Đại Ngụy Vương Triều Song Thánh Giáng Phàm

Chương 45: Nho Đạo Khắc Thơ (1)




Chương 45

 

 Hắn không có ngu như vậy. 

 Người của phủ Nam Dự chắc chắn sẽ không buông tha cho mình, chỉ là trước mắt vẫn chưa ra tay mà thôi, thứ đồ chơi này có phải là quyển mật mã hay không thì Hứa Thanh Tiêu không xác định, nhưng nếu như mang ở trên người, lỡ như bị quan sai của phủ Nam Dự phát hiện thì làm sao. 

 Mình giải thích thế nào? 

 Cứ đốt đi cho xong, chờ đến khi rời khỏi huyện Bình An rồi chép lại bản khác cũng không phải là chuyện gì quá lớn. 

 Sau khi nhập phẩm Nho đạo, trí nhớ của Hứa Thanh Tiêu cũng đã mạnh hơn trước nhiều, dường như đã gặp qua là sẽ không quên được, cũng không sợ phạm chút sai lầm thế này. 

 Lui một vạn bước mà nói. 

 Nếu như thật sự viết sai thì phải làm như thế nào đây? 

 Người kia lại không biết bản gốc, chỉ cần mình một mực chắc chắn vậy thì cái này chính là bản gốc rồi. 

 Quyển sách nhỏ bị bén lửa, Hứa Thanh Tiêu ném nó vào trong chậu, sau đó lại bắt đầu suy tư về những chuyện xảy ra ngày hôm nay. 

 Những lời mà đào phạm phủ Nam Dự nói vẫn còn vang vọng bên tai. 

 Không tu luyện dị thuật, ma chủng sẽ thôn phệ khí huyết của mình, lại còn thỉnh thoảng sẽ nhiễu loạn tâm cảnh của mình. 

 Dị thuật này cũng kinh khủng quá đi. 

 Hai phiền phức này làm cho Hứa Thanh Tiêu có chút ăn không ngon ngủ không yên. 

 Thôn phệ khí huyết, trở ngại tu hành, cái này chẳng phải sẽ khiến tốc độ tu hành của kẻ vốn bình thường như mình đây càng bị kéo lùi? 

 Còn có thỉnh thoảng nó sẽ ăn mòn tâm trí mình, khiến mình điên dại trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, điều này lại càng phiền toái hơn nữa. Một khi huyện Bình An này xảy ra chuyện gì kì quái thì nhất định người ta sẽ tính lên đầu mình. 

 Nếu như bị bắt tại ngay tại chỗ vậy thì có không muốn chết cũng khó. 

 Cái này còn kinh khủng hơn so với bom hẹn giờ. 

 Cho nên con đường thoát duy nhất chính là tiếp tục tu luyện. 

 Nhưng mà nếu như tiếp tục tu luyện dị thuật vậy thì Văn Cung có thể áp chế được hay không? Đây cũng là một vấn đề. 

 Nếu như có thể ngăn chặn, vậy thì tất cả sẽ dễ nói rồi. 

 Nếu như không thể áp chế được, vậy thì cũng chỉ có thể nằm chờ chết. 

 Vuốt vuốt xương ngón tay, Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc cân nhắc. 

 “Chẳng qua, vừa rồi khí huyết trong cơ thể mình phun trào, Hạo Nhiên chính khí vậy mà lại có thể ngăn chặn được ma niệm.” 

 “Xem ra Nho đạo vẫn rất hữu dụng, chỉ là ma niệm trong cơ thể mình không mạnh, sau này cũng không biết có thể ngăn chặn được hay không.” 

 “Điều này rất mạo hiểm, không thể hoàn toàn tin tưởng dựa vào Hạo Nhiên chính khí được.” 

 Hứa Thanh Tiêu suy tư. 

 Đây chính là một lựa chọn khó khăn, thật ra thì Hứa Thanh Tiêu muốn một lần ăn tất. 

 Nhưng nếu như làm sai thì hậu quả chính là cái chết, làm cho Hứa Thanh Tiêu cực kỳ băn khoăn. 

 Dù sao mạng nhỏ của mình cũng quan trong hơn. 

 Nhưng vào lúc này, trong đầu đột nhiên vang lên một âm thanh, làm cho Hứa Thanh Tiêu nâng tinh thần lên mười hai phần. 

 “Thanh Tiêu huynh đài, có đây không?” 

 Âm thanh vang lên, Hứa Thanh Tiêu lập tực biết được đây là tiếng của ai. 

 Là giọng của mỹ nam tử. 

 Ngay sau đó, Hứa Thanh Tiêu nhắm mắt lại, trong chốc lát liền đi đến bên ngoài Văn Cung. 

 Thiên Địa Văn Cung. 

 Bất luận là có quan sát bao nhiêu lần thì cũng đều không khỏi làm cho người ta rung động. 

 Bước vào bên trong Văn Cung. 

 Nam tử tuấn mỹ liền nhanh chóng đi đến trước mặt hắn, vẻ mặt hưng phấn nói. 

 “Thanh Tiêu huynh, hình như ta đã biết được đại khái ta là ai rồi.” 

 Hắn mở miệng, khiến Hứa Thanh Tiêu cũng kích động theo. 

 “Là ai?” 

 Hứa Thanh Tiêu có hơi chờ không kịp hỏi. 

 “Đại anh hùng của nhân tộc.” 

 Người kia vô cùng kích động. 

 “Đại anh hùng?” 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!