Đại Niết Bàn

Quyển 2 - Chương 23: Đấu Đá Với Trẻ Con




Có những thứ có thể thay đổi, ví nhân sinh, số mệnh sở dĩ tồn tại là vì con người bị cuộc sống làm mất đi dũng khí, thả mình trôi theo quán tính, cam chịu chấp nhận, lấy tâm lý đổ lỗi cho số mệnh bao biện cho bản thân.

Tô Xán thực ra chẳng hề lo lắng đám Nhạc Tử Giang sẽ làm gì mình, học sinh với sinh viên đại học là một khoảng cách, người đi làm lăn lộn với đời so với sinh viên là khoảng cách nữa, Tô Xá chẳng sợ một đám học sinh cao trung khiêu khích, y suy nghĩ xâu xa hơn, lấy độ cao đối diện với hết thảy, trí lực đôi khi bù lại được khiếm khuyết về vũ lực.

Ở cái vòng tròn Nhất Trung đa phần trưởng thành sớm này, được người ta tôn kính chỉ có vài con đường, một là thành tich ưu tú, ở chế độ giáo dục kiểu Trung Quốc, địa vị của giáo viên với học sinh vẫn ở mức độ rất cao, học sinh mũi nhọn được giáo viên nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, cũng được mọi người tôn kính.

Thứ hai, người cao lớn khỏe mạnh, con người luôn sợ mạnh hiếp yếu, có sức mạnh, luôn làm người khác phải e sợ.

Thứ ba, thế lực quan hệ rộng, kéo bè kết phái là bản tính chung của con người, từ sơ trung thậm chí tiểu học đã có rồi, con người là động vật có ý thức xã hội rất mạnh, ai cũng muốn có cảm giác thuộc được xã hội chấp nhận, người trong một cái vòng tròn mạnh, ít nhiều khiến người khác e ngại.

Loại thứ tư, tách biệt cô ngạo, nhưng lại có nhân cách rất độc lập, được người ta giữ khoảng cách cùng tôn trọng.

Đám Nhạc Tử Giang thuộc về loại thứ hai và thứ ba, bọn chúng có vòng tròn mạnh, khiến người ngoài né tránh, khiến chúng bành trướng sự hư vinh về địa vị.

Muốn xen vào giữa Nhạc Tử Giang và Đường Vũ thì phải suy nghĩ rất nhiều phương diện, Tô Xán đương nhiên không thể yêu cầu ai cũng có tâm trí thành thục như y, bình tĩnh giải quyết vấn đề, ở cái tuổi nhiệt huyết này, rất nhiều sự việc đều được giải quyết một cách bạo lực.

Vì không có pháp luật ước thúc nghiêm khắc, thêm vào Nhất Trung ở phương diện này xử phạt có ngoại lệ, cho nên bạo lực trường học càng ngày càng nhiều là chuyện thường, nhiều người thấy chuyện bạo lực học đường ở phim Hàn sẽ thấy khó tin, thế nhưng thực tế đó là vẫn đề nan giải của toàn bộ trường học trong nước.

Lỡ chẳng may có kẻ nào đó trong nhóm Nhạc Tử Giang có hành động thiếu lý trí thì Tô Xán lỗ lớn.

Chỉ là thế lực hiện giờ là thứ Tô Xán thiếu nhất, dù y có tâm trí thành thục thì một tay vỗ chẳng kêu, nếu lôi kéo nhóm Tiết Dịch Dương vào, chỉ tăng thêm nạn nhân mà thôi.

Hình như Lưu Duệ ở Nhị trung cũng có một vòng tròn, đại khái thế lực tương tự đám Nhạc Tử Giang ở Nhất trung, hay là kéo họ tới tạo thế? Làm thế có lẽ làm xung đột leo thang, có điều giai đoạn này có lẽ chỉ Lưu Duệ mới giúp được mình thôi.

Về tới nhà nghĩ tới đó, Tô Xán thấy mình có chút buồn cười, không ngờ rơi vào chuyện ghen tuông đấu đá với một đám học sinh, có điều nếu cả một đám học sinh mà mình còn không giải quyết được thì nói gì tới chuyện lớn hơn, như thay đổi cuộc đời Đường Vũ.

Nhắc tới Đường Vũ, Tô Xán tới giờ vẫn cảm thấy lòng lâng lâng khó tin, rốt cuộc Đường Vũ có ý gì nhỉ, vốn tưởng mình hiểu Đường Vũ, nhưng Tô Xán thấy mình còn phải đi một con đường rất dài...

Tô Xán không phải chỉ có chuyện ở trường học cần lo, còn chuyện ở cửa hiệu nữa.

Tổ kiểm tra tới hiệu nhà Tô Xán kiểm tra, chính thức xác định địa vị danh dự, chẳng mấy chốc trước cửa hiệu có thêm một tấm biển vàng màu đen, ghi --- Đơn vị mua sắm chỉ định thành phố.

Đó là sáng kiến của Tô Xán, hai màu vàng và màu đỏ đều thu hút chú ý, nhưng màu đỏ phổ biến khắp nơi, nên dùng màu vàng thu hút hơn, lại còn có chút cảm giác chuyện nghiệp.

