Đại Niết Bàn

Quyển 2 - Chương 57: Thích ghét thì ghét




Năm 1999 sắp tới, sự kiện đáng mong đợi nhất tất nhiên là cuộc thi đấu bóng rổ toàn trường hệ cao trung, tin tức Tô Xán đang chăm chỉ tập luyện bóng rổ truyền đi rồi, ai ai cũng mong đợi cuộc quyết đấu giữa lớp số 5 cao nhất và lớp số 2 cao nhị, thậm chí còn có tin đồn truyền ra, Tô Xán và Nhạc Tử Giang đã ước định, người thua trận cuộc thi đấu này sẽ phải từ bỏ theo đuổi Đường Vũ.

Chính bởi vì thế hội diễn văn nghệ toàn trường với sự tham gia của Trần Linh San mọi năm luôn được mong đợi bị đẩy xuống hàng quan tâm thứ hai.

Vào một ngày cuối năm đó Tô Xán lên xe bus tới trường như thường lệ, nhìn ra ngoài cửa sổ, đã giữa đông rồi, cây chương quanh năm vẫn đứng đó ghẹo gan gió rét, một số cây bị bệnh phấn trắng, cơ quan quản lý đang phun thuốc.

Một số kiến trúc cổ đã bị đổ, một số công trình mới được xây lên, Tô Xán biết Hạ Hải còn phải qua hai làn sóng xây dựng nữa mới đạt tới quy mô và trình độ đời sau.

Kết toán cuối năm, cửa hiệu nhà Tô Xán nửa năm kinh doanh, lợi nhuận đạt 150.000.

Với mức độ sinh hoạt ở Hạ Hải, 150.000 đồng tương đương với thu nhập một gia đình công nhân, không ăn không uống bảy tám năm mới có thể tích góp được.

Vào tháng 12, trong lớp nổi lên phong trào gửi cho nhau thiếp mừng năm mới, nhìn đám bạn thu được tấm nho nhỏ, hưng phấn cũng có chút thương cảm. Nhiều người ý thức được sự trưởng thành của mình, cũng là tuổi vô tư hồn nhiên dần trôi đi có chút bùi ngùi.

Đường Vũ ôm một chồng bưu thiếp vào lớp, có cả bạn học thời Tam Trung, có cả bạn mới, từ đó có thể thấy được mức độ được hoan nghênh của cô ra sao. Đường Vũ cũng ngày càng quen thuộc bạn trong lớp, được Đỗ Đình cầm đầu, một nhóm học sinh thành tích ưu tú trong lớp chủ động tới gần Đường Vũ, Đường Vũ không còn lạnh băng như trước, ở trong lớp thi thoảng cũng nói vài câu, nhưng bản chất băng giá vẫn không thay đổi. 

Đường Vũ gửi cho Tô Xán một tấm bưu thiếp có mùi dâu, loại thiếp này ở hiệu nhà Tô Xán cũng bán, thuộc loại khá đắt, mở ra xem, chữ viết của Đường Vũ rất đẹp.

" Cho dù là thiên tài giỏi nhất mà lười nhác nằm trên bãi cỏ, để gió thổi qua mặt, mắt nhìn bầu trời, thì linh cảm ôn nhu cũng sẽ không tới với người đó!"

" Phía trước là phong cảnh rực rỡ, mong rằng năm sau bạn không chỉ là thiên tài đứng ngoài nhìn phong cảnh."

Chẳng lẽ trong lòng Đường Vũ cho rằng mình là một thiên tài? Tô Xán cười hổ thẹn, y vừa cùng đám học sinh cao trung thân thiết vừa kín tiếng không ngừng tích lũy thực lực, cái danh thiên tài này, y chưa có dũng khí nhận lấy.

Đồng thời Tô Xán nhìn bàn tay trắng nõn nà mềm mại của Đường Vũ, lòng nghĩ không biết bao giờ mới tiến thêm được một bước nữa.

Trần Linh San ngày càng thân thiết với Tiết Dịch Dương, tất nhiên cũng ngày càng thân thiết với Tô Xán. Cao Phàm cũng thường xuyên có cơ hội là tới lớp số 5 tìm Trần Linh San.

