Đại Ngụy Cung Đình

Chương 30: Tô Cô Nương (4)




Hôm sau, cung nữ Tiểu Đào thân cận của Thẩm Thục Phi sang gọi Triệu Hoằng Nhuận đến Ngưng Hương cung.

Do mấy hôm trước, Triệu Hoằng Nhuận vì muốn ép thiên tử Đại Ngụy cho phép mình xuất các mà cố tình đi đắc tội với mấy phi tần trong cung, thế nên hôm nay, Thẩm Thục Phi đành phải dẫn đứa con trai cả ngỗ ngược của mình đến tất cả tẩm cung của mấy phi tần ấy để tạ lỗi.

Cũng may Thẩm Thục Phi trước nay luôn sống cuộc đời không tranh giành với thế gian, không hề kết oán với bất kỳ hậu phi nào trong cung, hơn nữa đám hậu phi ấy cũng không phải kẻ ngốc, vừa nghe nói thiên tử Đại Ngụy bất đắc dĩ phải ban lệnh bài thông hành cung đình cho bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận thì lập tức hiểu ra mọi chuyện, nên không còn mang oán hận gì nữa.

Dù gì ngoài Trần Thục Viện ra thì bọn họ chẳng có người nào bị tổn thất thật sự cả, bây giờ Thẩm Thục Phi lại còn đích thân dẫn Triệu Hoằng Nhuận đến tạ lỗi nên cơn giận trong lòng họ cũng nguôi ngoai.

Sau khi hết giận rồi, mấy hậu phi này càng nhìn Triệu Hoằng Nhuận lại càng thấy quý mến, bởi vì Trần Thục Viện trước nay đã quen tác oai tác quái trên đầu bọn họ, giờ nhờ có Triệu Hoằng Nhuận mà Trần Thục Viện ngày càng bị thiên tử Đại Ngụy lạnh nhạt, chuyện này khiến bọn họ thấy sảng khoái trong lòng.

Về sự việc lần này, Lưu Thục Nghi tuy bị Triệu Hoằng Nhuận chọc cho nổi điên lên, nhưng sau khi Thẩm Thục Phi đích thân đến xin lỗi rồi thì nàng cũng không tiếc lời khen ngợi Triệu Hoằng Nhuận.

“Muội muội nói gì thế? Đứa bé Hoằng Nhuận này ta thấy rất ngoan mà.”

Thật ra, Lưu Thục Nghi chính là mẫu phi của tam hoàng tử Tương Vương Triệu Hoằng Cảnh. Ngay cả Lưu Thục Nghi là mẹ ruột của một vị tam hoàng tử đã xuất các phong vương mà lại không thể áp chế được Trần Thục Viện, đủ biết Trần Thục Viện lúc trước có địa vị thế nào trong lòng thiên tử Đại Ngụy.

Hai bên trò chuyện cho đến tận gần trưa, Thẩm Thục Phi lúc này mới cùng Triệu Hoằng Nhuận quay về Ngưng Hương cung.

“Nhuận Nhi, xem ra tâm trạng con hôm nay không tệ nhỉ? Hay là con lại đang định giở trò gì rồi?”

Về đến Ngưng Hương cung, Thẩm Thục Phi không kiềm được mà hỏi ngay, vì nàng cảm thấy Triệu Hoằng Nhuận hôm nay có vẻ ngoan ngoãn đến mức khó tin, cho dù vừa rồi nàng bảo cậu đi gặp các hậu phi tạ lỗi, cậu cũng chẳng có chút cằn nhằn.

“Mẹ có hỏa nhãn kim tinh, con làm sao dám giở trò gì?” Triệu Hoằng Nhuận cười hì hì nói.

“Con thật sự… rất khó nói được.” Thẩm Thục Phi vẫy Triệu Hoằng Nhuận đến ngồi cạnh mình rồi tò mò hỏi: “Hôm qua xuất cung con đã đi đâu? Kể mẹ nghe xem.”

“Chậc, cũng chẳng đi đâu cả.” Triệu Hoằng Nhuận làm sao dám nói thật, chỉ trả lời nửa thật nửa giả: “Con đến đường Triều Dương ngắm một chút, dạo một chút… Nơi ấy rất náo nhiệt, thú vị hơn trong cung nhiều.”

