Đại Nhân, Trên Đầu Anh Có Ma!

Chương 17: Thế nào là phản bội




Tạ Thanh Ngọc không rõ cấu trúc của tòa chính viện, thế nhưng qua lời của Tử Vi, Lưu Hạ hẳn là bị giam ở một căn mật thất dưới phòng bếp. Cô tranh thủ lúc ai không để ý, dùng khinh công trốn ra khỏi hậu viện. Vì đi đêm đã quen nên mắt cô tinh vô cùng. Cô thuận lợi chạy qua một khu vườn rộng, sau đó lần mò vào trong tòa nhà chính của Nữ Nhi Trà. Tạ Thanh Ngọc tuy không biết đường nhưng hôm nay lại là ngày may mắn của cô: cô xoay tới xoay lui một vòng đã tìm ra căn mật thất. Thế nhưng cô cũng đau đớn phát hiện lúc này có một người đàn ông dữ tợn đang đứng gác ở trước lối vào.

Tạ Thanh Ngọc nấp trong một góc, kiên nhẫn quan sát. Lại nói vận may là thứ vô cùng vi diệu, chẳng mấy cô thấy chốc người đàn ông dữ tợn rời vị trí, đi như bay về hướng nhà vệ sinh. Đây là thời cơ rất tốt đấy! Tuy trăng chưa tròn nhưng ánh sáng đã đủ để Tạ Thanh Ngọc nhìn trong đêm. Dưới ánh trăng lờ mờ, cô thấy một bóng người đen thui đang nằm co ro. Điều nổi bật duy nhất của người này là dải tóc dài sáng màu.

Tạ Thanh Ngọc nhỏ giọng gọi: “Lưu Hạ, anh thật sự là hoàng tôn của Bắc Quốc sao?”

Bóng người đang nằm hơi động đậy. Lưu Hạ vừa mới giật mình khỏi giấc mộng, ngẩng đầu nhìn ra ngoài. Anh ta ngỡ mình chưa tỉnh ngủ nên nhìn thấy ảo ảnh, giơ tay dụi mắt không ngừng. Lúc Lưu Hạ ngồi dậy, áo khoác bộ đầu màu đen liền trượt khỏi vai anh ta, để lộ nửa thân trên để trần. Da anh ta vốn màu nhạt hơn người thường, ở phần ngực còn quấn vải băng ở chỗ vết thương bị trúng tên hôm trước.

Lưu Hạ nhanh chóng nhận ra mình không nằm mơ, bèn lấy áo mặc vào. Anh ta hỏi bằng giọng khàn khàn: “Cô … sao cô ở đây?” Tạ Thanh Ngọc đáp: “Tôi dùng khinh công chạy ra đây. Anh không sao chứ?” Lưu Hạ cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ trong lời nói của cô. Anh ta run rẩy bò dậy khỏi mặt đất, rồi lại run rẩy đứng lên. Phải mất một lúc anh ta mới có thể đứng vững, bèn vừa dáo dác nhìn xung quanh vừa nói: “Mau chạy khỏi chỗ này!” Tạ Thanh Ngọc lắc đầu: “Trịnh Hoài Sơn còn ở trong tay bọn họ, tôi không đi đâu.” Lưu Hạ không thuyết phục thêm, lẩm bẩm: “Đồ ngốc.” Anh ta nhìn trái ngó phải, người trong quán đều đã say ngủ nên không hề có ai phát hiện ra.

Lưu Hạ bỏ đi vô cùng dứt khoát, chẳng mấy chốc bóng lưng của anh ta đã biến mất trong màn đêm. Tạ Thanh Ngọc cũng mới vừa kịp ẩn thân thì có tiếng bước chân vọng đến: kẻ được giao canh gác mật thất đã trở lại. Cô cũng không chần chừ thêm nữa, không tiếng động chạy về phòng của mình.

Thực tế chứng minh, một khoảnh khắc cực kỳ may mắn sẽ luôn được đi theo bởi chuỗi ngày xui xẻo. Chỉ một canh giờ sau khi Lưu Hạ chạy thoát, Tạ Thanh Ngọc bị người ta thô bạo kéo dậy từ trên giường. ‘Đồng minh’ từ mấy ngày trước của cô giờ đã xoay chuyển một trăm tám mươi độ thành hung thần ác sát. Cụ thể, khuôn mặt vốn cực kỳ xinh đẹp của Tử Vi vì tức giận mà trở nên vặn vẹo, lại còn phóng đại trước mặt Tạ Thanh Ngọc. Lúc nói chuyện, Tử Vi cũng không còn nhẹ nhàng: “Chẳng phải tôi đã bảo cô ngoan ngoãn ở yên trong phòng? Tại sao tối qua cô lại ra ngoài?”

Ô Trường Minh cũng có mặt ở gần đó. Giọng lạnh lùng của ông ta vang lên: “Cô đã làm hỏng kế hoạch của bọn ta, đáng bị trừng phạt.” Giọng nói này không có vẻ hờ hững như hôm trước, có thể nghe rõ cơn giận bị kềm nén.

Tạ Thanh Ngọc không hối hận vì đã cứu Lưu Hạ, thế nhưng việc hai người này điều tra nhanh chóng như vậy nằm ngoài dự liệu của cô. Rõ ràng lúc nãy không ai nhìn thấy cô cơ mà?

