Thế là, vù, lại bắt đầu bốc thăm lại.
Cái hộp bên trong có cơ quan ấy đương nhiên bị vứt sang một bên. Đại thái giám Đổng Hiến dặn dò một tiểu thái giám thân cận đi tìm về một cái hộp chuyên dùng cho việc bốc thăm, để tránh lại bị trúng chiêu.
Chưa được thời gian nửa nén hương, tiểu thái giám ấy đã mang một cái hộp về. Đổng Hiến sau khi xem xét cẩn thận, xác nhận đây chỉ là một cái hộp bình thường thì mới đặt nó lên long án rồi bỏ chín mảnh giấy mà thiên tử Đại Ngụy đã viết vào đó.
“Sao hả? Còn muốn rút không?”
Nhìn gương mặt nhăn nhó khó chịu của Triệu Hoằng Nhuận, thiên tử Đại Ngụy lại thích thú đến mức nở nụ cười mấy lượt, sau đó mỉa mai: “Con thử rút lại một mảnh giấy có viết tên con xem có được không?”
Triệu Hoằng Nhuận cau mày nhìn phụ hoàng của mình rồi giận dữ nói: “Rút thì rút!”
Dứt lời, cậu đưa tay vào trong chiếc hộp.
Ngoài mặt thì cậu có vẻ đang rất tức giận vì bị khiêu khích, nhưng thực tế trong lòng thì lại thầm vui mừng.
Đúng thế, chiếc hộp có cơ quan ấy chẳng qua chỉ là một hư chiêu thôi.
Bởi vì cậu đã biết rất rõ, thiên tử Đại Ngụy sẽ biết việc cậu sẽ nghĩ cách để giở trò trong lúc bốc thăm, thế nên để tránh bị thiên tử nghi ngờ, Triệu Hoằng Nhuận đã cố tình để mình bị lộ.
Nghĩ cũng phải, với trí thông minh của Triệu Hoằng Nhuận sao có thể ngây thơ đến mức không ngờ được thiên tử Đại Ngụy có thể nhìn thấu chiêu trò của mình?
Chỉ có sau khi thất bại một lần, mượn nước đẩy thuyền, giả vờ tạo ra bầu không khí “liều mạng một phen” thì mới có cơ hội lừa được vị thiên tử Đại Ngụy này.
Còn về chiêu tiếp theo này thì thật ra rất đơn giản, chẳng qua chỉ cần Triệu Hoằng Nhuận giấu sẵn một mảnh giấy đã viết tên mình vào trong tay áo, sau đó khi rút được một mảnh giấy nào đó thì nhân cơ hội tay vẫn còn trong hộp thì mau chóng rút mảnh giấy trong tay áo ra là được.
Chiêu này trông thì đơn giản, nhưng những chiêu càng đơn giản thì sẽ càng dễ đạt mục đích.
“Sao rồi? Rút chưa?” Thấy tay của Triệu Hoằng Nhuận để trong hộp một lúc mà không có động tĩnh gì, thiên tử mất kiên nhẫn liền hối thúc.
“Phụ hoàng vội gì chứ? Con do dự một lát không được sao?” Trong lúc đang cằn nhằn, Triệu Hoằng Nhuận liền mau chóng hoán đổi mảnh giấy đã rút được với mảnh giấy giấu trong tay áo, sau đó giả vờ tỏ vẻ chán nản không vui rồi mới rút mảnh giấy ra.
Phải nói là Triệu Hoằng Nhuận đóng kịch rất tốt, cậu biết rõ mảnh giấy này có ghi tên của mình, nhưng lại cố ý giả vờ do dự một lát, làm như rất lo lắng rằng tên trên mảnh giấy ấy không phải là của mình.
Lúc sau, cậu thở dài, quay lại đưa mảnh giấy cho Đổng Hiến: “Đổng công công, phiền ông đọc giúp ta.”
Đổng Hiến không nghi ngờ gì, nhận mảnh giấy rồi cẩn thận mở ra xem: “Là bát điện hạ.”
