Đại Niết Bàn

Quyển 4 - Chương 104: Queen và King




- Bọn họ gọi tôi rồi, tôi phải qua đó.

Diệp Huy Thường chỉ nhóm bạn của mình, nhoẻn miệng cười với Tô Xán đi qua bên đó.

Có thể nhìn ra nhóm bạn của Diệp Huy Thường trong học viện Exeter cũng quen biết rất rộng, thậm chí còn có nhân vật phong vân trong trường, cả Ginny cũng ở trong số đó.

- Nếu không có gì bất ngờ, Ginny sẽ là Queen của dạ hội hôm nay, cậu muốn đi cùng tôi không, làm quen với bọn họ một chút, Ginny rất thân thiện, nếu cậu có thể tạo dựng mối quan hệ tốt với cô ấy, sẽ dễ dàng hòa nhập vào môi trường ở đây hơn.

Tô Xán khéo léo từ chối, Diệp Huy Thương tới chỗ đám bạn của mình, một cô gái Hoa Kiều hỏi:

- Chàng trai đó là ai vậy?

- Là người bạn ở trong nước, muốn làm quen không?

- Trông có vẻ rụt rè, nhưng đáng yêu lắm.

Anh chàng Do Thái đang ôm eo cô nàng, không hiểu bọn họ nói chuyện bằng tiếng Trung, song thấy chỉ về phía Tô Xán thì hỏi:

- Các bạn quen cậu ấy à?

- Không quen, sao thế?

- À, vậy không có gì.

Chàng Do Thái lắc đầu.

Lúc này trên sân khấu MC gốc Bồ Đào Nha tên Raul tuyên bố:

- Và sau đây là phần truyền thống của mỗi dạ hội, chúng ta sẽ chọn ra King và Queen, mọi người sốt ruột lắm rồi phải không, ha ha ha, vậy thì đợi thêm nữa đi...

Lập tức bị phía dưới la ó chửi bới, buổi vũ hội ở Mỹ là tự hội long trọng, đặc biệt là trước lúc tốt nghiệp, vũ hội thường chọn ra rất nhiều giải thưởng, cô gái ăn mặc đẹp, chàng trai phong độ nhất, nhưng màn chính vẫn là King và Queen.

Đó là một vinh dự không gì sánh bằng trong vũ hội cao trung, là sự thừa nhận của học sinh toàn trường.

- Được, được mọi người không cần la ó nữa, tôi công bố ngay đây, trước tiên là Queen, trường ta nhiều mỹ nữ như vậy, biết chọn ai bây giờ?

- Ginny! Ginny! Ginny!

Rất nhiều tiếng hô cổ vũ vang lên song người ủng hộ Ginny là đông nhất.

- A thật sự là đau đầu mà, ai cũng xinh đẹp cả, nhưng chỉ có một Queen, và đó là...

Raul kéo dài giọng:

- Yessssss, Ginny.

Đoạn nhạc khoa trương vang lên, cô gái Mỹ mái tóc vàng óng ả vẫy tay tươi cười bước lên sân khấu, đã thay trang phục biểu diễn bằng lễ phục đính kím tuyến lóng lánh.

Sau một hồi để tiếng hò reo dưới lắng xuống, Raul tiếp tục ngữ điệu kích động lòng người:

- Tiếp theo là King của chúng ta, mọi người đoán xem là ai nào, tôi sẽ trích dẫn một câu nói giá trị nhất của trường ta năm nay," bọn họ yêu cầu tôi 8 giờ đi làm, tôi không dậy nổi!"

Toàn bộ cười rộ lên, đây thực sự là câu nói oanh động, có một số nam sinh chỉnh tề hô:

- Mark, Mark, Mark.

- Yess! Là Mark, người đã từ chối Microsoft, không còn ai cool hơn được nữa.

Đèn chiếu tới chỗ Mark Zuckerberg, hắn tươi cười đi nhanh tới, được mọi người xúm quanh chúc mừng, được đội lên vương miện.

- Vâng, các bạn đã chú ý tới rồi, trong tay tôi còn một cái vương miện khác, bữa tiệc chúng ta hôm nay hơi đặc biệt một chút, vì không chỉ có một King. Để tôi nhắc cho các bạn một chuyện khác.

- Có một bầy vịt trời bay qua, em nghe thấy tiếng chúng vỗ cánh, ngẩng đầu lên nhìn trời xanh mây trắng, thế là có đáp án.

Raul giọng trầm bổng cứ như đọc thơ.

Những học sinh ngoại quốc, đặc biệt là học sinh giao lưu gần như nổi tung, tiếng hô vang dội:

- Tô! Tô! Tô!

- Là người dùng vịt trời giải bài! Yess, đó chính là Tô, một King khác của chúng ta.

Thấy có mấy nam sinh muốn nhân cơ hội đèn tối đi thể rút ngắn khoảng cách với Đường Vũ, Tô Xán rốt cuộc không nhịn được đi tới kéo cô ra khỏi vòng tròn của mình, khiến cho một đám nam sinh bất mãn.

Ánh đèn chiếu vào Tô Xán, người điều chỉnh ánh sáng tất nhiên được báo trước kết quả nên âm thầm đẻ ý vị trí của y, khi kết quả vừa báo ra, ngay lập tức chiếu đén vào.

Thế là Tô Xán không nhìn thấy gì nữa, bị ánh đèn sáng chói chiếu vào mắt, đưa một tay ra chắn, chỉ thấy xung quanh hò reo, rất nhiều cánh tay đưa ra đẩy y lên sân khấu.

