Đại Niết Bàn

Quyển 4 - Chương 117: Học kỳ cuối cùng (1)




Tô Xán làm bộ nhìn Lâm Trứu Vũ một lượt, tặc lưỡi nói:

- Ái chà, bây giờ có phong độ của thanh niên văn minh rồi đấy, không đốp chát lại người ta, tôi rất sợ các cậu điên lên đạp cái quán bar như cổ tích này tan tành.

Hai anh em họ Lâm nhìn nhau nhún vai bất lực, cho tới giờ bọn họ vẫn không sao hiểu được sao Tô Xán không nhận ra rằng bao nhiêu lần xảy ra chuyện ầm ĩ đều khởi nguồn bởi y.

Vương Uy Uy trừng mắt lên:

- Bọn này có lúc nào không văn minh chứ?

Lâm Trứu Vũ xua xua tay, hàm ý đề tài này nói với Tô Xán vô nghĩa, ghé tới gần y:

- Tô Xán, thành thực khai báo ra cậu có làm gì với mấy em gái Mỹ nhiệt tình nóng bóng không?

- Xì, có mà dám.

Lâm Lạc Nhiên phát ra một tiếng động biểu thị khinh bỉ cực độ, cô luôn thấy Tô Xán quỵ lụy vì Đường Vũ quá mức, mất cả phong độ con trai, thực ra suy nghĩ này là biến tướng của ghen tỵ, chẳng qua cô nàng kiêu ngạo này không thừa nhận thôi.

Lâm Trứu Vũ phối hợp với em gái làm bộ mặt cảm thông rất đáng ăn một cú đấm, nói qua chuyện khác:

- Cậu có biết thời gian trước có một chuyện nổ tung trường không, Uy Uy được bày tỏ rồi, là Lý Tuyết của lớp số 10, biết không hả? Tuy không so được với em gái tôi nhưng ít nhất bề ngoài không thua Đường Vũ của cậu, cô bé viết thư tình đợi Uy Uy ngoài cửa lớp, còn mua bánh ga tô cho cậu ta, chậc chậc, thật là hâm mộ.

- Chúc mừng, chúc mừng.

Tô Xán vươn tay ra nắm tay Vương Uy Uy lắc lấy lắc để, y đương nhiên biết Lý Tuyết, cô bé này người xứng với cái tên, cực trắng. Cái phần Lâm Trứu Vũ nói không bằng Lâm Lạc Nhiên lại so với Đường Vũ thì tự động gạt bỏ, tên béo này luôn cho rằng em gái mình là nhất trên đời, lắm lúc làm người ta hoài nghi hắn có xu hướng sister complex.

Vương Uy Uy lắc đầu cười đau khổ:

- Các cậu đừng trêu tôi nữa.

Tô Xán nói:

- Vậy là cậu gặp phải phiền não của tuổi trẻ rồi, được người ta bày tỏ rất vui mừng, nhưng trong lòng lại đầy các loại mâu thuẫn phải không?

Vương Uy Uy giơ tay:

- Biết cậu giỏi văn chương, mồm mép lại sắc bén, tôi đầu hàng được chưa?

Vương Uy Uy ít khi tỏ ra yếu thế như vậy, đó không phải là tính cách của hắn, Tô Xán đoán được hắn phiền não vì chuyện gì, nói:

- Trong lòng Diệp Huy Thường có cậu đấy, cậu có cơ hội đấy, tôi cũng thấy cô ấy rất tốt, tuy sống ở nước ngoài, song vẫn giữ được bản tính, không hề buông thả.

Vương Uy Uy thở dài gật đầu:

- Thế nào cũng phải đợi chị ấy về đã, nếu không đều vô nghĩa.

Vương Uy Uy nói cũng đúng, khoảng cách như vậy khó mà phát triển tình cảm được, có quá nhiều nhân tố không xác định, Tô Xán không nói thêm nữa, cùng Lâm Trứu Vũ, Vương Uy Uy cầm chai bia cụng với nhau.

- Uống, gần đây cha tôi gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi muốn học trường gì, sắp tốt nghiệp rồi.

Lâm Trứu Vũ thở dài:

- Còn một học kỳ nữa là hết năm thứ ba, nhưng từ trong không khí của Dung Thành, từ hơi thở người xung quanh đã cảm giác được nó. Tôi muốn học tài chính, ý cha tôi cũng như thế, muốn tôi vào trường đại học có tiếng một chút cho chuyên nghiệp.

Chủ đề di chuyển tới định hướng tương lai, Vương Uy Uy cũng trầm ngâm:

- Tôi chưa xác định, cha mẹ tôi không can dự vào chuyện này, có thể tôi sẽ theo đường cha mình.

Lâm Lạc Nhiên ném vỏ hạt dưa đi, phủi tay nói:

- Cha em nói tòng chính chỉ có thể tung hoành một phương, nhưng tòng thương có thể đi khắp thế giới. Em muốn học triết học, kinh tế, quản lý công thương, có lẽ đại học Harvard là lựa chọn tốt. Còn Tô Xán, cậu định đi đâu? Có muốn đi Mỹ không, tôi thấy phong cách ở Mỹ rất hợp với cậu đấy.