Tạ Thanh Ngọc bị kéo xềnh xệch tới căn mật thất mà Lưu Hạ chạy thoát trước đó. Nơi này không có thức ăn, không có giường chiếu, lại càng không có nhà vệ sinh. Một mùi tanh nồng xộc vào mũi cô, thỉnh thoảng có tiếng ‘chin chít’ của lũ chuột vốn là khách quen của nơi hôi hám, tối tăm. Dù ở kiếp này hay kiếp trước, Tạ Thanh Ngọc chưa bị người ta ngược đãi thê thảm như vậy bao giờ. Cho dù là lần bị trói trong nhà gỗ, cô còn được Trịnh Hoài Sơn cứu giúp. Hiện giờ anh ta không biết đã đi đâu, xung quanh cô chỉ toàn là những kẻ hung tợn như có thể ăn tươi nuốt sống cô gái nhỏ bé là cô bất kỳ lúc nào.

Cho dù nhận thức rõ hoàn cảnh của mình, Tạ Thanh Ngọc của chúng ta lại là một cô gái hiện đại có lý tưởng, có dũng khí. Vì vậy giữa lúc co ro dựa vào tường cứng, cô vẫn tự tìm cách an ủi bản thân. Lưu Hạ sống được, thì cô cũng sống được có đúng không? Điều cô còn băn khoăn là liệu Trịnh Hoài Sơn có biết cô bị bắt giam vào đây? Lần này anh ta có thể cứu cô ra chứ?

Trịnh thừa tướng dĩ nhiên không biết người trong lòng đã bị nhốt vào trong một căn phòng hôi thối, bởi vì anh ta đang vô cùng bận bịu với việc vừa lót đường vừa giải quyết hậu quả do Lâm Diệu gây ra. Tuy trước đó Lâm Diệu giấu giếm kế hoạch chinh đoạt của gã như mèo giấu phân, thế nhưng thực tế gã vẫn rất cần Trịnh Hoài Sơn ra tay. Trịnh Hoài Sơn chỉ ước mình mọc thêm bốn, năm cái tay nữa – cái việc lót đường cho người khác thật sự là một việc cay đắng biết bao! Chưa kể, Lâm Diệu cũng không phải thiên tài quân sự như gã vẫn ảo tưởng. Đưa được bốn vạn quân đi qua biên giới Nam – Bắc hiểm trở đã là một bài toán khó, việc làm sao để đưa bốn vạn quân đi qua biên giới Nam – Bắc hiểm trở mà không làm quân địch nhận ra lại càng nan giải. Cho dù rừng cây trùng trùng đã tạo lớp ngụy trang khá hoàn hảo, việc đi lại, sinh hoạt của mấy vạn người – cho dù là quân nhân đi nữa – cũng không thể qua khỏi mắt của một số người. Bốn vạn quân Nam Triều vừa mới đến nơi tập kết mới biết hoàng đế Bắc Quốc đã đánh hơi được nguy hiểm từ lâu, mấy vạn Bắc quân của lão cũng đang gấp rút tiếp cận Nam Đô. Bắc quân tuy số lượng không nhỉnh hơn quân Nam Triều nhưng xét về độ tinh nhuệ, người Bắc Quốc lại rất đáng gờm trong việc luyện binh. Chưa kể sức vóc của họ hơn hẳn người phía nam, nếu đánh giáp lá cà thì thắng bại cũng là điều khó nói.

Tình hình đang hết sức gay go, nếu muốn giành phần thắng thì phải ra tay nhanh gọn. Thế nhưng nghe nói Lê Duyệt là chân mệnh thiên tử của Bắc Quốc, long mạch của lão chưa được diệt trừ, liệu lực lượng của Nam Triều có thể chống lại đạo trời mà lật đổ lão ta vào lúc này?

Lẽ ra Lâm Diệu không phải lo lắng về vấn đề long mạch, vì gã vô cùng tin tưởng Ô Trường Minh cùng kế hoạch của ông ta. Mang tâm trạng nhẹ nhõm vì cuối cùng đã tiếp cận được mục tiêu, gã vừa hạ trại ở khu rừng phía tây Bắc Đô vào tối qua. Điều cần làm bây giờ là nhanh chóng tiến vào thành mà thôi! Thế nhưng gã chưa được nghỉ ngơi bao nhiêu đã có tin dữ đánh xuống. Chưa tới bình mình, Lâm Diệu hay tin túi máu Lưu Hạ đã trốn thoát!

Tình hìn hỗn loạn trước mắt làm Lâm Diệu mệt mỏi vô cùng. Việc đầu tiên gã làm sau khi hay tin là gọi Tử Vi đến. Lúc này khuôn mặt còn vương nét mệt mỏi vì đi đường, gã trầm giọng hỏi: “Có phải ta quá nuông chiều nàng, cho nên nàng càng lúc càng coi nhẹ trách nhiệm của mình? Tại sao lại để cho chuyện này xảy ra? Nàng cảm thấy ta chưa đủ rắc rối hay sao?”

Khác với vẻ hung dữ khi bắt giữ Tạ Thanh Ngọc, khuôn mặt Tử Vi lúc này không bộc lộ nhiều cảm xúc. Nàng bình tĩnh nói: “Lỗi là của em.” Nàng im lặng một lát, lại tiếp lời: “Tạ cô nương tuy nói năng, làm việc có chút tùy hứng như cô ấy là người tốt. Hơn nữa… cô ấy là phụ nữ. Đại sư huynh ra lệnh giam cầm cô ấy, còn không cho ăn uống, sợ rằng cô ấy không chịu nổi.”

