Đại Nhân, Trên Đầu Anh Có Ma!

Chương 9




Sau khi mạnh miệng than khóc với Trịnh thừa tướng, Thanh Ngọc lại nhận ra rằng thử thách lớn nhất hiện giờ thật ra chính là cha già của cô. Ông tuy là một người cha tốt nhưng cũng là một người cha truyền thống, nếu việc rời đi này làm thanh danh của cô bị tổn hại, ông chính là người cầm roi đuổi đánh đầu tiên. Nghĩ vậy, cô nhanh chóng cáo biệt Trịnh đại nhân, hết sức cẩn thận mò về mái ấm của mình.

Tạ thượng thư cũng vừa mới từ hoàng cung trở về, hiện tại đang ngồi nghỉ ngơi trong thư phòng. Sáng nay ông chứng kiến mấy màn hí kịch trên triều, dây thần kinh già cho dù đã trải qua nhiều luyện tập cũng không khỏi có chút kích động. Ông vừa phe phẩy quạt vừa lim dim ngủ gật, bên ngoài cửa có tiếng con gái vàng ngọc gọi ông.

Tạ thượng thư vội vã đứng dậy, lắc lư thân hình tròn trịa ra mở cửa phòng. Con gái ông đứng dưới nắng sáng, bộ váy áo màu hồng phấn phủ bồng bềnh quanh thân hình mảnh khảnh, trong sáng thánh thiện như tiên nữ giáng trần. Tạ thượng thư thở dài một hơi: “Con gái lớn rồi…”

Con gái trổ mã xinh đẹp như vậy, chẳng bao lâu nữa lại có bao nhiêu công tử trẻ trung đến cầu hôn? Trong đó nếu có một kẻ khốn kiếp vừa đẹp trai vừa bản lĩnh, trái tim con gái của ông chẳng phải sẽ bị câu đi mất? Tới lúc đó con gái theo chồng, thân già của ông chẳng phải sẽ trải qua những ngày tháng cô đơn hiu quạnh một mình?

Tạ thượng thư vừa nghĩ đến đây, tiếng thở dài kiềm chế lắm mới không biến thành tiếng nức nở nghẹn ngào.

Tạ Thanh Ngọc không biết suy nghĩ của ông, chỉ hỏi: “Sáng nay cha gặp chuyện gì không vui? Sao lại thở dài như vậy?” Tạ thượng thư hốt hoảng trong lòng, bèn nói lảng sang chuyện khác: “Vào trong thư phòng ngồi một chút, cha kể cho con nghe một chút tin tức…”

Con gái không tham gia vào chuyện triều chính, thế nhưng Tạ Thanh Ngọc lại là con gái tri kỷ của Tạ thượng thư. Vả lại trong suy nghĩ của ông, cô có biết thêm một hai chuyện nhỏ cũng không làm ảnh hưởng đến an ninh khu vực, kể một chút chuyện giải khuây cho con gái thì có tội lỗi gì?

Huống hồ Tạ Thanh Ngọc tuy có lúc không được tỉnh táo, nhưng phần lớn thời gian đều là đứa thông minh hiểu chuyện. Lúc ông kể chuyện cô đều nghiêm túc lắng nghe, tầm hiểu biết bộc lộ ra ngoài còn hơn hẳn đám tiểu thư khuê các suốt ngày chỉ biết thêu thùa vẽ tranh.

Tạ thượng thư kể xong sự việc thất hoàng tử, liền nhấp một ngụm trà ấm cho đỡ khô miệng. Tạ Thanh Ngọc ngập ngừng hỏi: “Theo lời kể của cha, hoàng thượng cố tình để Trịnh thừa tướng đi theo bảo hộ thất hoàng tử?” Cha cô đặt tách trà xuống, băn khoăn nói: “Nếu nói là bảo hộ thì lại có chút buồn cười. Thất hoàng tử nổi tiếng giỏi võ, Trịnh thừa tướng chẳng qua chỉ là một quan văn tay không tấc sắt. Nếu nói là bảo hộ, chi bằng nói đi theo làm đệm thịt thì hơn.” Ông lắc lắc đầu, hạ giọng: “Hoàng thượng cũng thật là tùy hứng, quốc sự thường ngày đều do một tay Trịnh thừa tướng gánh vác. Ngài điều cậu ta đi đánh thổ phỉ, chẳng phải là quá lãng phí nhân tài hay sao?”

