Đại Niết Bàn

Quyển 3 - Chương 22: Kinh doanh không tốt




Đường Vũ thấy Tô Xán hiểu lầm ý mình, vội giải thích: - Không phải, chú Cung là bạn của cha mình, mình đang học đàn, chú ấy mời mình tới để rèn luyện, cũng coi như kiếm thực tiễn xã hội, mẹ mình cũng đồng ý, không phải giống bạn nghĩ.

Nghe vậy Tô Xán có nhận thức đại khái về gia đình Đường Vũ, cô cũng không là cô bé ngoan suốt ngày nhốt trong nhà, mình hỏi câu này đúng là quá ngốc, chỉ cần nhìn cách Đường Vũ tới quán cà phê là hiểu rồi, ai đi làm công có xe đưa xe đón, có bảo vệ? Đi về còn cần đích thân ông chủ đưa về. Gia đình của Đường Vũ không phải là đơn giản.

Gia đình mình hiện giờ e không lọt vào mắt người ta.

Hôm nay Đường Vũ xuất hiện cứ như để chuyên môn đả kích Tô Xán vậy, vốn thời gian trước vì thành tích tăng lên còn tưởng đã đuổi kịp quỹ tích của Đường Vũ, hôm nay vừa nhìn thấy Đường Vũ xuất hiện Tô Xán tức thì nhận ra khoảng cách hai người vẫn còn rất mênh mông.

Lúc này đây hai người đi bên nhau, Tô Xán vốn cao lên nhiều vốn tự tin đi bên cạnh cô, nhưng Đường Vũ đi giày cao gót, thoáng cái y lại bị hạ thấp xuống.

Trong lời giải thích của Đường Vũ cũng mơ hồ có ý muốn y yên tâm, chút ám muội nhỏ hiểu ngầm này, làm nội tâm đả kích Tô Xán được hàn gắn phần nào.

Thành phố nhỏ này, thời gian này, hãy trôi thật chậm.

Nhưng đường xa tới mấy, đi mãi rồi cũng đến, chiếc xe đáng ghét tới nơi, Đường Vũ mỉm cười: - Mình đi đây, không cần tiễn nữa, à, mà đúng là mình đi làm thêm, đàn một bài, chú Cung trả cho mình 200 đồng.

Nhìn bóng lưng Đường Vũ lên xe, Tô Xán bần thần lẩm bẩm: - Chẳng trách sau này cô ấy thành nữ cường nhân, giờ học cao trung đã kiếm được nhiều tiền như vậy. Hướng về ánh mặt trời cười sáng lạn: - Đúng là biết trị gia, có cô vợ như vậy không phải lo vất vả kiếm sữa nuôi con.

Trước đó không lâu còn rúm ró sợ Đường Vũ nhìn thấy mình, giờ còn ảo tượng đến cả chuyện con cái, không biết khả năng chịu đả kích của y cao hay là bị đả kích quá mức thành ngớ ngẩn rồi không nữa?

Quán ăn sáng, Tô Xán kéo ghế ngồi xuống, gọi bát mỳ, Tiết Dịch Dương và Lưu Duệ đồng loạt lên tiếng: - Chào anh Tô Xán.

Lưu Duệ nói câu này còn cho đũa vào bát y gắp mất một miếng thịt, còn Tiết Dịch Dương múc vào bát y một thìa tương ớt, may mà Tô Xán nhanh tay gạt đi.

Cái quán mỳ này nổi danh xa gần, mỗi sáng người qua lại ăn không ngớt, thường thường còn có cả khách phải đứng đợi.

Từ khi gặp sự kiện Đường Vũ kia, Lưu Duệ thích gọi Tô Xán là "anh Tô Xán" để trêu ghẹo, sau đó kể cho Tiết Dịch Dương nghe, thằng này cũng hùa theo, có điều Đường Vũ và Tô Xán ở trường ám muội thế nào hắn biết rõ nhất, nên không kinh ngạc như Lưu Duệ.

Buổi sáng nắng ấm như vậy, ngồi ở bàn ăn bày ngoài vẻ hè, ba người bạn xì xụp húp nước mỳ bốc khói nghi ngút, đơn giản nhưng vô cùng hưởng thụ.

- Cái cửa hiệu văn phòng phẩm trước cổng trường Tam Trung do nhà mà mở à? Tiết Dịch Dương miệng vừa nhai vừa hỏi.

Thấy Tô Xán gật đầu, hắn vỗ bàn một cái: - Tao biết ngay mà! Nhưng mà tao thấy làm ăn không được tốt lắm.

Tô Xán vẫn xì xụp húp mỳ không đáp lời vội, thằng này mở loa thì không chỉ nói vài câu như thế.

Quả nhiên Tiết Dịch Dương nói tiếp: - Mà cô gái kia mày quen chứ? Khi nào giới thiệu cho anh em một chút đi, mày không nghĩa khí chút nào, tao mua đồ ở đó mấy lần rồi, vậy mà chưa được cô ấy nhìn tới cái nào.

Chi nhánh ngoài cổng trường Tam Trung đã cải tạo xong, tiến vào giai đoạn chính thức kinh doanh, hai cửa hiệu sát nhập lại so với cửa hiệu lộn xộn xung quanh ở đẳng cấp khác hẳn, dù thiết kế hay trang trí, đều hoa lệ nhất.