Đến nước này, Lâm Diệu còn biết gì tới thương hoa tiết ngọc? Gã hừ lạnh: “Nàng cũng biết là cô ta thả Lê Hạ? Hắn là ai? Là đứa con trai lưu vong của tam hoàng tử Bắc Quốc, là cháu trai của bắc đế Lê Duyệt! Chỉ cần hắn báo tin về lộ trình của chúng ta cho Lê Duyệt là có cơ hội trở về vị trí hoàng tôn của mình, cho nên, cho nên hành tung của chúng ta còn giấu được hay sao? Chúng ta cực khổ bày mưu tính kế mấy năm qua là vì cái gì? Thả hắn ra có khác nào thả hổ về rừng hay không? Lê Duyệt tuy đã gần đất xa trời nhưng lão còn chưa có bật rễ thăng thiên đấy! Nếu lão biết chúng ta đang ở đây, nếu lão biết Nữ Nhi Trà ở lòng Bắc Đô của lão chính là của chúng ta, chẳng phải là bao nhiêu công sức bị lãng phí hay sao?”

Tử Vi lí nhí nói: “Theo em đấy lỗi cũng đâu phải hoàn toàn ở cô nương ấy. Nếu không phải chàng bố trí quá ít người ở Nữ Nhi Trà, Lê Hạ cũng không thể nhân cơ hội chạy trốn.”

Lâm Diệu giơ tay đập nát chiếc bàn nhỏ bên cạnh. “Loạn rồi! Bây giờ nàng dám đổ lỗi cho bổn hoàng tử! Mau ra ngoài cho ta!”

Sau bao nhiêu ngày mỏi mắt trong chờ đối phương, mà cuộc nói chuyện của hai người không hề tốt đẹp, Tử Vi đành cúi mặt lui ra. Nàng vốn không phải kẻ yếu đuối, chẳng qua lúc này trong lòng như có một lưỡi dao bằng băng đang cứa qua, cứa lại khiến tim nàng đau nhói. Nàng vốn không thường bộc lộ cảm xúc, thế nhưng lúc này nàng đứng ngay trước lều của Lâm Diệu mà ngửa mặt lên trời, từ trong hốc mắt chảy ra một dòng nước nóng hổi.

Tiểu Thạch Tử vốn nín thở đứng ở bên ngoài, lúc này liền ra hiệu cho Tử Vi đi về một hướng trống trải. Tới lúc gã cảm thấy đã đủ xa, liền quay lại nói với Tử Vi: “Cô điên rồi sao? Dám ăn nói với điện hạ như vậy.” Tử Vi cúi đầu không đáp. Tiểu Thạch Tử nói: “Có chuyện này tôi phải nói cho cô biết. Cho dù mười hai năm trước hai người vẫn còn là đôi sư huynh muội quấn quýt tình thâm, bây giờ thời thế đã khác xưa rất nhiều. Thất hoàng tử trong lòng mang thiên hạ, mà ngài ấy lại là con trai thiên tử cao quý. Ngài chìu chuộng cô, coi trọng cô, thì cũng có giới hạn của nó. Hơn nữa giới hạn đó cũng nằm ở mức quân thần mà thôi. Mối tình si của cô… haiz…”

Tử Vi cười chua chát đáp: “Tiểu Thạch Tử, ngày tôi theo điện hạ xuống núi, cậu vẫn còn là tên nhóc gầy nhom nói rất nhiều. Qua bao nhiêu năm cậu không còn là tên nhóc gầy nhom nữa, thế nhưng cái tật nói nhiều thì chưa sửa được. Mấy năm trên núi hẳn cậu rất cô đơn có phải không?”

Tiểu Thạch Tử lắc đầu: “Cô đừng có đánh trống lảng nữa. Tôi đây là khuyên thật lòng, cho dù mấy năm bị giam chân trên núi giả làm sơn tặc nhưng tôi vẫn nhìn rõ chuyện ở kinh thành. Tình cảm cô dành cho điện hạ sẽ không được đền đáp đâu. Nếu tôi là cô, sau khi chiếm được Bắc Quốc thì xin điện hạ để cô đi chu du thiên hạ. Tìm một tấm chồng tốt mà lấy, quên thất hoàng tử đi.”

Tiểu Thạch Tử làm sơn tặc đã lâu, cách suy nghĩ cũng trở nên vô cùng phóng khoáng. Tử Vi thẫn thờ nhìn về phía lều của Lâm Diệu. Nàng nói: “Cậu nói cũng không phải không có lý.”

Nàng lại sợ mình kềm không được nước mắt, ngẩng đầu nhìn trời. Tử Vi móc từ trong túi ra một chiếc túi hương vừa mới thành hình, ném nó vào một bụi cỏ gần đó. Nàng nhớ lại ánh mắt của Tạ cô nương và Trịnh Hoài Sơn dành cho nhau, thật ấm áp biết bao nhiêu. Đó là thứ yêu thương mà nàng khao khát thế nào cũng không có được. Cho dù nàng cố gắng dành cho người ấy bao nhiêu lòng trung thành và tình cảm, ánh mắt của chàng vẫn mãi mãi hướng về phía xa.