Tạ Thanh Ngọc biết cha minh bề ngoài tuy là một người béo tốt nhát gan, nhưng suy nghĩ trong lòng đôi khi lại minh mẫn lớn mật. Dẫu sao xung quanh cũng không có ai, cô cũng không nhắc nhở cha mình chuyện tai vách mạch rừng.

Tạ Thanh Ngọc cảm thấy thời cơ chín muồi, bèn chậm rãi quỳ rạp xuống trước mặt cha cô. Cô tự nhéo vào eo một cái thật mạnh, rồi mới ngẩng khuôn mặt đau thương rên lên: “Cha à, có chuyện này con gái cần cầu xin…” Lúc nói, nước trong khóe mắt còn không ngừng lã chã rơi xuống…

Mấy ngày sau, Trịnh Hoài Sơn mãi bận rộn chuẩn bị chuyến đi tới vùng núi Tây Bắc. Tới lúc khởi hành, anh ta mới nhớ ra Tạ Thanh Ngọc vẫn chưa đến từ biệt mình.

Trong rương hành lý của Trịnh thừa tướng có một cái túi thơm nhỏ màu tím. Trịnh thừa tướng cũng không hiểu sao mình lại đem nó theo, chỉ nhớ rằng một đêm trăng mờ gió lớn, Tạ tiểu thư từ mái nhà nhảy xuống đưa nó cho anh ta.

Tạ Thanh Ngọc đối với anh ta không thân không thích, bằng hữu không phải mà khụ, người yêu cũng không. Anh ta biết cô nàng dù có đến từ biệt mình hay không cũng không phải là chuyện to tát, thế nhưng trong đầu vẫn mãi canh cánh hình ảnh cô nàng khóc lóc đòi theo anh ta mấy ngày hôm trước. Dĩ nhiên Tạ Thanh Ngọc không thể đi, cô tuy hành xử tùy hứng nhưng về bản chất cũng là tiểu thư khuê các con gái nhà quan. Vì vậy cho dù Trịnh đại nhân muốn cho cô đồng hành, anh ta cũng không thể mở miệng.

Ngồi trong xe ngựa rộng rãi, Trịnh Hoài Sơn cầm chiếc túi hương tím trên tay xoay qua xoay lại, khóe miệng giương lên một nụ cười khổ. Có lẽ anh ta tiện tay để túi hương này bên cạnh, mùi hương thơm dịu trong đó không biết từ khi nào đã thấm vào não anh ta. Kẻ tặng túi hương này có lẽ cũng không ngờ tới việc anh ta nhớ đến cô nàng, dù sao cũng chỉ là một cô nương trẻ tuổi chưa trải đời, còn ham vui và làm việc tùy hứng.

Màn xe ngựa đột ngột bị xốc lên, một cái đầu đang cười nham nhở chìa vào: “Trịnh mặt sắt, không định cưỡi ngựa một chút sao? Ngoài này trời cao gió mát, khung cảnh tuyệt vời hơn ở kinh thành nhiều.”

Người nói chính là thất hoàng tử đáng ghét đã kéo Trịnh thừa tướng cùng mấy ngàn quân sĩ lên đường tới vùng Tây Bắc xa xôi chịu khổ. Trịnh thừa tướng tuy là văn nhân nhưng vóc dáng cao ráo, thân thể khỏe mạnh, nghe nói tới bầu trời khoáng đãng thì cũng có chút động lòng.