Nói xong, ông mở mảnh giấy giơ ra cho mọi người xem, quả nhiên trên đó có viết hai chữ “Hoằng Nhuận.”
“Thật sự là ta sao?”
Triệu Hoằng Nhuận lại giả vờ tỏ vẻ kinh ngạc, vỗ ngực bồm bộp.
Thấy dáng vẻ cậu như thế, các hoàng tử tuy có hơi nghi ngờ, nhưng cũng không dám nghĩ gì khác, vì vừa rồi thì là do cái hộp có chứa cơ quan, nhưng lần này thì Đổng Hiến đã kiểm tra cái hộp rất kỹ rồi, chẳng có cơ quan gì cả, thế mà Triệu Hoằng Nhuận vẫn rút được mảnh giấy có tên mình, chỉ có thể nói là được ông trời phù hộ thôi.
Đáng tiếc, chỉ có thiên tử Đại Ngụy là không nghĩ như thế.
“Ha ha, một hư một thực, quả nhiên rất có bản lĩnh. Đáng tiếc là…”
Cười xong, thiên tử Đại Ngụy vung tay tóm chặt lấy bàn tay đã rút thăm của Triệu Hoằng Nhuận rồi thò tay vào ống tay áo khua khoắng một hồi.
Quả nhiên, ông rút ra được từ trong ống tay áo của Triệu Hoằng Nhuận tờ thăm thật.
Dùng hai ngón tay kẹp mảnh giấy, thiên tử nói với Triệu Hoằng Nhuận bằng giọng châm chọc: “Hoằng Nhuận, con đoán xem đây là cái gì?”
(…)
Triệu Hoằng Nhuận tuy sắc mặt không đổi, nhưng trong lòng thì đang thầm kêu trời.
Cậu đã sớm biết chiêu trò bình thường sẽ không gạt nổi vị phụ hoàng anh minh này, thế nên mới nghĩ ra cách một hư một thực, cố ý để lộ ra cái hộp có cơ quan ấy, sau đó giả vờ lâm vào tình thế hết cách, mục đích là để phụ hoàng giảm đi sự phòng bị.
Nhưng thật không ngờ, cuối cùng vẫn bị vị phụ hoàng này nhìn thấu.
“Phụ hoàng thật sự muốn đuổi cùng giết tận sao?” Triệu Hoằng Nhuận cố nén giọng hỏi.
“Ha ha ha.” Thiên tử Đại Ngụy nghe thế thì cảm thấy rất buồn cười, bình thản đáp: “Là do kế của con quá tệ, còn trách được ai? Lui xuống đi, trẫm đã cho con cơ hội rồi.”
“Xem ra phụ hoàng thế này là thật sự có ý muốn ngăn mình tham gia bồi giám khoa thí rồi…”
Triệu Hoằng Nhuận phẫn nộ nhìn thiên tử, nhưng cuối cùng đành phải chấp nhận khó chịu quay lại vị trí cũ.
Ngay cả chiêu này cũng bị thiên tử nhìn thấu thì cậu chẳng còn hậu chiêu gì nữa. Giờ chỉ có thể đặt cược vào vận may, xem xem có thể rút được tên cậu từ chín cái thăm kia không.
Nhìn dáng vẻ bực bội của Triệu Hoằng Nhuận, các hoàng tử trong lòng đều cảm thấy buồn cười, thậm chí có mấy vị hoàng tử còn tự nhủ: Đứa bé này dựa vào đâu mà dám mơ gạt được phụ hoàng của họ chứ?
“Bát đệ, sao đệ lại muốn tham gia bồi giám khoa thí?”
Thấy Triệu Hoằng Nhuận quay trở lại bên cạnh mình, lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu vốn có quan hệ rất tốt với cậu bèn tò mò hỏi.
Cạnh đó, cửu hoàng tử Hoằng Tuyên cũng thắc mắc nhìn ca ca của mình, không hiểu nổi anh trai của cậu sao lại không tiếc giở chiêu trò để tranh giành vị trí hoàng tử bồi giám này.