Tô Xán không ngờ tới chuyện này, trong lúc ngạc nhiên không chút ý tới đầu kia bàn tay đang nắm tay Đường Vũ bị vuột ra.

Đường Vũ ẩn vào trong bóng tối, cùng mọi người vỗ tay cho Tô Xán.

Vóc người nhỏ nhắn, cô gái Trung Quốc trong bóng tối không có ai nhìn rõ mặt cô, mỉm cười ngọt ngào vui vẻ trong không khí tưng bừng.

Trước kia bạn lặng lẽ nhìn mình như vậy, bây giờ mình nhìn bạn.

Xin lỗi vì đã buông tay bạn, dù mình ích kỷ không muốn buông tay.

Nhưng lúc này bạn không thuộc về mình, bạn thuộc về những người vỗ tay reo hò kia.

Bạn đi giữa vô vàn tiếng reo hò, giống như vị vua thực sự.

Nhưng mình không phải hoàng hậu của bạn.

Ba cột sáng chiếu vào ba người, Ginny và Mark trên sân khấu, Tô Xán ở phía dưới, có tên béo đeo kinh tự hào gào lên:

- Cậu ấy là thành viên CLB DnD đấy.

Mark đưa ngón tay đặt lên miệng ra dấu im lặng, Raul liền chuyển micro cho hắn:

- Chưa bao giờ một vũ hội nào lại chọn ra 2 King, cho dù là trường hợp đặc biệt thế nào cũng không thể làm như thế.

Mọi người dừng vỗ tay, nhìn Mark chăm chú, tiếng reo hò cũng nhỏ đi.

Mark nhìn sang Ginny, mỉm cười với cô gái xinh đẹp này:

- Đó là điều bất công với Queen của chúng ta, cho nên vũ hội chỉ nên có một King thôi.

Câu này nói xong thì hội trường đã hoàn toàn yên tĩnh.

Mark nhảy từ sân khấu xuống, đi tới phía Tô Xán, ánh đèn đi theo bước chân hắn, chiếu sáng mái tóc vàng xoăn xoăn, nâng chiếc vương miệng lên, chóp vương miện sáng lấp lánh, lúc này nó là kim cương hay là viên nhựa cứng thì cũng không có gì khác biệt.

- Chỉ nên có một King thôi, vinh dự này nên thuộc về người xứng đáng hơn tôi, tôi từ chối Microsoft, với Microsoft mà nói bọn họ chỉ thiếu đi một nhân viên. Còn Tô mang tới cho chúng ta Facebook, mở cánh cửa vào thế giới mới cho chúng ta, cho nên cậu ấy xứng đáng làm King.

Nói xong đội vương miện trịnh trọng đặt lên đầu Tô Xán còn đang ngỡ ngang.

Đối diện với tình huống này, cho dù là Tô Xán cũng phải luống cuống chân tay, xung quanh toàn học sinh đỉnh cao của nước Mỹ, tương lai bọn họ sẽ vào trường đại học danh tiếng như Harvard, Columbia, Yale, Johns Hopkins, reo hò chúc mừng Tô Xán, không phải là đại biểu của học sinh giao lưu, mà là King của bọn họ.

Phụt một cái, ánh sáng chiếu lên người Mark biến mất, chỉ còn có Tô Xán đứng trong đám đông, cùng với Ginny ở trên sân khấu.

- Theo tôi.

Dưới tiếng hét chói tai, Mark nắm cánh tay Tô Xán kéo lên sân khấu rồi nhảy xuống.

Lúc này sân khấu chỉ còn lại hai người King và Queen.

- Tô, muốn làm quen với cậu từ lâu.

Ginny đi tới bên cạnh Tô Xán, cúi người xuống nói khẽ, giọng mang theo vài phần dụ hoặc, đây là mỹ nữ phương tây điển hình, nóng bỏng, gợi cảm.

Raul người ngửa ra sau, cầm ngược micro rú lên như chó sói:

- King của chúng ta! Có thể hôn Queen được rồi.

- Cái gì?!

Tô Xán lúc này mới tỉnh lại, sững sờ tại chỗ.

Nghe thấy câu này Đường Vũ cũng ôm miệng, ngăn tiếng kêu phát ra, nhưng dù có kêu cũng sẽ bị nhấn chìm trong tiếng hò hét kích động xung quanh, giống như thân hình nhỏ bé của cô lúc này, nội tâm cô hoảng hốt, vì cô biết mình không thể đối diện với cảnh sắp diễn ra mà không có chút gợn sóng nào trong lòng, dù chỉ là nụ hôn mang tính tượng trưng.

Raul tưởng là Tô Xán còn chưa nghe rõ, tay cầm micro tay hướng về phía đám đông:

- King hôn Queen là truyền thống cổ xưa nhất của vũ hội nơi này, đó cũng là đãi ngộ cao nhất của King.

Cái tên bề ngoài sáng lán này còn không quên háy mắt với Tô Xán, giọng bỉ ổi nam nhân nào cũng hiểu:

- Tuyệt vời cực kỳ đấy.

Ginny cô gái dung mạo có thể xánh ngang với Megan Fox hơi lùi lại, cánh môi dầy căng mọng chu ra, gợi cảm khiêu khích.

Không ít chàng trai liếm cánh môi, ảo não vì sao kin g lại không phải là mình.

- Hôn đi, hôn đi.

Tiếng hô đồng loạt, khí thế dời núi lấp biển.