Thẩm Thục Phi nghe thế thì liền dặn dò: “Ngoài cung dù gì cũng khác với trong cung, con làm việc gì cũng phải cẩn thận. Còn nữa, con là hoàng tử, không được gây ra những chuyện gì trái với bổn phận.”

“Con biết rồi.” Triệu Hoằng Nhuận ngán ngẩm trả lời, sau đó chắp tay từ biệt: “Mẹ, con xin cáo lui trước.”

“Hả? Không ở lại cung của mẹ dùng cơm sao?”

“Không ạ, con muốn qua bên lầu các của lục hoàng huynh một chuyến.” Dứt lời, Triệu Hoằng Nhuận chạy vút đi như một cơn gió.

“Thằng bé này… Cho dù ngoài cung đúng là rất thú vị, nhưng cũng đâu cần phải gấp như thế?”

Thẩm Thục Phi ngao ngán lắc đầu.

Nàng đã hiểu lầm, cứ ngỡ Triệu Hoằng Nhuận vội như thế là vì muốn xuất cung, nhưng trên thực tế, Triệu Hoằng Nhuận chỉ muốn đến Nhã Phong các của lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu thôi.

Bởi vì chẳng mấy chốc nữa, vị lục hoàng huynh ấy của cậu sẽ từ Cung học trở về.

Cậu dẫn theo một đám tông vệ vội vàng chạy đến Nhã Phong các. Quả nhiên, Triệu Hoằng Chiêu vẫn chưa từ Cung học trở về, trong tẩm các chỉ có một đám thái giám đang lau dọn.

“Bát điện hạ.” Nhìn thấy Triệu Hoằng Nhuận, đám tiểu thái giám vội vàng cúi người hành lễ.

“Miễn lễ, lục hoàng huynh đâu?” Triệu Hoằng Nhuận đã biết nhưng vẫn hỏi.

Đám tiểu thái giám ấy không nghi ngờ gì, cung kính trả lời: “Hồi bẩm bát điện hạ, lục điện hạ vẫn chưa trở về.”

“À… Các ngươi cứ làm việc đi, ta ở lại chờ, biết đâu lục hoàng huynh sẽ về sớm.”

Triệu Hoằng Nhuận trông thì có vẻ chỉ vô tình dạo quanh điện, nhưng trên thực tế, cậu đang tìm một mục tiêu tiếp theo, đó là xem xem nên trộm bức tranh nào thì mới không khiến lục hoàng huynh chú ý.

Chẳng mấy chốc, mục tiêu đã được chọn, Triệu Hoằng Nhuận tranh thủ lúc đám tiểu thái giám không chú ý liền lấy trộm một bức, sau đó mau chóng cuộn lại rồi giấu vào trong người.

“Thôi đi thôi đi, xem ra lục hoàng huynh không về rồi, ta xuất cung, ngày mai lại đến.”

“Điện hạ đi thong thả.”

Đám thái giám cung kính tiễn đưa, Triệu Hoằng Nhuận vô cùng hài lòng rời đi.

Sau khi cậu rời đi chưa được bao lâu thì lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu cùng tông vệ của mình quay về.

“Điện hạ, lúc nãy bát điện hạ có đến.”

Triệu Hoằng Chiêu vừa bước vào điện thì có một tiểu thái giám đến bẩm báo.

“Hoằng Nhuận?” Triệu Hoằng Chiêu ngẩn người, sau đó vội hỏi: “Đệ ấy đâu?”

“Thấy điện hạ không có trong điện nên bát điện hạ về rồi.”

“À…” Triệu Hoằng Chiêu khẽ nhíu mày, cảm thấy hơi buồn.

Vì đây đã là lần thứ hai bát hoàng đệ Triệu Hoằng Nhuận đến tìm cậu mà cả hai lại không gặp được nhau.

“Xem ra lát nữa mình phải đến Văn Chiêu các một chuyến.”

Triệu Hoằng Nhuận lẩm bẩm, dù gì việc này cũng liên quan đến lễ nghĩa, Triệu Hoằng Nhuận đã đến tìm cậu hai lần mà cả hai đều không gặp, nên Triệu Hoằng Chiêu phải đến gặp một lần.

Nghĩ xong, cậu liền đi về phía hậu điện, nhưng chưa đi được mấy bước thì đột nhiên dừng chân, đồng thời bước lùi lại mấy bước rồi nhìn xung quanh bằng vẻ mặt khó hiểu.