Đương nhiên trong đó có rất nhiều ý tưởng vượt thời đại do Tô Xán góp ý, ở Hạ Hải vẫn còn giữ rất nhiều kiến trúc phong cách Minh Thanh, thậm chí một vài cửa hiệu còn dùng loại xe kéo hàng cổ lỗ sĩ, mặt tiền sơ xài. Tô Xán dùng gỗ vân đào bọc cửa, bên trong dùng khung nhựa tổng hợp, chợt nhìn có cảm giác cổ xưa, lại vừa mới vẻ tân tiến, hợp chủ đề cửa hiệu.

Vì chưa bao giờ thấy hiệu văn phòng phẩm trang trí như thế, nên mang tới cảm giác đầu tiên cho người nhìn thấy là thái độ và quan niệm rất "chuyên nghiệp".

Còn những món đồ nhỏ của hiệu đều bán với giá thấp, cố gắng giảm thiểu tổn thất, lại có tác dụng quảng cáo.

Từ lúc trang trí tới lúc khai trương mất gần 20 ngày, khai trưởng treo biển tuyển người, có bảy tám người tới ứng tuyển, chọn được một phụ nữ trên ba mươi, trông khá là thật thà.

Chủ hiệu là mẹ Vương Thanh, bảy mươi phần trăm doanh thu sẽ đưa về cửa hàng chính của nhà Tô Xán, đương nhiên tiền điện nước, thuê phòng cùng lương nhân viên do cửa hàng chính phụ trách.

Kỳ thực hai cửa hiệu gộp làm một cũng không lớn, chỉ cần hai người là trông coi được, có điều Tô Xán không muốn Vương Thanh hao phí quá nhiều tinh lực và chuyện này, mỗi người nên có chuyện thích hợp mình làm.

Vương Thanh không thích hợp hệ thống giáo dục chính thống, thứ mà cô bài xích, cho dù bổ đầu ra trút vào cũng vô ích, nhưng cô gái này lại cực kỳ nhiệt tình với thứ mình yêu thích, nếu bảo cô học vật lý, hóa học, e một ngày không xem vài trang, nhưng nếu bảo cô đọc văn học, kinh tế thì năng lực hấp thu hết sức kinh người.

Hiện giờ với Vương Thanh mà nói không có mục tiêu gì cụ thể, có điều cô tuyệt đối tin tưởng và thừa nhận Tô Xán, khiến nhiều lúc cô luôn làm theo kiến nghị của Tô Xán.

Có điều chi nhánh khai trương, được tiếng mà không được miếng.

Chi nhánh vì gánh tiền thuê phòng hai cửa hiệu, tiền lương nhân viên, mỗi n gày ít nhất phải có doanh thu 600 đồng mới có lãi.

Nhưng trải qua loạt chuẩn bị kỹ lưỡng, ngày đầu tiên chỉ bán được 400 đồng.

Điều này làm Tằng Kha lòng trầm xuống, bóng ma thất bại thời kinh doanh thời trang của bà quay trở lại ám ảnh.

Thành tích này còn chưa bằng 1/4 cửa hàng chính, từ khi khai trương tới nay, mỗi ngày Tằng Kha đều giám sát lượng doanh thu, với nhà họ mà nói, đây là kế hoạch mạo hiểm nhất từ trước tới giờ, tiền kiếm được nửa năm qua đã ném cả vào đó, nếu như kinh doanh không tốt, thu không đủ bù chi, sớm muộn cũng phải đóng cửa.

Thêm vài ngày nữa, doanh thu vẫn không tăng lên, thậm chí còn sáng tạo ra mốc thấp nhất trong lịch sử, 250 đồng.

Sự tin tưởng của Vương Thanh giành cho Tô Xán cũng dao động, tuy nói vẫn tin tưởng Tô Xán, nhưng kết quả rõ ràng này làm cô cực kỳ nóng lòng, đây còn là khởi điểm bay cao của cô.

Trịnh Ngọc Lan thì không cần phải nói, sớm đã rối loạn rồi, lúc đầu bà còn đảm bảo với Tằng Kha nơi này sẽ kinh doanh rất tốt, nhưng hiện kết quả thế này, tới nhìn mặt Tằng Kha cũng không dám nữa.

Ăn xong mỳ, Tô Xán vỗ bụng no nê, đứng lên nói: - Đi thôi.

Tiết Dịch Dương gọi: - Ê, mày đi đâu đấy, quán game hướng này cơ mà.

Tô Xán không quay đầu lại: - Không phải mày muốn tao giới thiệu Vương Thanh cho mày sao?

- Cô ấy tên là Vương Thanh à? Đợi với, tao trả tiền cái …

Chỉ đi bộ mười phút là tới cửa hiệu của nhà Vương Thanh trước cổng trường Nhất Trung, xa xa nhìn tới, cửa hiệu mở rộng cửa, nhưng bên trong vắng lặng không có lấy một vị khách, trong cái lạnh những ngày đầu xuân, cảnh tượng càng thêm thê lương.

Vương Thanh hai tay chống cằm đứng ở quầy tính tiền, ánh mắt vô hồn, vừa thấy có khách đi vào vội đứng thẳng dậy: - Chào mừng quý khách … Nhưng nhìn thấy Tô Xán thì lòng xìu hắn xuốngL - Là cậu à?

Lý Ngọc Lan ở gian bên nhìn sang, thấy chột dạ Tô Xán thì rụt người lại, không dám gặp y.

Hai thằng dại gái Tiết Dịch Dương, Lưu Duệ đại khái không nỡ nhìn mỹ nhân thất vọng, cùng nói: - Vừa vặn bọn tao cũng cần vài món đồ cho học kỳ mới.

- Chị cứ tư vấn cho bọn chúng món đắt nhất ấy. Tô Xán cười với Vương Thanh, nhưng lúc này đây cô chẳng có chút tâm trạng nào hùa với Tô Xán.