Thế nhưng thực tế chứng minh, không phải chỉ cần khỏe mạnh là có thể cưỡi ngựa phăng phăng như thất hoàng tử trâu bò kia được. Trịnh Hoài Sơn cưỡi ngựa được chưa đầy nửa canh giờ đã cảm thấy vùng thịt non hai bên đùi trong có dấu hiệu bị hành hạ, bèn mặc kệ bị chế giễu, chán nản leo ngược lên xe ngựa êm ái của mình.

Anh ta vừa chui vào xe, đã suýt nữa hét ầm lên vì kinh ngạc.

Trái tim Trịnh thừa tướng đập rộn ràng, thế nhưng khuôn mặt vẫn hết sức lạnh lùng, giọng nói cũng bình tĩnh: “Sao cô lại ở đây?”

Tạ Thanh Ngọc lúc này mặc nam trang, nai nịt gòn gàng nên khá giống một nam thiếu niên mới lớn. Cô ngồi xếp bằng giữa xe, vô tội nói: “Là thất hoàng tử cho tiểu nữ theo. Tiểu nữ vốn ngồi ở một chiếc xe ngựa khác, nhưng nghĩ tới đại nhân nên định qua đây chào hỏi.”

Chưa kể gan của Tạ tiểu thư thật sự lớn hơn Trịnh thừa tướng suy đoán rất nhiều, mà cô nàng tinh ranh này còn chọn cách ra tay từ chỗ thất hoàng tử. Trịnh Hoài Sơn trầm giọng nói: “Cô làm sao mà khiến thất hoàng tử đồng ý dẫn theo? Cha cô có biết chuyện này, ông ấy có tán thành hay không?”

Tạ Thanh Ngọc cắn cắn môi, khuôn mặt lộ vẻ khó xử.

Cô nhớ lúc nói cho cha già biết bản thân là một kẻ đi mây về gió, khuôn mặt ông kinh hãi như thể gặp ma. Sau đó cô dùng hết lời lẽ tha thiết để thể hiện lòng mong muốn được đi theo đoàn người thất hoàng tử của mình. Cha cô cho dù phản đối thế nào, cô cũng biết chính xác dùng loại lời lẽ gì để thuyết phục ông. Tạ Thanh Ngọc là người đã sống qua hai kiếp, cô hiểu rõ gia đình chính là chỗ an toàn nhất để giãi bày tâm sự, mà người thân trong gia đình chính là những kẻ dễ bị ý nguyện của cô thuyết phục nhất.

Thanh Ngọc biết mình lợi dụng tình thương bao la mà cha dành cho cô là không tốt, thế nhưng cô cũng không thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một: nếu lần này không được chứng kiến cảnh dàn quân đánh thổ phỉ, cũng chẳng biết bao giờ cô mới có cơ hội chiêm ngưỡng sức mạnh quân sự của nền văn hóa cổ đại đây!

Tình cờ buổi trưa hôm đó Thanh Ngọc gặp thất hoàng tử đang ngồi ở quán trà của Lãng Khách, bèn vận dụng cái miệng vô cùng dẻo ngọt, Lâm Diệu thấy cô cũng có chút tài vặt liền vui vẻ đồng ý cho cô theo.

Lúc rời đi, Khả Ngân và Lãng Tử khóc lóc đưa tiễn cô như sắp sửa rời xa cô mãi mãi. Lãng Khách bình thường là một kẻ cục mịch lạnh lùng, thế nhưng lại giao quán trà lại cho con trai quản lý, bản thân trà trộn vào đội ngũ đi theo cô. Tạ Thanh Ngọc cô kiếp trước đã làm điều tốt gì mới có một vị sư phụ hết lòng ủng hộ mình như vậy? (Lãng Khách: Con nhóc có chút hiểu lầm. Bổn đại hiệp dù nghỉ hưu những cũng nhớ cảm giác hành tẩu giang hồ, lần này coi như đi du lịch mà thôi!)