Trong lòng Tử Vi vẫn luôn khắc ghi hình bóng bé trai ngày nào cùng nàng ngắm sao trời, cùng nàng chơi đùa, ca hát trên đỉnh Phùng Lương. Từ ngày xuống núi, nỗi sợ hãi trong lòng nàng cũng vì Lâm Diệu mà vơi bớt. Càng ỷ lại vào gã, nàng càng nhận ra sự đổi thay của con người này. Lâm Diệu là hoàng tử, thế nhưng gã lại là một vị hoàng tử cô đơn. Rất lâu, rất lâu trước kia, nàng từng nghĩ mình là kẻ duy nhất có thể làm tan tảng băng trong lòng kẻ ấy. Nàng từng nghĩ rằng Lâm Diệu cần mình bên cạnh. Thế nhưng đó cũng chỉ là ảo tưởng của riêng nàng mà thôi.

Vì đã để Lê Hạ chạy trốn, Lâm Diệu giống như đang đi trên than nóng. Ở thời đại này, cho dù sự mê tín cũng có cơ sở vô cùng vững chắc, huống hồ một kẻ từng lên núi học đạo tu tiên như gã làm sao mà không tin vào chuyện ‘long mạch’? Long mạch không diệt được đã đành, chuyện Nữ Nhi Trà bị bại lộ đã là điều không tránh khỏi. Trước đó Ô Trường Minh và Tử Vi đã sai thuộc hạ của mình nhanh chóng tìm ra Lê Hạ, thế nhưng Bắc Đô vốn không phải là sân nhà của bọn họ, cho nên họ chỉ còn cách nhanh chóng rời khỏi căn cứ của mình ở Bắc Đô.

Sau khi truyền lệnh giải tán quán Nữ Nhi Trà, Lâm Diệu cảm thấy vô cùng ức chế. “Khốn kiếp!” Gã ném một cuộn giấy vào mặt Tiểu Thạch Tử. “Bao nhiêu người như vậy mà không bắt được một tên Lê Hạ ốm yếu? Thật là vô dụng!”

Tiểu Thạch Tử quỳ mọp xuống thưa: “Bẩm điện hạ, Lê Hạ tuy ốm yếu nhưng bản thân gã đã học qua khinh công. Chưa kể đám thuộc hạ của cố tam hoàng tử còn lảng vảng ở trong Bắc Đô. Phỏng chừng gã đã gặp được viện binh.”

Lâm Diệu gằn giọng: “Tuyệt đối không để cho bọn chúng về được hoàng cung Bắc Quốc trước chúng ta!” Thế nhưng trong lòng gã cũng biết có thể tên ấy đã diện kiến Lê Duyệt từ lâu rồi…

Lâm Diệu trải ra một tấm bản đồ lớn, lẩm bẩm: “Bốn vạn quân Tây Bắc chia thành ba mũi tiếp cận rất gần kinh đô Bắc Quốc, mà hơn ba vạn quân của Lê Duyệt đang còn cách mười dặm về hướng tây Bắc Đô. Ở Bắc Đô còn có hơn một vạn quân. Nếu chần chờ thêm giờ khắc nào nữa, Lê Duyệt đủ thời gian điều động quân đội đối phó, để hai lực lượng này hợp lại thì chúng ta rất khó nắm phần thắng.”

Lâm Diệu đứng dậy, bắt đầu đi qua đi lại xung quanh phòng. Đây là lần đầu tiên trong suốt mấy năm gã cảm thấy mình thiếu tự tin. Gã ra lệnh cho Tiểu Thạch Tử vẫn còn quỳ xuống đất: “Cho gọi Trịnh thừa tướng tới đây.

Lúc Trịnh Hoài Sơn vào lều, Lâm Diệu vẫn còn bất an đi qua lại bên trong. Trịnh Hoài Sơn lạnh lùng nói: “Điện hạ có thể nói rõ tình hình hiện tại hay không?”

Lâm Diệu đặt bàn tay phải lên trán: “Kế hoạch không kẽ hở của bổn điện hạ đang vấp phải chút vấn đề. Thanh Ngọc ngu ngốc kia không biết ăn phải thuốc gì lại đi thả ra tên hoàng tôn Lê Hạ. Lúc bắt hắn, ta chỉ cho rằng hắn là một túi máu vô dụng, đâu nghĩ hắn có thể là mối nguy lớn? Bây giờ tuy chưa thấy hậu quả lớn, thế nhưng nhắm mắt cũng biết sắp tới có bao nhiêu phiền phức xảy ra. Nếu không chiếm được Bắc Quốc, ta thật sự không thể cam lòng.”

Trịnh Hoài Sơn trầm giọng: “Kế hoạch có sơ hở chẳng lẽ là lỗi của Thanh Ngọc? Ai là kẻ đã mang Lê Hạ theo? Hơn nữa mong ngài đừng gọi nàng ấy là ‘ngu ngốc’, chẳng phải ngay từ đầu ngài chính là kẻ giấu giếm mọi chuyện làm bọn thần hiểu lầm đó sao?”

Lâm Diệu suýt nữa đập bàn, thế nhưng gã kịp ngăn bản thân lại. Gã mềm giọng nói: “Bây giờ thời gian cấp bách, làm sao có thể tấn công Bắc Đô chỉ trong vài canh giờ? Anh có cách gì thì mau nói ra. Bổn điện hạ không gọi anh đến để cãi nhau.”