Tô Xán nhìn ba người trước mắt, phát hiện ra mình có vẻ đã tụt hậu rồi, ba người này từ bé tới lớn ở cùng nhau, từ tiểu học, sơ trung, cao trung đều dính với nhau như hình với bóng, tưởng chừng sẽ không bao giờ chia cách. Tô Xán không nỡ lòng hỏi, nếu tới một ngày bọn họ mỗi người một phương liệu có quen không?

Nhưng xem ra mình đã quá xem thường bọn họ rồi, có lẽ bọn họ đều nhận thức một cách rõ ràng tương lai sẽ chia tách, không hề vì chia tách mà buồn bã, chỉ phấn đấu theo hướng đi của mình.

Tô Xán cùng mọi người cụng chai, lần này cả Lâm Lạc Nhiên cũng tu một hơi nửa chai.

- Tôi cũng muốn học triết học, kinh tế, nhưng không định đi xa như Lạc Nhiên, ở trong nước cũng có thể giao lưu với tư tưởng hàng đầu thế giới mà.

Lâm Lạc Nhiên chỉ cười không tranh luận với Tô Xán.

Mọi người tiếp tục cụng chai uống sạch.

Vì học kỳ cuối cùng của cuộc đời học sinh, cụng chai vì tương lai sắp ly biệt, không ai là có thể mãi mãi không ly biệt, nên càng thêm trân trọng.

Qua đêm nay, tất cả học sinh năm thứ ba sẽ nghênh đón khai giảng học kỳ mới.

Về nhà, gọi điện chúc ngủ ngon với Đường Vũ, nằm một lúc không sao ngủ được, y vẫn chưa thích ứng trở lại với giờ giấc ở Dung Thành, muốn thức đêm nói chuyện với Đường Vũ, cô nói muộn rồi phải đi ngủ, không chịu tiếp y, chả hiểu sao Đường Vũ thích ứng nhanh như vậy, hỏi thì cô nàng này trả lời một câu rất đương nhiên “nhắm mắt lại là ngủ được thôi”, làm Tô Xán chỉ muốn đánh mông nha đầu này một trận.

Nhắm mắt mãi, đếm mấy nghìn còn cừu mà vẫn không ngủ được, Tô Xán liền bật máy tính vào mạng, biểu tượng facebook của Tô Xán nhấp nháy, mở ghi chép khách ghé thăm ra, đủ các loại động tác khiêu khích tập kích y.

Đám bạn học ở Exeter gần như nhấn chìm y trong đủ loại tin tức, facebook còn rất mới mẻ nên đám này cực kỳ nhiệt tình, Tô Xán xem tin của Mark, còn cả một video và mấy bức hình bức ảnh hắn ở trước một khách sạn, "Hi, về tới nhà chưa, thứ năm vừa rồi chúng tôi cùng đi công viên rừng quốc gia Bạch Sơn (White Mountain National Forest), Washington tuyết chất cả đống dầy, nhìn ảnh này là cậu tưởng tượng ra được sự điên cuồng của trường Exeter chưa, chúng tôi có hơn 30 người tham gia kế hoạch du lịch này, tiếc là cậu không có mặt."

Bạch Sơn nằm ở trung tâm New Hampshire là địa điểm du lịch có tiếng, mùa hè tránh nóng, mùa thu thưởng thức gió, mùa đông trượt tuyết, mùa xuân ngắm hoa, bốn mùa đều có hoạt động thích hợp.

Núi Washington là một phần của Bạch Sơn, nó là dãy núi cao nhất đông bắc nước Mỹ, trước khi đi giao lưu thì Tô Xán đã nghe tới công viên rừng Bạch Sơn rồi, nơi đó phong cảnh tuyệt mỹ, là nơi tốt để bồi dưỡng tình cảm cho những đôi tình lữ, còn tưởng tượng cùng Đường Vũ đứng trong thế giới trắng phau, đỉnh đầu là bầu trời xanh ngắt, nhất định vô cùng lãng mạn.

Chỉ tiếc là học tập quá bận rộn không có thời gian đi, đến khi vừa mới về thì biết trường học tổ chức du lịch Bạch Sơn, cảm giác cứ như cố tình chơi đểu mình vậy.

Cái khách sạn bọn họ ở được xây dựng trong núi, nhìn bên ngoài vô cùng tráng lệ, chiếm diện tích 10.000 mẫu Anh, học sinh Exeter lại được miễn mọi chi phí, nguyên nhân là vì Ginny, Queen của vũ hội là quý tộc lâu đời ở New Hampshire, mẹ cô là thành viên BQT của khách sạn khổng lồ này.

Ở trong khách sạn, Mark còn dùng tiếng Trung chào Tô Xán, cái mũi to ngoại cỡ của hắn như dí vào màn hình nói: "Ginny là cô gái tốt, cậu bỏ lỡ cơ hội tốt rồi đấy."

Tô Xán đọc hết tin, chơi mấy cái game nhảm nhí, tới gần 4 h sáng thì mắt cuối cùng cũng díp vào, tắt máy vi tính đi ngủ.

Mới về nhà nên quên đặt đồng hồ báo thức, khi thức dậy đã là tám giờ hơn, Tô Xán cuống quít đánh răng rửa mặt đi học, ra bến xe bus mới nhớ hôm nay là ngày đầu khai giảng học kỳ mới, có lễ chào cờ dài lê thê, chẳng cần vội.