Trịnh Hoài Sơn thấy sắc mặt cô gái trước mắt không tốt, trong lòng tin chắc cô nàng hẳn đã trốn nhà ra đi, bèn nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tiểu thư vẫn nên tranh thủ lúc đoàn người đi chưa xa, nhanh chóng quay về đi. Dù sao cũng là con gái chân yếu tay mềm, đi theo một đám đàn ông thô kệch sẽ làm ảnh hưởng thanh danh của cô.”

Tạ Thanh Ngọc xị mặt nói: “Nếu biết đại nhân lại có lời xua đuổi, tiểu nữ nhất định không đi qua xe ngựa này gặp ngài.” Cô vừa nói vừa giả bộ hậm hực đứng dậy, Trịnh thừa tướng liền vẫy tay nói: “Vẫn chưa nói chuyện xong!”

Câu quát nhỏ của anh ta làm Tạ Thanh Ngọc có chút nhụt chí. Đây là thừa tướng đương triều thống lĩnh các quan đấy, lúc anh ta muốn ra uy chẳng nhẽ không áp chế được đứa nhỏ như cô?

Tạ Thanh Ngọc vốn cũng không muốn làm khó Trịnh thừa tướng, thế nhưng anh ta đã quyết liệt như vậy, cô bèn móc trong ngực áo ra một lá thư vuông vức, đưa cho anh ta.

“Đây là gì?” Trịnh đại nhân chau mày hỏi.

Tạ Thanh Ngọc chậm rãi nói: “Lá thư này… là cha của tiểu nữ bảo tiểu nữ phải đưa tận tay đại nhân thì mới được đi Tây Bắc.” Cha già của cô mà viết thư, từng câu từng câu văn chắc hẳn đều vừa dài vừa thống thiết. Thật ra cô đã muốn giấu nhẹm, lúc quay về cứ trả cho Tạ thượng thư là được. Ai bảo Trịnh đại nhân này cứ một mực đuổi cô đi, cô nhất định phải khiến anh ta khó xử.

Trịnh Hoài Sơn nghi hoặc mở phong thư ra, anh ta đọc được mấy dòng, mày đã cau chặt. Đọc đến cuối thư, chân mày anh ta đã gần sít vào nhau.

Trịnh Hoài Sơn ngẩng mặt khỏi lá thư, không ngờ lại chìm vào suy  tư.

Tạ Thanh Ngọc tỏ vẻ tò mò: “Cha tiểu nữ viết gì vậy, đại nhân cho Thanh Ngọc xem có được không?”

Cô vừa nói vừa giơ tay ra, thế nhưng Trịnh thừa tướng lúc này như vừa rời khỏi cõi mộng, lập tức giật lá thư về phía mình, xé ra làm hai, làm ba, làm bốn...

Tạ Thanh Ngọc sửng sốt lên án: “Sao đại nhân lại nhẫn tâm xé thư của cha tiểu nữ làm nhiều mảnh như thế! Ông ấy sẽ đau lòng biết bao.”

Trịnh đại nhân há miệng định cãi, thế nhưng lại nhận ra cái trọng tâm của lời trách kia thật lệch xa vấn đề chính. Anh ta đành hỏi: “Tạ tiểu thư thật sự muốn đến vùng núi Tây Bắc như vậy? Cô không ngại vất vả cùng nguy hiểm hay sao?”

Tạ Thanh Ngọc lắc lắc đầu, anh ta bèn vận dụng tài ăn nói rất thuyết phục rất mạch lạc của mình, đưa ra rất nhiều dẫn chứng để Tạ Thanh Ngọc nhìn ra lý do cô nên quay về.

Anh ta nói mỏi cả miệng, Tạ Thanh Ngọc chỉ sùng bái nói: “Trịnh đại nhân quả không hổ danh là thừa tướng đương triều, tài ăn nói có thể xếp vào hạng nhất.” Thế nhưng tiểu nữ là một kẻ xuyên không đầu óc không giống tiểu thư khuê các bình thường, e rằng đại nhân đã chọn nhầm dẫn chứng mất rồi.