Trịnh Hoài Sơn đáp: “Thời gian không còn nhiều, theo thần thấy tốt nhất là phải đánh nhanh thắng nhanh. Mấy năm qua điện hả hẳn đã xây dựng hệ mạng lưới mật thám dày đặc ở kinh đô Bắc Quốc. Chúng ta có thể phóng hỏa kinh đô ở diện rộng, sai người đốt kho lương của họ. Sau đó thì lập tức tấn công.”

Lâm Diệu vỗ đùi: “Ý rất hay!”

Nụ cười của gã ta có chút vặn vẹo: “Trịnh thừa tướng, không ngờ anh lại là kẻ độc ác như vậy.”

Trịnh Hoài Sơn nói: “Bây giờ chúng ta đang ở chung một con thuyền, điện hạ sống mạnh khỏe thì bọn thần mới có thể thư thái được.” Trong đầu anh ta cho rằng nếu hiện tại anh ta ở kinh thành chứ không phải đi theo tên quái đản này, anh ta nhất định tìm một trăm ngàn cách khuyên hoàng đế không phái viện binh đi cứu gã!

Hai người bàn bạc xong, Lâm Diệu liền tập họp các tướng dưới trướng của mình lại, phân phó công việc cụ thể. Gã không quên dặn dò Tử Vi và Tiểu Thạch Tử ở lại doanh trại bí mật, không được trở lại Bắc Đô.

Tạ Thanh Ngọc nằm trong mật thất được nửa ngày thì có người đưa cô ra ngoài. Cô phân biệt thời gian nhờ vào ô cửa sổ bé xíu, lúc này dường như đã gần đến trưa. Người đưa cô đi là một kẻ vô cùng khó chịu, lại còn xô kéo cô rất nặng tay. Cô hỏi: “Tử Vi ở đâu rồi?” Thế nhưng không có tiếng trả lời. Cô bị nhốt vào một căn phòng ở chính viện, cửa sổ được ngăn lại bằng song sắt, ở cửa ra vào là mấy người đàn ông  lực lưỡng canh gác, cho dù cô dùng đủ mọi mánh khóe cũng không thể thoát ra.

Chợt ở bên ngoài có một tràng âm thanh huyên náo vang lên. Tạ Thanh Ngọc cố phân biệt những tiếng la hét lẫn lộn, thì ra là có một đám cháy lớn vừa bùng lên ở cách đó không xa. Đám cháy này vô cùng dữ tợn, tiếng ồn ào càng ngày càng vọng đến gần hơn. Tuy không thể nhìn rõ đám cháy, Tạ Thanh Ngọc lại có linh cảm rằng ngọn lửa kia sắp sửa lan tới quán Nữ Nhi Trà. Nếu cô ở yên trong phòng chẳng phải là chờ chết hay sao?

Tạ Thanh Ngọc chạy đến cửa chính thì phát hiện cửa bị khóa ở ngoài. Cô đành phải quay ngược lại hướng cửa sổ. Lúc này ở xa xa đã thấp thoáng thấy ánh lửa đỏ rực cùng những cột khói bốc lên mù mịt. Đám cháy này quả là rất ghê gớm mới có thể nhìn thấy rõ ràng giữa ban ngày như vậy.

Đừng nói tới Thanh Ngọc lần đầu tiên thấy cảnh cháy ghê người này, cư dân Bắc Quốc cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ. Không hiểu làm sao mà một ngọn lửa bình thường có thể lan nhanh chóng như thế? Tạ Thanh Ngọc nghĩ ra điều gì đó, lòng cô bỗng chốc nặng nề. Không biết Trịnh Hoài Sơn có đang ở trong thành? Chàng có an toàn hay không? Cô đu người lên song sắt, thế nhưng song sắt quá cứng, cô không thể làm nó suy suyển mảy may.

Thất hoàng tử nói với Trịnh Hoài Sơn rằng Tạ Thanh Ngọc đã được đưa đến một nơi an toàn ở ngoài thành. Thực tế gã cũng đã ra lệnh đưa cô ra khỏi thành, thế nhưng Ô Trường Minh đã âm thầm đụng tay đụng chân để mệnh lệnh ấy biến thành nhốt cô vào phòng kín. Ông ta vốn là kẻ có thù tất báo, mà việc Tạ Thanh Ngọc phá hỏng kế hoạch đã khiến ông ta vô cùng giận dữ. Mặt khác, Ô Trường Minh cũng cho rằng cô gái này là ‘người phe mình’, việc cô phản bội ông ta là điều không thể chấp nhận được.

Lúc này, ở ngoài thành, Tử Vi đang đứng trên một cành cây quan sát đám cháy đang thiêu rụi gần một phần tư Bắc Đô. Một thành phố trải qua bao nhiêu thăng trầm của thời gian, thì ra cũng có ngày nở bừng rực rỡ như hôm nay. Thấy nàng nhìn về hướng Bắc Đô thất thần, Tiểu Thạch Tử hỏi: “Cô đang nhìn gì vậy?” Tử Vi sực nhớ ra điều gì, lo lắng đáp: “Lẽ ra giờ này đại sư huynh đã được đưa ra ngoài rồi. Trong thành nhiều chỗ cháy như vậy, không biết huynh ấy có bị làm sao không?”

Tiểu Thạch Tử nói: “Chân nhân trước giờ mạng lớn, lại giỏi thuật pháp. Chắc chắn ngài ấy  lẽ không sao đâu…”

Tử Vi lắc đầu: “Nhưng mà còn có Tạ Thanh Ngọc. Tôi có linh cảm cô ấy đang gặp chuyện xấu.”