Gần đây cơm tối trong nhà cũng chuyển sang hiệu ăn rồi, vì chuyện làm ăn ngày càng tốt lên, mẹ càng bận rộn tối mắt, cho dù là buổi trưa, cũng để cái bát cơm, chất đống rau và thịt bên trên, đứng ở sau quầy, vừa ăn vừa ứng phó với khách ra vào không ngớt. 

Ăn cơm xong cha giúp thu tiền, nhiệm vụ rửa bát rơi lên người Tô Xán, nghề cũ này y thạo lắm, rửa sạch bát rồi rửa tay xong liền đi ra lật xem sổ sách.

Trước kia sổ sách một ngày chỉ ghi nửa trang là đủ, hiện giờ Tô Xán lật tới ba bốn trang mới tính hết được doanh thu mỗi ngày.

Mà mỗi khi lật một trang, nhìn số hàng hóa bán ra chi chít viết trên giấy, rất là vui mắt.

Nhìn thấy sổ thống kê doanh thu hôm qua lên tới 3597 đồng, Tô Xán kích động không nói lên lời, số tiền này chưa là cái gì nhưng là con kênh nhỏ để gia đình y tiến vào biển lớn, có điều nhìn sang thấy cha mẹ bận rộn thu tiền ghi sổ, giới thiệu giám sát khách hàng, Tô Xán nhắc:

- Mẹ, cửa hiệu chúng ta tới lúc phải thuê người giúp rồi.

Lần này Tằng Kha không phản đối nữa, cửa hàng quá nhiều việc, một mình bà quán xuyến không xuể.

Sau khi treo biển tuyển người, mấy ngày đầu cũng có vài người tới xin việc, có điều nếu không phải là người một chữ cũng chẳng biết thì là phụ nữ gia đình rảnh rỗi ở nhà không biết làm gì nên kiếm việc cho đỡ buồn, chẳng biết phân loại xử lý hàng hóa, cho nên Tằng Kha giới hạn thêm tuổi tác vào biển, tính mời hai người trẻ tuổi hoạt bát một chút.

Cuối cùng có hai người đủ tư cách, một là Lý Ngọc Liên trên 30 tuổi, vừa thôi việc ở xí nghiệp, có nhiều tiếng nói chung với Tằng Kha, nên động lòng trắc ẩn thuê Lý Ngọc Liên. Vả lại Lý Ngọc Liên làm công việc thống kê nên làm quen công việc cửa hiệu không khó.

Một là cô gái hai mươi tuổi, rất thân thiện, tên Vương Thanh, bất ngờ là nhà lại không phải ở nông thôn gần đó, mẹ to mò, hỏi Vương Thanh ở tuổi này vì sao không đi học mà lại đi làm, có ý trách nhà cô vô trách nhiệm với con cái. Vương Thanh lại rất cởi mở, nói qua mình học không tốt, tốt nghiệp cao trung xong định thi vào trường đại học loại hai, không ngờ thiếu mất mấy điểm, trong nhà gây áp lực rất lớn, giận không học nữa, muốn chứng minh không học đại học cũng có đường ra.

Tằng Kha thấy cô kiên quyết, nên giữ lại, có điều vẫn nhắc phải đi học mới có tương lai tốt. Vương Thanh tuy vâng dạ, nhưng đối diện với ánh mắt Tằng Kha có chút né tránh.

Mấy chuyện này đều do cha mẹ làm, Tô Xán sau khi thuyết phục được mẹ thuê người, Tô Xán không xen vào nữa, tuy ý nghĩ của cha mẹ không theo kịp mình, có điều một học sinh không học tập cho tốt, thường xuyên xen vào chuyện kinh doanh của cha mẹ, thế nào cũng khiến bị phản tác dụng, mấy lần góp ý của Tô Xán đều thu được thành công, địa vị của Tô Xán trong lòng cha mẹ nâng lên, đòng thời họ cũng cảnh giác với định hướng của Tô Xán.

Mấy ngày qua Tằng Kha, Tô Lý Thành đóng cửa hiệu sớm về nhà, giám sát đốc thúc chuyện học hành của Tô Xán, họ chỉ lo Tô Xán lo chuyện làm ăn không nên lo này mà thành tích đi xuống.

Thấy ngày ngày Tô Xán vẫn thức khuya dậy sớm học tập, lòng hai người cũng yên tâm, song không quá thả lỏng, thi giữa kỳ sắp tới, con trai thường ngày biểu hiện ra sao chỉ là bề ngoài, chỉ có điểm thi mới kiểm nghiệm được.

Tô Xán quay đầu nhìn lại, phát hiện thời gian trôi qua quá nhanh, nhanh tới mức làm người ta đau lòng, cảm giác vừa vào cao trung chưa lâu đã sắp thi giữa kỳ.

Tìm Lưu Duệ kể chuyện xảy ra ở Nhất Trung, khi ấy Lưu Duệ cau mày, hỏi:

- Chuyện này Dịch Dương biết chứ.

- Nó biết cũng chẳng làm gì được, nó có quần thể quan hệ của mình ở Nhất Trung, vì chuyện của tao mà kéo nó xuống nước chỉ liên lụy tới nó. Tao không cần nhiều, tới lúc quan trọng mày xuất hiện một chút.