Lạ cái là Cao Phảm thấy Trần Linh San đối xử với mình cứ chợt nóng chợt lạnh, cứ như muốn hành hạ thần kinh của hắn, từng có một dạo hắn cho rằng mình sắp chinh phục được trái tim của Trần Linh San, thoắt cái Trần Linh San lại xa cách ngoài ngàn dặm.

Cao Phàm không hiểu ra làm sao cả.

Nhưng thông qua thời gian dài chú ý quan sát, hắn dần dần hiểu ra rồi, cứ mỗi lần Tô Xán đi qua, hoặc là lười biếng phơi nắng ở ban công, nói tóm lại là chỉ cần Tô Xán xuất hiện, thái độ của Trần Linh San với hắn đột nhiên trở nên nhiệt tình.

Còn khi nào chỉ có một mình hắn với Trần Linh San, thái độ Trần Linh San rõ ràng hời hợt ứng phó.

Trần Linh San có ý gì đây, muốn dục cầm cố túng?

Cuối tuần Cao Phàm và Trần Linh San đi dạo phố, Cao Phàm xách túi lớn túi nhỏ, thi thoảng nói không đủ tiền mua thứ nọ thứ kia, Trần Linh San có chút bực mình: - Anh nói cái đó làm gì, không thấy chán à, lại lừa tiền học của cha anh mua đồ, trưởng thành một chút đi có được không?

Thời gian qua Cao Phàm nín nhịn lắm rồi, vuột miệng: - Anh trưởng thành? Sao em không tự hỏi bản thân có trưởng thành không? Vì sao em lại thay đổi cái nhìn với Tô Xán, chẳng phải vì mẹ y mua cho y đôi giày mà anh không mua được à? Em là người vật chất như thế sao?

Trần Linh San chết đứng nhìn Cao Phàm, nước mắt cứ thế trào ra không sao ngăn được, cô không ngờ bạn bè nhiều năm lại nhìn cô bằng ánh mắt như thế, cho dù còn nhỏ, Trần Linh San cũng rất có nguyên tắc, không bao giờ vượt qua.

Khịt mũi một cái thật mạnh, ngực phập phồng kịch liệt, Trần Linh San kìm nước mắt, lạnh lùng nhìn Cao Phàm: - Trong mắt anh trước nay em là người như thế à? Trong mắt anh em là đứa con gái thực dụng vất chất như thế à?

Cao Phàm nói xong vốn dĩ đã hối hận, thấy Trần Linh San phản ứng kích liệt như thế, lắp ba lắp bắp nói: - Không, anh không có ý... Á!

Chưa dứt lời bị Trần Linh San đá một cái vào chân, đau điếng.

Ngẩng đầu lên thì Trần Linh San đã chạy vào nhà, đóng sầm cửa lại.

Sự kiện này khiến cho về sau Cao Phàm nhiều lần lượt lờ ở cửa lớp số 5, gọi Trần Linh San cô cũng không nhìn, hiển nhiên là chưa nguôi giận.

Chuyện này không khỏi khiến Trần Linh San sinh ra suy nghĩ, bạn cô đều biết trước kia Tô Xán bảy tỏ với mình ở nhà Tiêu Vân Vân bị từ chối, mà mình gần đây càng ngày càng gần gũi với Tô Xán, Tô Xán có lẽ không thấy gì, nhưng bạn bè trong nhóm sẽ nghĩ gì về cô?

Bởi vì giờ Tô Xán ngày càng thể hiện ra tiềm lực của mình, nên mình yêu thích?

Trần Linh San lau nước mắt trên má, cô là cô gái có lòng tự tôn cực mạnh.

- Tô Xán, bài tập ngữ văn của bạn đâu? Trần Linh San đứng trước mặt Tô Xán, cô là đại biểu môn ngữ văn, phụ trách kiểm tra bài tập ngữ văn mỗi ngày.