“Điện hạ, sao thế?” Tông vệ của cậu là Phí Uy ngạc nhiên hỏi.

Triệu Hoằng Nhuận cũng cảm thấy khó hiểu, cứ nhìn xung quanh một lúc rồi ngơ ngác lắc đầu.

“Là ảo giác sao? Cứ có cảm giác chỗ nào đó khang khác…”

Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu bỏ qua rồi bước vào trong.

Mấy tông vệ đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy khó hiểu.

Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận đã thay quần áo trong cung, dẫn đám tông vệ cùng xuất cung, sau đó lại lấy tác phẩm của lục hoàng huynh Triệu Hoằng Chiêu đem đi đổi ra bạc.

Sau khi giở lại chiêu cũ, đi vòng vòng trong thành hết mấy lượt, cảm thấy có vẻ đã cắt được cái đuôi bám theo, Triệu Hoằng Nhuận mới dẫn ba người Thẩm Úc, Mục Thanh và Lữ Mục đi thẳng vào Nhất Phương Thủy Tạ, bảo bảy tông vệ còn lại tiếp tục đi lòng vòng trong thành, đề phòng phía sau vẫn có người theo dõi, sau khi ổn thỏa lại bảo họ đến quán rượu uống rượu.

Đúng như câu nói trước lạ sau quen, lần này muốn gặp lại Tô cô nương ấy, Triệu Hoằng Nhuận chẳng cần phải giải câu đố gì nữa.

Cậu trực tiếp báo tên với một quy nô, chẳng bao lâu sau, tiểu a hoàn Lục Nhi của Thúy Tiểu Hiên trên lầu đã tung tăng chạy ra đón Triệu Hoằng Nhuận.

Có lẽ bốn trăm lượng bạc hôm qua đã có tác dụng, thái độ của Lục Nhi đối với Triệu Hoằng Nhuận đã tốt lên rất nhiều. Tiểu a hoàn mê tiền này vừa mời Triệu Hoằng Nhuận lên lầu ba, vừa lén quan sát tay nải trên vai Lữ Mục, thấy tay nải có vẻ nặng trịch thì trong lòng cảm thấy rất vui.

Thấy cảnh tượng ấy, Triệu Hoằng Nhuận chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

“Tiểu thư, Khương công tử đến rồi.”

Lục Nhi vừa thông báo xong thì trong phòng đã vọng ra tiếng mời của Tô cô nương.

Vào phòng, ba tông vệ Thẩm Úc, Mục Thanh và Lữ Mục lại ngồi xếp bằng khoanh tay ở các vị trí như hôm qua, nhắm mắt dưỡng thần.

Còn Triệu Hoằng Nhuận thì kinh ngạc nhìn lên các bức tường trong phòng, bởi vì cậu phát hiện, mấy bức hạc đồ vốn treo đầy trên tường trước đó đều đã bị gỡ xuống hết.

“Mấy bức họa ấy đâu?” Triệu Hoằng Nhuận tò mò hỏi.

Tô cô nương nghe thế thì ngượng ngùng nhìn cậu rồi buồn bã nói: “Cũng may Khương công tử còn hỏi nô gia… Có con tiên hạc mà Khương công tử vẽ thì mấy con phàm hạc mà nô gia vẽ làm sao dám lộ diện ra ngoài, không biết đã trốn đi đâu hết rồi.”

“Hi hi.” Triệu Hoằng Nhuận bật cười, cúi đầu nhìn chiếc bàn nhỏ không xa trước mặt, lại ngạc nhiên phát hiện ra chiếc bàn mà hôm qua cậu ngồi uống rượu giờ lại chẳng còn bình rượu chén rượu nào cả.

Triệu Hoằng Nhuận hơi ngẩn người, đang định mở miệng thì đột nhiên nghe Tô cô nương khẽ mời: “Khương công tử nếu không ngại xin dời bước đến chỗ của nô gia, nô gia đã có chuẩn bị sẵn rượu.”

Triệu Hoằng Nhuận ngẩng đầu nhìn, quả nhiên phát hiện trên chiếc bàn trong phòng Tô cô nương đã bày sẵn rượu.

Ngoài ra trên bàn còn bày sẵn một bàn cờ.

“Hôm qua thua không phục sao?” Triệu Hoằng Nhuận đến ngồi đối diện nàng rồi hỏi bằng giọng hơi buồn cười.