Tiểu Thạch Tử có phần mờ mịt hỏi: “Cô lo lắng cho cô ta nhiều như vậy làm gì?” Gã vốn chẳng hiểu làm sao một người như Tử Vi có thể quan tâm đến một cô gái nhiều như vậy. Nếu Tạ Thanh Ngọc là một anh chàng đẹp trai gần bằng thất hoàng tử, gã còn có thể lý giải được. Đang này, đằng này đây là một cô gái còn không xinh đẹp bằng Tử Vi đấy…

Tử Vi chẳng buồn để ý tới vẻ mặt của Tiểu Thạch Tử. Nàng nhảy khỏi cành cây, dứt khoát nói: “Tôi quay lại tìm bọn họ!”

“Cô điên à? Điện hạ đã lệnh cho chúng ta ở lại đây!”

Tử Vi lắc đầu: “Chàng có thể ra lệnh, nhưng phục tùng hay không vẫn là quyền của tôi có phải không? A, nói mới nghĩ ra, cả cuộc đời tôi vẫn luôn phục tùng Lâm Diệu, thế nhưng đây sẽ là lần đầu tiên tôi làm trái lệnh chàng!” Hơn nữa, hơn nữa nàng có linh cảm sẽ không hối hận vì việc mình đã làm. Tử Vi nói xong thì vận khinh công bay thẳng về hướng cửa thành. Tiểu Thạch Tử vốn định đuổi theo, thế nhưng trong đầu gã hiện ra một vài suy nghĩ khác lạ. Gã vỡ lẽ, cuối cùng cũng giả vờ như chưa từng nhìn thấy gì.

Tử Vi chạy một mạch đến quán Nữ Nhi Trà. Đúng như nàng dự đoán, căn cứ mà nàng cùng đại sư huynh gầy dựng bao nhiêu năm đang chìm trong ngọn lửa dữ dội. Tạ Thanh Ngọc và sư huynh vẫn còn ở trong đó! Nàng vừa đạp nóc nhà xông vào trong, vừa tìm kiếm tung tích của hai người kia. Người làm thuê trong quán hầu hết đều đã chạy ra ngoài. Trong chính viện không còn ai, thế nhưng hậu viện vừa mới bén lửa thì lại có người.

Lúc này Ô Trường Minh đang ngồi xếp bằng trên tảng đá nham thạch ở chính giữa khu vườn. Cây cỏ ở nơi này đều do một tay ông ta chăm sóc, từng viên sỏi, ngọn đá cũng là do một tay ông ta vun vén nên. Khu vườn vừa mới bắt lửa, lửa chạm vào cành lá làm bốc lên từng đụn khói đục ngầu. Trên tảng đá nham thạch, những hoa văn cổ xưa bị nung đỏ trước tiên, mặc dù đám lửa vẫn còn lảng vảng bên ngoài. Không rõ một người bị liệt như ông ta làm sao duy trì được tư thế ngồi xếp bằng trên một tảng đá cháy đỏ lâu như vậy. Thế nhưng bề ngoài, Ô Trường Minh không để lộ chút mệt mỏi, sợ hãi nào. Tử Vi như một cơn gió xông vào, ông ta cũng không buồn động đậy. Tử Vi gào lên: “Sư huynh, mau leo lên lưng muội! Muội đưa huynh rời khỏi đây!”

Ô Trường Minh nhắm mắt, lạnh lùng nói: “Không có máu của hoàng tộc Bắc Quốc, ta sẽ dùng máu của mình để phá long mạch này. Muội mau đi đi, khu vườn này từ lâu đã trở thành mạng sống của ta. Ta không thể sống mà không có nó được.”

Vì đang nhắm mắt, ông ta không nhìn thấy khuôn mặt đầy bi thương, sửng sốt của Tử Vi. Nàng nhận ra sư huynh của mình chính là người đã phóng hỏa thiêu rụi quán trà này. Bao nhiêu năm gắn bó trên núi, nàng hiểu Ô Trường Minh quá rõ để có thể chần chừ hay cầu xin thêm nữa. Thay vào đó, nàng hỏi: “Huynh nhốt Tạ Thanh Ngọc ở đâu?” Ô Trường Minh có thể giữ im lặng, thế nhưng vào phút giây cuối cùng, ông ta thở một hơi dài nói: “Ở phòng ngủ đối diện cầu thang…”

Tử Vi không nói nhiều lời, nhún người phóng thẳng lên lan can gỗ tầng một.

Lúc Tạ Thanh Ngọc mở mắt, cô chỉ cảm thấy nóng kinh khủng. Cô vừa mở miệng ra đã bật ho sặc sụa. Xung quanh cô là biển lửa cháy rừng rực khiến cô tưởng như mình đang mơ. Tạ Thanh Ngọc chưa kịp định thần, một giọng nói đã vang lên: “Thanh Ngọc, Thanh Ngọc! Chúng ta sắp ra ngoài rồi!”

Mãi một lúc Thanh Ngọc mới nhận ra mình đang được người ta vác trên lưng. Giọng nói này giống như là gào vào tai cô. Thanh Ngọc mờ mịt hỏi: “Tử Vi? Chẳng phải cô đã bỏ đi? Chúng ta đang ở đâu?”