Trịnh Hoài Sơn thấy cô nàng không hề bị lung lay, đành thở một hơi dài. Anh ta cứng giọng: “Ta đã nói hết lời, nếu tiểu thư còn không biết tự quay về, bổn quan chỉ còn biết trói gô cô lại.”

Tạ Thanh Ngọc mềm mỏng đáp: “Tiểu nữ tuy không có chức quan nhưng hiện tại cũng là tùy tùng dưới trướng thất hoàng tử. Đại nhân trói gô người của ngài ấy lại, ngài ấy sẽ không vui đâu!”

Cô vừa nói đến đây, bên ngoài thành xe chợt có một tiếng cười man rợ vang lên. Giọng nói lúc xa lúc gần của Lâm Diệu vọng vào: “Trịnh mặt sắt, người ta đã theo tới đây, đừng có hăm he dọa dẫm nữa!”

Hai người trong xe đồng loạt sửng sốt. Cái… cái tên bỉ ổi này, chẳng lẽ từ nãy tới giờ đều đang nghe lén?!!!

Trịnh đại nhân còn muốn làm căng, thế nhưng lúc này trong lòng anh ta chợt có một luồng suy nghĩ khác lạ. Anh ta còn hơi giận, giọng nói có chút cứng rắn: “Tiểu thư nếu muốn đi theo thì ngoan ngoãn một chút. Nếu tiểu thư gây chuyện, bản đại nhân nhất định bỏ mặc cô.”

Tạ Thanh Ngọc như bắt được vàng, lia lịa gật đầu như cún vẫy đuôi.

Trịnh Hoài Sơn nhìn thấy cảnh này, đáy lòng cũng mềm đi không ít. Anh ta e hèm một cái, chợt hỏi: “Tiểu thư hiện tại ngồi trong xe ngựa nào?”

“Là xe ngựa của thất hoàng tử.”

Trịnh đại nhân đau đầu, trầm giọng nói: “Không được! Tiểu thư chưa lấy chồng, làm sao có thể ngồi chung xe với nam tử trưởng thành?”

Thế nhưng mà đoàn người hiện tại chỉ có hai xe ngựa lớn và mười xe chở vật dụng, lương thực, mà một cô gái như Tạ Thanh Ngọc cũng không thể cưỡi ngựa ở bên ngoài.

Trịnh Hoài Sơn hạ giọng: “Mau dời sang xe của ta.”

Thất hoàng tử ở ngoài xe suýt rớt quai hàm, Trịnh thừa tướng trẻ tuổi lại không phải là đàn ông trưởng thành?

Tạ Thanh Ngọc cũng thấy điều kỳ lạ, nhỏ giọng nói: “Thất hoàng tử nói ngài ấy chỉ cưỡi ngựa, nên tiểu nữ ngồi trong xe ngài ấy không có vấn đề gì…”

Lời tên ấy nói mà cô nàng này cũng tin? Lỡ như ban đêm tên ấy nổi hứng mò lên xe tìm chỗ ngủ, tình thế của cô nàng sẽ rất bi đát sao? Đừng quên mấy ngày trước Trịnh thừa tướng của chúng ta còn phải lóc cóc đến cung điện của thất hoàng tử để cứu cô nàng kìa. Màn kịch lúc này cũng chẳng phải bắt nguồn từ bản thân cô nàng hay sao? Trịnh Hoài Sơn lắc đầu, quả quyết nói: “Tạ thượng thư giao cô cho bản đại nhân chăm sóc. Bổn đại nhân không đuổi cô về được, nhất định lúc nào cũng phải để mắt đến cô.”

Tạ Thanh Ngọc chỉ chờ có thế, liền híp mắt nói: “Thật ra hành lý của tiểu nữ không nhiều, đều đã đặt dưới gầm xe của đại nhân, còn tiểu nữ thì chẳng phải đã ngồi ở đây rồi sao?”