“Chuyện này một lời khó nói hết.” Triệu Hoằng Nhuận khẽ thở dài. Hiện giờ Đổng Hiến đang kiểm tra mấy mảnh giấy, chuẩn bị cho đợt rút thăm thứ ba, nên cậu không có tâm trạng để mà giải thích.
Giờ cậu đang nghĩ đến tình huống xấu nhất, cho dù có không được trở thành hoàng tử bồi giám cũng phải nghĩ cách lẻn vào khoa thí.
Lần rút thăm này do thiên tử Đại Ngụy đích thân bốc.
Dưới sự quan sát kỹ lưỡng của các hoàng tử, thiên tử từ từ mở mảnh giấy được gấp ra.
Khỏi phải nói, lần này thì ngay cả Triệu Hoằng Nhuận cũng khó tránh khỏi thấy hơi căng thẳng.
Đột nhiên, Triệu Hoằng Nhuận để ý thấy thiên tử chợt cau mày.
“Lẽ nào là…”
Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy tim đập hơi nhanh.
Bởi vì cậu phát hiện phụ hoàng của mình không những cau mày mà còn khẽ ngẩng đầu liếc nhìn cậu.
“Lẽ nào thật sự là…”
Gương mặt Triệu Hoằng Nhuận lộ rõ vẻ sợ bị mất cơ hội. Lúc này cậu thật sự lo lắng phụ hoàng sẽ cố ý chơi xấu cậu.
Nhưng sự thật đã chứng minh, thiên tử Đại Ngụy không hề có ý đem cậu ra làm trò đùa. Sau khi nhìn xong, ông gọi tên của cậu bằng giọng không cam tâm.
“Người bồi giám cho khoa thí lần này là… Hoằng Nhuận.”
“Hoan hô!”
Thấy bộ mặt không cam tâm tình nguyện của thiên tử Đại Ngụy, Triệu Hoằng Nhuận kích động nắm tay lại.
“Không phải chứ?”
“Có thật không thế?”
Các vị hoàng tử xuất các đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều nghĩ lẽ nào gian lận lại được trời giúp sao?
“Tiếc quá…”
Ung Vương Hoằng Dự buồn bã thốt lên câu đáng tiếc rồi lắc đầu.
Còn bên cạnh anh, Tương Vương Hoằng Cảnh cũng nuối tiếc thở dài.
Nhưng sau khi đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều cùng thầm mỉm cười.
Bởi vì trong mắt họ, hoặc có thể nói là trong mắt của bốn vị hoàng tử đã xuất các ngoại trừ Đông Cung thái tử ra, chỉ cần vị trí bồi giám lần này không rơi vào tay của Đông Cung thái tử thì có rơi vào ai họ cũng chấp nhận được.
Càng huống hồ người được chọn lần này lại là huynh đệ Lão Bát của họ, một huynh đệ hoàn toàn không có lòng tranh giành hoàng vị.
Chỉ có Đông Cung thái tử Hoằng Lễ là tỏ vẻ không vui, nhíu mày nhìn Triệu Hoằng Nhuận đang dương dương đắc ý, nhưng rốt cuộc không nói gì cả.
“Ha ha ha, quả nhiên ông trời vẫn đứng về phía hoàng nhi… Sớm biết thế này thì hoàng nhi việc gì phải tốn nhiều công sức như thế.”
Có câu mua được hàng rẻ còn chê bai, e rằng chính là đang ám chỉ Triệu Hoằng Nhuận lúc này.
Thấy phụ hoàng hai lần liên tục vạch được kế của mình, nhưng cuối cùng người được chọn vẫn là mình, Triệu Hoằng Nhuận trong lòng sảng khoái vô cùng, nhất là khi cậu nhìn thấy gương mặt nhăn nhó khó coi của phụ hoàng.
