Đại Niết Bàn

Quyển 4 - Chương 114: Cuối cùng cũng phải đối diện




Máy bay vào trong tầng mây, tiếp viên hàng không tắt bớt đèn trong máy bay, áp suất thấp khiến người ta lờ đờ buồn ngủ, nhiều người đóng cửa sổ lại, ánh sáng bên ngoài không chiếu vào được, trong máy bay càng tối.

Hai người như được ở trong không gian riêng tư, tuy xung quanh toàn là người, nhưng cảm giác dù họ làm gì, những người đó vẫn ngủ mãi không tỉnh.

Từ lúc xuống máy bay ở Thượng Hải bị đón đi ăn cơm, rồi lại xung đột ở KTV, cả ngày bận rộn, làm bọn họ chẳng có thời gian ở riêng bên nhau.

Lúc ở trên máy bay về nước thì chỉ hận không thể chớp mắt một cái là về tới quê hương, nhưng về nước rồi, giờ lại muốn hành trình này cứ kéo dài mãi, thời khắc chia tay sắp tới, hai tiếng ngắn ngủi ở trên máy bay này e là thời gian ngắn ngủi cuối cùng bọn họ được dính với nhau.

Đường Vũ dựa vào vai Tô Xán, chăm chú nhìn cô gái bên cạnh, làn da trắng mịn như sứ, cái mũi nhỏ xinh xinh hơi vểnh lên, lông mi thật dài, mùi thơm ngát thấm vào phổi, Tô Xán tham lam hít liền vài hơi.

Biết Tô Xán cố tình làm cho mình xem vừa mới ngủ, cậu ấy có làm gì mình cũng không biết, cô có thói quen ngủ trưa, dù sang Mỹ cũng không bỏ thói quen này, nếu là lúc khác Đường Vũ đã đẩy Tô Xán ra rồi, nhưng hiện thời gian ở bên nhau không nhiều, mặt chỉ thoáng ửng hồng, nhỏ giọng nói chuyện với y:

- Quà của bạn cũng ở trong va ly của mình đấy, xuống máy bay nhớ lấy ra.

- Dù sao mình cũng đưa bạn về nhà trước, tới cửa nhà bạn lấy cũng được.

- Ừ.

Tô Xán hồi tưởng cảm giác Đường Vũ dựa vào vai mình ngủ, mắt khép lại, mi rung rung, cả bờ vai mình gánh trọng lượng của cô, cảm giác được gánh vác trọng trách đó làm y rất thỏa mãn.

Một hạnh phúc chân thực, ngay cả giọng ngái ngủ của Đường Vũ cũng thật dễ nghe.

Nếu như xuống máy bay không phải ai về nhà nấy, mà là về nhà của hai người, sẽ không có cảm giác lòng hoang mang thế này. Có điều giai đoạn hiện giờ không có khả năng lắm, cả hai đều lần đầu tiên xa nhà tới ba tháng, không thể không về, phải đối diện với cuộc sống của thời gian cuối cùng năm thứ ba. Sau đó lại giống như tất cả những người cùng tuổi, tới các trường đại học khác nhau, chính thức trở thành người trưởng thành.

- Làm sao bạn phát hiện ra chuyện của Ninh Đông?

Đường Vũ tối qua ở khách sạn được nghe Ninh Đông khóc lóc kể đầu đuôi câu chuyện qua điện thoại rồi:

- Đinh Đình Đình lúc ở khách sạn nghe Ninh Đông rủ chúng ta đi cùng thì sắc mặt đã bất thường rồi, khi giả vờ nghe điện thoại thì càng thấp thỏm, rõ ràng chỉ là giả bộ.

Đường Vũ gật đầu, từ lâu cô không còn ngạc nhiên vì Tô Xán luôn quan sát tỉ mỉ mọi việc rồi, Tô Xán như có hứng thú vô tận với tất cả mọi sự vật sự việc, lại nghĩ tới điều gì, tâm tình có vẻ sa sút:

- Bị bạn bè bán đứng và so với không có bạn bè, rốt cuộc chuyện gì khiến người ta khổ sở hơn?

Tô Xán hiểu cô gái hay suy nghĩ này lại liên tưởng chuyện Ninh Đông với bản thân rồi, cuộc sống của Đường Vũ khá cô độc, bởi vì cách giáo dục của Mục Tuyền tạo ra cho Đường Vũ một cá tính đặc biệt, độc lập tự chủ nhưng chính sự lạnh lùng đó khiến cô khó kết giao với người khác, hoặc thực sự mở rộng tấm lòng của mình với người khác.

Thời sơ trung, Trình Lan và Trình Vân là bạn khá thân thiết của cô, nhưng vì vận mệnh mỗi người khác nhau mà phân tán, Đỗ Đình là bạn học ở Nhất Trung, vì chuyển trường mà chỉ còn thi thoảng thư từ qua lại. Ở Nhị Thập Thất Trung, Đường Vũ cực kỳ được hoan nghênh, nhưng mọi người chỉ tôn sùng cô, mà không có người bạn thực sự có thể hòa nhập vào cuộc sống của cô.

Một người nếu như từ nhỏ cho tới trung học mà không tìm được người bạn thực sự, vậy thì sau này sinh tồn trên thế giới, không phải nói là không thể có bạn thân nữa, nhưng ít nhất không có được người bạn ăn ý biết nhau tường tận, có thể cùng nhau ôm cốc trà nóng ôn lại kỷ niệm ấu thơ.

Nếu không có người cùng chia sẻ kỷ niệm, chẳng khác gì chưa từng tồn tại.

Cho nên Ninh Đông đau khổ vì bị Đinh Đình Đình phản bội khiến Đường Vũ nhìn lại bản thân, cô không có người bạn tri âm như vậy, cho nên chuyện bị phản bội không xảy ra, nhưng đó lại là sự bi ai khác.