Tô Xán gãi đầu cười ngượng: - Mình chưa làm, hôm qua nhiều việc quá. Y đúng là rất bận, gần đây đang xem một cuốn sách nghi vấn lịch sử và tài chính, bên trong sách tiến hành phân tích hệ thống nguy cơ tài chính Châu Á, bán rất chạy.

Thực ra thì đa phần là y không thích làm bài tập ngữ văn, trong mắt Tô Xán, làm bài tập thì nhất định rồi, nhưng làm quá nhiều theo cái kiểu nhồi vịt thì vô ích, chỉ lãng phí thời gian. Thêm vào Trần Linh San là đại biểu ngữ văn cho nên Tô Xán càng lười làm, nên Tô Xán càng được thể lười biếng, thường ngày Trần Linh San chỉ "ừ" một tiếng rồi bỏ đi.

- Nếu bạn không làm bài tập, mình sẽ viết tên bạn vào danh sách không làm bài hôm nay. Hôm nay thì khác, Trần Linh San nhìn thẳng vào mắt Tô Xán nghiêm túc nói, rốt cuộc lòng hơi rối bổ xung: - Có điều nếu giờ bạn làm bù... Vẫn còn kịp.

Người xung quanh nhìn sang, Đường Vũ cũng sửng sốt, Tô Xán thường xuyên không làm bài tập là sự thực, Đường Vũ là lớp trưởng, thi thoảng vẫn phải nhắc nhở Tô Xán không được thái quá. Ngược lại Trần Linh San luôn lặng lẽ bao che y vô điều kiện hôm nay làm sao vây?

Tiết Dịch Dương đang ăn quẩy uống sữa đậu quên luôn cả nhai, mắt cứ đảo qua đảo lại giữa hai người.

Lý Lộ Mai nhíu mày, Trần Linh San hôm nay uống nhầm thuốc rồi sao?

Tô Xán nhìn Trần Linh San tới gần một phần ba phút mới "ừ" một tiếng, y đã quá quen Trần Linh San dung túng cho mình, trong lòng khói tránh khỏi không thoải mái, gật đầu cực đáp lại bằng cái giọng cố tình làm ra vẻ bình thản vạn ác của y: - Hiện mình không có thời gian làm, nếu bạn cần ghi thì … cứ ghi đi.

Trần Linh San tay run run, lúc này càng thêm nhiều người nhìn bọn họ, một số bắt đầu xì xầm, chẳng phải hai người này gần đây thân thiết ám muội lắm sao, chẳng lẽ Tô Xán chọc giận Trần Linh San? Hay là ngày đó mỗi tháng của Trần Linh San tới rồi.

Ánh mắt mọi người làm Trần Linh San nhớ tới lời Cao Phàm, tim như tấm bọt biển đẫm nước, bóp một cái là sự tự tôn trào ra toàn thân.

Vì thế cô mím môi quay ngoắt đi.

Tiêu Nhật Hoa lên lớp, xem danh sách không làm bài tập, thế là phê bình một phen, trọng điểm là Tô Xán.

Khi Tiết Dịch Dương bất bình thay cho Tô Xán mà trách móc Trần Linh San, Tô Xán chỉ nhún vai bất lực, tâm tư con gái đôi khi thật khó đoán.

Trần Linh San tay nắm chặt bút, trong đầu vẫn văng vẳng câu nói lạnh nhạt khi đó của Tô Xán, cậu ấy ghét mình rồi sao? Mình làm thế đâu có gì quá đáng!? Mà mình cũng làm gì sai đâu? Đầu óc cứ loạn tung lên.

Đám Lý Lộ Mai tới gần: - Này, bạn làm sao thế? Làm thế chẳng phải Tô Xán ghét bạn à?

Nhìn từng đôi mắt chờ đợi đáp án, Trần Linh San ương bướng nói: - Thích ghét thì ghét, mình cũng chẳng ưa gì tên đầu gỗ đó.

Mọi người tản đi, Trần Linh San quả nhiên vẫn không thích Tô Xán, vẫn cứ là cô công chúa kiêu kỳ, không dễ dàng bị động lòng.