Tô cô nương nghe thế thì nhìn cậu bằng ánh mắt trách móc, sau đó phiền muộn nói: “Nô gia tự cho rằng mình giỏi cầm kỳ thư họa, nhưng hôm qua trước tiên là thua cầm nghệ, sau đó lại thua họa kỹ, ngay cả thư pháp… nô gia tự đoán cũng khó bì với công tử, thế nên hôm nay chỉ mang cờ ra, hi vọng có thể cứu vãn một lần.”

“Khá tự tin đấy.” Triệu Hoằng Nhuận nhìn Tô cô nương rồi đột nhiên thẳng thắn hỏi: “Nếu ta nói cho cô biết trong cầm kỳ thư họa ta giỏi nhất chính là kỳ thì liệu cô còn tự tin thế này không?”

“Sao?”

Tô cô nương không tin được mà trợn tròn mắt.

“Nô gia không tin.” Tô cô nương nghĩ một lúc lâu vẫn không tin được một đứa bé chỉ mới mười bốn tuổi mà lại tinh thông cầm kỳ thư họa.

“Không tin sao? Thế thì thử xem! Nhưng trước tiên phải nói rõ, nếu cô thua thì phải làm sao?”

Nhìn ánh mắt vẫn rất nồng nhiệt của Triệu Hoằng Nhuận, Tô cô nương bất giác cảm thấy mặt mình hơi đỏ, liền cúi đầu khẽ nói: “Thế thì… Khương công tử nói xem phải làm sao?”

“Ta muốn cô cùng uống rượu với ta… Là uống thật chứ không phải chỉ nhấp môi một cái cho xong chuyện.”

“Chỉ thế thôi sao?” Tô cô nương thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

“…” Triệu Hoằng Nhuận ngây ra nhìn nàng một lúc lâu rồi nói: “Chứ cô tưởng thế nào?”

“Nô gia cũng nghĩ là uống rượu.” Tô cô nương xấu hổ đến mức cả chiếc cổ cũng đỏ lên, vội vàng nói tiếp: “Nếu Khương công tử đã tự tin như thế thì nô gia xin được đi trước.”

“Tùy ý… để tránh cô thua rồi lại không phục, ta nhường cô thêm ba nước.” Triệu Hoằng Nhuận tự rót cho mình một chén rượu rồi uống.

“…”

Tô cô nương kinh ngạc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, đôi mắt xoe tròn, sau đó đặt bộp bộp bộp bộp bốn con cờ ở bốn góc bàn cờ.

“Cô gian lận quá.” Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng chỉ lắc đầu nói: “Tiếc là sẽ vô ích thôi, cô cuối cùng sẽ thua.”

Nghe lời nói ngông cuồng này, Tô cô nương thấy hơi tức giận, quyết tâm phải cho tên tiểu tử không biết khiêm nhường này nếm mùi thất bại.

Thế là nàng vắt hết chất xám, tập trung tinh thần, mỗi nước cờ đưa ra đều suy tính rất lâu. Còn Triệu Hoằng Nhuận đang ngồi đối diện nàng thì lại giống như chỉ đang vừa uống rượu vừa ngắm nhìn vẻ đẹp của nàng, ra những nước cờ mà hầu như chẳng suy tính gì cả.

Nhưng điều vô lí chính là, mặc dù như thế nhưng cuối cùng Triệu Hoằng Nhuận vẫn thắng, hơn nữa còn thắng với ưu thế rất lớn.

“Sao có thể chứ?”

Tô cô nương thật sự ngây ra.

“Uống đi.” Triệu Hoằng Nhuận rót cho nàng một chén rồi đặt trước mặt nàng.

Nhìn lên bàn cờ, rồi lại nhìn Triệu Hoằng Nhuận, Tô cô nương đành phải nâng chén rượu, sau đó dưới sự quan sát không chớp mắt của Triệu Hoằng Nhuận, nàng nâng chén rượu lên uống cạn từng giọt rượu trong ấy.

Có thể nàng thật sự không giỏi uống rượu, rõ ràng chỉ là một chén rượu nhạt, nhưng nàng vừa uống vào thì gương mặt đã ửng đỏ, đôi mắt cũng trở nên dịu dàng như nước, càng có vẻ mê hoặc hơn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Triệu Hoằng Nhuận thầm cảm khái, mỹ nhân say rượu, quả nhiên là cảnh tượng đẹp hiếm có trên thế gian này.