Trịnh Hoài Sơn nhìn đôi má lúm đồng tiền của Tạ Thanh Ngọc, chợt có cảm giác nói không nên lời.

Tình hình sinh hoạt trên xe ngựa thua xa ở kinh thành, hai người lại là nam đơn nữ chiếc, khó tránh khỏi phát sinh vài chuyện ngượng ngùng.

Mùi hương thiếu nữ tràn ngập khoang xe hẹp, Trịnh thừa tướng bèn mấy lần vén rèm xe lên, thỉnh thoảng lại bắt gặp ánh mắt đầy tâm sự của thất hoàng tử đang cưỡi ngựa tung hoành bên ngoài.

Cứ vài canh giờ Trịnh thừa tướng lại ra ngoài cưỡi ngựa một lần, mỗi lần như vậy đều bị ánh nắng hun cho đổ mồ hôi. Anh ta cảm thấy nóng nên cởi ra một vài lớp áo, sực nhớ ra trong xe còn một cô gái nữa, lúc nhìn lại thì cô nàng đang nhắm mắt ngủ say, vậy mới yên lòng.

Vài canh giờ đoàn người dừng lại một lần để, khụ, giải quyết tình trạng dư thừa nước trong cơ thể. Tạ Thanh Ngọc thân phận đặc thù nên phải đạp cỏ đi sâu vào nơi vắng vẻ. Trịnh thừa tướng đáng thương đã nhận mệnh chăm sóc con gái người ta, cũng phải đạp cỏ đi theo bảo hộ ở một quãng xa.

Tới tối, đoàn người đều bị nắng gió ban ngày vùi dập mệt đứt hơi. Thức ăn nhanh chóng được đám người hầu dọn ra, Trịnh thừa tướng ăn chẳng thấy ngon, thế nhưng cũng phải lấp đầy bụng của mình. Trong cả nhóm chỉ có Lâm Diệu là tràn đầy sức sống, không ngừng quay sang Tạ Thanh Ngọc ba hoa chuyện lạ bốn phương. Cô nàng này cả ngày bị say xe, khuôn mặt có chút mệt mỏi nhưng vẫn hết sức chăm chú lắng nghe. Trịnh Hoài Sơn chỉ muốn nhanh chóng nghỉ ngơi, bèn khéo léo chấm dứt câu chuyện, kéo Tạ Thanh Ngọc lên xe ngựa của mình.

Thế nhưng Trịnh Hoài Sơn cũng không ngủ trên xe. Anh ta nói với Tạ Thanh Ngọc: “Bổn quan ngủ ở xe hàng bên cạnh, tiểu thư có gì cần cứ gọi.” Một vị thừa tướng cao quý sẵn lòng nhường chỗ ngủ cho mình, Tạ tiểu thư cảm thấy vinh dự biết chừng nào.

Còn Trịnh thừa tướng thì vừa cuộn mình trong xe hàng vừa nghĩ, con bà nó, cái cuộc hành trình quỷ quái này biết khi nào mới chấm dứt đây hả ông trời?

Mấy ngày hôm sau, Tạ Thanh Ngọc hết chịu nổi độ lắc lư của xe ngựa, bèn xin với thất hoàng tử áp dụng cách đi đường của riêng mình. Cũng giống như Trịnh thừa tướng vài canh giờ lại cưỡi ngựa cho bớt say xe, cứ một lúc Thanh Ngọc lại bò ra ngoài, vận khinh công bay về phía trước một quãng, đến khi mệt mỏi thì ngừng lại, chờ đoàn người đi tới. Cách này cũng hiệu quả như việc cưỡi ngựa, tuy tới giờ ăn Tạ Thanh Ngọc phải tiêu thụ nhiều thức ăn hơn, nhưng cô cảm thấy bản thân khỏe khoắn hơn nhiều.