“Hảo tiểu tử!” Thiên tử có vẻ đã bị dáng vẻ này của đứa con mình chọc tức, bèn hừ một tiếng rồi quăng mảnh giấy trong tay vào lại trong hộp, sau đó nghiêm mặt nói: “Nếu đã là ý trời giúp con thì trẫm đành phải nghe theo ý trời vậy… Nhưng trẫm nói trước, lần này con chẳng qua chỉ là đi bồi giám khoa thí mà thôi, nếu con gây rối khoa thí lần này thì, ha ha ha, xem trẫm làm sao xử lí con!”
“Uy hiếp sao? Hừ!”
“Phụ hoàng yên tâm, hoàng nhi chắc chắn sẽ làm tròn nghĩa vụ bồi giám của mình.”
Triệu Hoằng Nhuận không hề xem lời uy hiếp của cha mình ra gì, vì lần này cậu chỉ định sẽ bắt thóp của La Văn Trung, từ đó báo thù việc bị hãm hại lần trước thôi, chứ không hề định làm loạn khoa thí gì cả.
“Phụ hoàng, hoàng nhi xin cáo lui trước để đi chuẩn bị.”
Sau khi chắp tay với thiên tử, Triệu Hoằng Nhuận gần như hí ha hí hửng rời khỏi Văn Đức điện.
Thấy bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận vui mừng hớn hở rời đi, còn thiên tử thì để lộ một vẻ mặt khó hiểu, đại thái giám Đổng Hiến chỉ biết cúi đầu.
Ông hoàn toàn không có gan nói ra sự thật.
Đúng thế, do lúc ấy ông đứng ngay bên cạnh thiên tử Đại Ngụy nên nhìn rất rõ trên mảnh giấy mà thiên tử rút được có ghi hai chữ “Hoằng Chiêu”.
Phải, người thật sự được bốc trúng là lục hoàng tử Hoằng Chiêu chứ không phải bát hoàng tử Hoằng Nhuận!
Nhưng thiên tử Đại Ngụy lại có ý khác, thấy rõ như thế mà vẫn nói khác đi, gọi ra tên của Triệu Hoằng Nhuận.
Nói cách khác, cho dù thiên tử Đại Ngụy lần này có bốc trúng vị hoàng tử nào chăng nữa thì cũng đều sẽ gọi tên của Triệu Hoằng Nhuận.
“Phụ hoàng, thế thì con cũng xin cáo từ.”
“Phụ hoàng, hoàng nhi xin cáo lui trước.”
Có lẽ do nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của thiên tử nên các hoàng tử đều lần lượt cáo từ. Tuy họ đều mong người được chọn chính là mình, nhưng sự việc đã thế này thì bọn họ có nói thêm gì nữa cũng vô ích, dù gì họ cũng đều thèm muốn hoàng vị nên khi ở trước mặt thiên tử Đại Ngụy tuyệt đối không thể tùy tiện giống như Triệu Hoằng Nhuận được.
Các hoàng tử đều nói lời cáo từ với thiên tử, bao gồm cả Đông Cung thái tử Hoằng Lễ mặt mày khó chịu.
Thấy trong điện lúc này đã không còn ai, Đổng Hiến liền biết ý giúp thiên tử xử lí các việc còn lại: Đem các mảnh giấy ấy đến bên một ngọn nến rồi đốt hết, hủy sạch chứng cứ.
“Ông nhìn thấy rồi à?” Thiên tử khẽ hỏi.
Đổng Hiến nghe thế thì tay có hơi run, hạ giọng trả lời: “Vâng.”
“Giữ ở trong lòng đấy.” Thiên tử bình thản nói, nhưng giọng điệu rõ ràng chính là một mệnh lệnh.
“Vâng.” Đổng Hiến thầm thở phào.
Chỉ có những người thường xuyên ở gần quân vương mới hiểu được câu nói gần vua như gần hổ.
Có thể ngồi ở vị trí hiện giờ, Đổng Hiến đương nhiên hiểu rõ có nhiều việc cần phải giấu trong lòng, không ai được biết cả, huống hồ bây giờ chính thiên tử đã nói thế.
“Đi thôi, bãi giá Thùy Củng điện.” Thiên tử Đại Ngụy nói.
“Vâng.” Đổng Hiến khom lưng đáp.