Tử Vi vừa chạy vừa nói: “Vẫn còn ở trong quán Nữ Nhi Trà. Nơi này bị phóng hỏa, tôi quay lại cứu cô.”

Đám cháy này nổi lên được gần nửa canh giờ. Người trong quán đều đã chạy ra gần hết, chỉ có vài kẻ xấu số là bị kẹt lại trong hậu viện. Khi Tử Vi xông vào, ngọn lửa vẫn còn chưa dữ dội như lúc này. Tạ Thanh Ngọc chỉ thấy màu lửa chói mắt, thế nhưng Tử Vi nhận ra rõ ràng cả khu vườn thảo dược và tảng đá mà Ô Trường Minh đang ngồi cũng đã chìm trong biển lửa. Ô Trường Minh giống như một ngọn đuốc sống, hình ảnh này lọt vào mắt Tử Vi khiến trái tim nàng như vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ.

Tử Vi vốn không phải là sát thủ. Nàng vốn là một đứa trẻ mồ côi cha, vì mẹ nàng muốn tái giá nên giao nàng cho sư phụ dạy dỗ. Lúc nàng mới đến, đại sư huynh đã ở đỉnh Phùng Lương từ rất lâu, rất lâu rồi. Đại sư huynh là người cố chấp nhưng đối xử với nàng tốt vô cùng. Năm sư phụ bị chém đầu, Lâm Diệu và nàng được thái giám trong cung đưa xuống núi. Lúc ấy nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đại sư huynh, nhị sư huynh, tam sư huynh đang lặng lẽ nhìn theo mình. Nhiều năm sau, các vị sư huynh chỉ còn lại một người, mà lúc nàng gặp lại, Ô Trường Minh đã là một kẻ tật nguyền.

Một cây cột cháy phừng phừng chợt ngã xuống ngang đường. Tử Vi nhảy dựng lên, né tránh ngọn lửa đột ngột bừng lên trước mặt. Nàng rít qua kẽ răng: “Khốn kiếp!”

Tạ Thanh Ngọc lúc này cũng đã hoàn toàn tỉnh ngủ. Cô nói: “Tử Vi, thả tôi xuống, tôi tự đi được.” Tử Vi chỉ lo né tránh ngọn lửa dữ, làm sao để ý tới lời của cô? Thanh Ngọc nói: “Này…” Nàng kia liền quát: “Câm miệng!” Tử Vi giỏi khinh công lại lớn gan, sau một hồi luồn lách giữa lửa nóng cũng thành công đưa hai người ta khỏi tòa nhà. Lúc này trang phục của nàng và Thanh Ngọc đều bị cháy sém, vết bỏng trên da nhiều vô số kể. Tạ Thanh Ngọc được thả xuống đất, hai người liền đứng tại chỗ ho sặc sụa một hồi.

Chỗ họ đang đứng là con đường nhỏ ở phía sau quán Nữ Nhi Trà. Nơi này không có người, nhưng đủ thứ âm thanh lộn xộn từ đường lớn còn vọng lại. Tử Vi nhìn lại ngọn lửa cao ngất rồi nhìn một vòng xung quanh, nghiêm túc nói: “Từ giờ tránh đường lớn, chúng ta dùng khinh công ra khỏi đây.”

Tạ Thanh Ngọc không hiểu vì sao hai người phải tránh đường lớn, thế nhưng Tử Vi là người sành sỏi lại từng cứu mạng cô, cô không thể không nghe theo. Bộ váy trên người cô bây giờ vừa đen sạm vừa rách rưới trông rất khôi hài, cô liền xé phăng đoạn tơi tả nhất, lấy đà phóng lên nóc nhà chưa bị lửa cắn nuốt bên cạnh. Cô theo gót Tử Vi đi trên các mái nhà. Thỉnh thoảng Tử Vi lại cúi rạp người nghe ngóng, bộ dạng vô cùng căng thẳng.

Thanh Ngọc hỏi: “Chúng ta đang bị truy bắt sao?” Tử Vi gật đầu nói: “Quán Nữ Nhi Trà bị lộ, bọn người của Bắc đế đang lùng sục tung tích của thất hoàng tử và tùy tùng. Lúc nãy có kẻ thấy tôi dùng khinh công cứu cô ra ngoài, bọn họ đã biết chúng ta chính là người của chàng ấy. Muốn sống sót, chúng ta phải nhanh chóng tìm cách thoát ra khỏi thành.”

Thanh Ngọc mở miệng toan hỏi thêm, chợt có một mũi tên lướt gió sượt qua hai người. Tử Vi trầm giọng nói: “Chạy mau!” Tạ Thanh Ngọc vừa chạy vừa dáo dác nhìn về phía mũi tên phóng đến. Một tốp mấy chục người mặc quân phục ở con đường bên dưới đang đuổi theo hai người, trên tay một vài gã còn thủ sẵn cung tên đã căng sẵn. Nếu bọn họ nhắm trúng, hai người bọn cô có thể biến thành nhím gai bất kỳ lúc nào. Tử Vi cùng Thanh Ngọc nhảy qua một mái nhà khác, phía dưới liền có tiếng hò hét. Chẳng mấy chốc, một tốp lính khác lập tức đuổi theo.

Người Bắc Quốc có thân hình cao lớn. Nếu ở Thịnh Thành Lê Hạ đã được xem là cao, khi đặt chung với binh lính ở nơi này anh ta chỉ được xếp vào hạng trung bình mà thôi. Bắc đế dường như đã ra lệnh cho quân lính toàn thành lùng bắt các cô, chỉ cần hai người xuất hiện, lập tức có kẻ bám sát.