Đoàn người đi được sáu ngày thì đã đến địa phận dãy núi Tây Bắc. Nơi đây nổi tiếng với trùng trùng rừng rậm bạt ngàn âm u, không biết là nơi che giấu bao nhiêu bí mật cùng huyền thoại ma quái. Thất hoàng tử cho mấy ngàn quân đi chậm lại một quãng xa, ngay cả đoàn thị vệ đông đúc cũng chia ra dạt vào rừng, không thấy tung tích.

Hai chiếc xe ngựa xa hoa chạy giữa đường vắng, hai bên là hai hàng thị vệ hết sức mỏng manh, không tránh khỏi bị sơn tặc để ý.

Lúc này cả Trịnh thừa tướng cùng Tạ Thanh Ngọc đều đã mệt đờ, cũng không được thất hoàng tử thông báo về tình hình bên ngoài. Mãi đến khi có tiếng binh khí va đến, hai người mới đảo mắt nhìn nhau đầy kinh ngạc.

Trịnh thừa tướng không giỏi đánh nhau, chỉ dám cẩn trọng thò đầu ra ngoài xe. Anh ta vừa liếc sơ qua đã biết có chuyện gì xảy ra, vội nấp vào trong xe rồi dồn Tạ Thanh Ngọc vào một góc.

Trịnh Hoài Sơn nói: “Tiểu thư đừng sợ hãi, phỏng chừng thất điện hạ bày kế dụ bọn sơn tặc nhãi nhép mắc câu. Chỉ cần chúng ta trấn thủ trong xe này, sẽ chẳng có gì xảy ra.”

Tuy mạnh miệng nói vậy, Trịnh thừa tướng vẫn móc một con dao cán dài từ vách xe rồi cầm chặt trong tay. Tạ Thanh Ngọc thấy bàn tay anh ta hơi run run, bèn rụt rè nói: “Đại nhân à, tuy tiểu nữ không giỏi về đánh nhau nhưng nếu xét về võ công, tiểu nữ có lẽ hơn ngài á...”

Trịnh Hoài Sơn liếc cô một cái, sau đó nhường con dao cho cô.

Thời gian bò qua thật chậm. Hai người ở trong xe căng thẳng nghe ngóng một lúc, tiếng đánh nhau cũng dần tắt hẳn. Một lúc sau rèm xe đột ngột được mở ra, khuôn mặt hăng hái của Lâm Diệu thò vào. Thất hoàng tử nhìn thấy ánh nhìn đầy thù địch của Trịnh thừa tướng thì có hơi chột dạ, bèn sờ sờ mũi nói: “Kế hoạch mới được nghĩ ra, nên bổn điện hạ chưa có báo cho hai người á. Cứ tưởng nhờ vậy mà sẽ được chiêm ngưỡng vở kịch anh hùng cứu giai nhân, không ngờ thực tế lại ngược lại.”

Cặp mắt của Lâm Diệu mấy lần đảo qua con dao trên tay Tạ Thanh Ngọc, sau đó anh ta cười cười rút ra ngoài. Trịnh thừa tướng ném một chiếc cốc về cửa rèm, chiếc cốc va vào tấm màn, rơi xuống nền xe vỡ tan tành.

Tạ Thanh Ngọc lắp bắp nói: “Này, đại nhân, đừng giận…”

Trịnh Hoài Sơn sao có thể không giận? Chuyện bày kế bắt địch này nếu làm không khéo, tính mạng của anh ta cùng Tạ Thanh Ngọc xem như xong rồi. Đã biết Lâm Diệu kia làm việc tùy hứng, giơ tay che trời, không ngờ khi tới vùng Tây Bắc này, gã ta còn bừa bãi hơn gấp trăm lần.

Bên này Lâm Diệu đang đốc thúc việc trói gô mấy chục gã sơn tặc xui xẻo bị bắt, tên nào cũng vừa hôi hám vừa bụi bặm không chịu nổi. Anh ta hắc xì một cái, chợt bật thốt lên: “Trịnh Hoài Sơn khốn kiếp, chửi rủa bản điện hạ nãy giờ vẫn chưa chịu ngừng sao…”