Tô Xán nghĩ một lúc rồi nói:

- Bị bạn bè bán đứng đúng là khổ sở, không có người quan tâm cũng là bi ai. Nhưng bạn lại không thuộc về loại nào, vì trên thế giới này có rất nhiều người quan tâm tới bạn, không có người khiến bạn phải bận tâm. Bạn xem bản thân ngầu cỡ nào, chỉ có người ta để ý tới bạn, bạn không để ý tới người khác, đó hẳn là hạnh phúc.

Đường Vũ hơi nheo hai mắt lại, giống như hai con dao sắc bén chiếu vào Tô Xán, giọng có chút hờn giận:

- Bạn nói mình là người vô tâm vô tình?

Cô bé này bất mãn là ánh mắt rất có sức sát thương, Tô Xán cười nhẹ kéo người Đường Vũ ngả vào lòng:

- Không nghiêm trọng như vậy, chỉ là bạn không giỏi biểu lộ cảm xúc của mình, muốn nhìn được nội tâm của bạn cần ánh mắt sâu sắc, mà người thường không có.

Rõ ràng là biến tướng khen ngợi bản thân.

Năm ngón tay thon dài mảnh mai của Đường Vũ đan vào bàn tay lớn của Tô Xán, đầu cúi xuống không cho Tô Xán nhìn vẻ mặt mình:

- Cũng có người khiến mình quan tâm mà.

Tô Xán ghé gần vào tai Đường Vũ hỏi nhỏ:

- Ai thế?

- Tất nhiên là mẹ mình.

- Còn ai nữa?

- Cha mình.

Đường Vũ cố nén cười đáp:

- Còn ai nữa.

- Hết rồi.

Tô Xán làm bộ đau lòng, tay ôm ngực làm Đường Vũ cười khúc khích, Tô Xán chưa đủ chiêm nghiệm cuộc sống để trả lời câu hỏi của Đường Vũ, hơn nữa chuyện thế này mỗi người sẽ tự tìm lấy câu trả lời riêng, điều duy nhất Tô Xán có thể làm là giải tỏa cho Đường Vũ mà thôi.

Cuối cùng cũng hạ cánh tới Dung Thanh, Tô Xán vừa nhìn ra đại sảnh là giật mình, y thấy người vốn cho rằng sẽ không thấy, từ xa xa bắt gặp bóng dáng Mục Tuyền, đi giày cao gót, áo véc nữ, quần âu dài, tay đeo cái túi sách nhỏ màu nâu, tóc bỏ ra sau đầu, quyến rũ mà trang nghiêm.

Mắt của Mục Truyền cực tốt, gần như hai người Tô Đường xuất hiện ở cửa ra là nhìn thấy luôn, giống như ba tháng trước nhìn họ sóng vai rời đi vậy.

Tô Xán bỗng dưng khẩn trương, cảm giác như dâu xấu cuối cùng vẫn phải ra mắt mẹ chồng, ba tháng trước nắm tay Đường Vũ đi, y chẳng quan tâm ba bảy hai mốt gì hết, khi đó điểm đến là một nước Mỹ tự do, không phải lo gì cả, không ai quản được bọn họ, giống như chuyến đi nghỉ.

Còn bây giờ trở về, y không thể không đối diện với hậu quả do hành vi của mình gây ra.

Đường Vũ đi trước khẽ gật đầu với Mục Tuyền:

- Mẹ.

Tô Xán đưa tay lên vẫy làm bộ mặt vui mừng:

- Cháu chào dì.

Mục Tuyền mỉm cười nói:

- Vừa vặn buổi chiều mẹ không có việc gì nên ra đây đón con.

Rồi nhìn sang Tô Xán:

- Thuận tiện cháu cũng đi cùng nhé.

Tô Xán không tin vào tai vào mắt mình, trước đó y còn nghĩ phải đối diện với Mục Tuyền ra sao, giải thích thế nào, tâm tình của Mục Tuyền dứt khoát là giống như lúc mình khéo tay Đường Vũ đi, thậm chí giờ còn tệ hơn.

Bất kỳ người mẹ nào thấy con gái mình có khuynh hướng yêu sớm, đặc biệt trước đó còn mạnh mẽ can dự vào "sự phát triển bình thường" của hai người, kết quả chàng trai kia lại đưa con mình tới chỗ người mẹ không quản tới được, không theo dõi được. Đối với nữ cường nhân có dục vọng kiểm soát mọi thứ trong lòng bàn tay như Mục Tuyền, hành vi của Tô Xán là sự khiêu chiến với quyền uy và địa vị vị của bà.

Mặc dù sau đó Mục Tuyền không thể không thừa nhận kết quả này, có điều lần nào Đường Vũ gọi điện về Tô Xán cũng nghe thấy Mục Tuyền nhắc nhở Đường Vũ nhất định phải " bảo vệ bản thân" là biết, bà ta cực kỳ sợ Tô Xán và Đường Vũ phát sinh ra chuyện gì, mà hiện giờ Mục Tuyền căn bản không rõ hai bọn họ ở Mỹ có làm chuyện gì chưa.

Tô Xán nghĩ rất có thể Mục Tuyền sẽ kéo Đường Vũ đi, từ đầu tới cuối không thèm nhìn mình lấy một cái, điều này phù hợp với cá tính mạnh mẽ tự tôn của bà. Thế nhưng Mục Tuyền lại cười hòa nhã bảo mình đi cùng, giống như hồi mời mình tham dự sinh nhật Đường Vũ.

Trên bữa tiệc sinh nhật đó Mục Tuyền cho Tô Xán một tin chấn động rằng Đường Vũ sẽ ra nước ngoài, bây giờ sẽ là thế nào đây?