Một tiếng ‘xẹt’ vang lên rất nhỏ. Tạ Thanh Ngọc cảm thấy bắp chân mình đau nhói. Một mũi tên bay lướt qua chân cô, xé rách một đường trên chiếc váy. Tiếp đến, cả hông cô cũng bị tên làm cho chảy máu. Tử Vi cũng không khá hơn bao nhiêu: trên bắp tay cô nàng còn treo lửng lơ một mũi tên bị gãy. Thế nhưng hai người không dám dừng lại. Thỉnh thoảng Tử Vi buộc miệng chửi rủa, Tạ Thanh Ngọc tuy vẫn cắn răng chịu đựng nhưng trong lòng cô nóng như lửa đốt. Bây giờ là giữa trưa, hành tung của hai người càng dễ bị bại lộ. Chưa kể ánh lửa hừng hực làm cho hai người mau toát mồ hôi hơn. Ở phía dưới những con đường nhỏ không chỗ nào là không có quân lính Bắc Quốc. Bọn họ như lũ kiến đáng ghét không biết kéo ra từ xó xỉnh nào.

Tử Vi kéo Tạ Thanh Ngọc vào một góc khuất, nói bằng giọng thì thầm gấp gáp: “Bây giờ chúng ta chia ra mới mong chạy thoát. Tôi sẽ ra trước đánh lạc hướng họ, khi chạy ra cô lập tức tìm một bộ quần áo khác để thay. Phải tìm mọi cách tránh khỏi quân Bắc Quốc, sau khi điện hạ công thành thì hãy trở lại Nữ Nhi Trà.”

Hai người đã chạy được hàng canh giờ, bây giờ đôi chân đều đã rã rời. Tạ Thanh Ngọc lưỡng lự. “Hay để tôi đánh lạc hướng họ? Cô đã cứu tôi, tôi không thể để cô thiệt thòi mãi được.”

Tử Vi bật cười: “Cô gái ngốc. Chúng ta thử cá cược nhé. Chẳng phải lần cá cược trước ở trường săn Thịnh Thành cô chúng ta bất phân thắng bại? Hiện giờ là lúc xem ai có thể chạy thoát khỏi nơi này trước!.”

Tạ Thanh Ngọc trợn tròn mắt, trường săn ở Thịnh Thành? Lúc đó cô bị Tử Vi bắt được, sao lại gọi là bất phân thắng bại? Hơn nữa lúc đó cô có cá cược gì với nàng ấy sao? Chẳng lẽ…

Tạ Thanh Ngọc giơ tay bịt miệng mình lại. Lúc này Tử Vi vừa mới rời khỏi chỗ ẩn ấp, tiếng cảnh báo ầm ĩ của quân lính Bắc Quốc vang đến tai cô. Chẳng trách vì sao lúc gặp Tử Vi cô lại có cảm giác quen thuộc như vậy, nàng ấy chẳng phải đã ngụ ý rằng chính mình đã giả trang làm Nguyễn Chiêu Lan để tiếp cận Thanh Ngọc đó sao? Thời đại này, việc dịch dung của thuật sĩ tuy không quá thịnh hành nhưng không phải không tồn tại. Lãng Khách đã từng nhắc đến những sát thủ sống hàng năm trời dưới thân phận một người hoàn toàn khác, tất cả nhờ vào kỹ năng đóng kịch và phương thức dịch dung bí truyền. Thế nhưng dù biết như vậy, lúc rõ chuyện của Tử Vi, Thanh Ngọc cũng cảm thấy hết sức khó thở. Tử Vi là Chiêu Lan, Tử Vi chính là Chiêu Lan sao?

Âm thanh la hét ở bên ngoài dịu bớt, Tạ Thanh Ngọc liền cẩn trọng rời chỗ nấp của mình. Trên đường đi cô tìm được một bộ trang phục màu xám, tuy không mất đẹp mắt nhưng cũng giúp cô ngụy trang khỏi ánh mắt của quân lính Bắc Quốc. Cô cũng không biết tới ai xung quanh, chỉ biết cắm đầu chạy. Chỉ cần trốn khỏi ánh mắt của quân Bắc Quốc là cô sẽ tìm được sự sống.

Bắc Đô chìm trong lửa lớn, bên ngoài thành lại đang có một lực lượng đang tìm cách tràn vào trong. Người dân Bắc Đô hoàn toàn sửng sốt trước thông tin này, tình hình càng lúc càng trở nên hỗn loạn. Những quân lính Bắc Quốc không đi giữ thành thì đều tập trung tìm kiếm ‘thất hoàng tử Nam Triều’. Tạ Thanh Ngọc nấp trong một góc khuất cắn cắn môi. Lúc trốn chạy cô không để ý lắm đến tình trạng cơ thể, lúc này cô mới nhận ra trên người mình đã có vô số vết thương lớn nhỏ. Cô vừa mệt vừa khát nước, thế nhưng trong hoàn cảnh này chỉ có thể tiếp tục gắng gượng mà thôi. Vì không kịp băng bó, trên vạt áo màu xám đã lấm tấm vết máu thấm ra. Tạ Thanh Ngọc còn đang lo lắng, trên vai chợt có một cánh bàn tay vỗ lên. Tiếp đó là giọng một người đàn ông: “Này…”