Đãi Ngộ Đặc Thù Của Học Sinh Xuất Sắc

Chương 57




Hương vị trà Lê Na pha không tồi, khiến Lộ Gia Di bình tĩnh lại. Cô ấy giải thích với hai người đầu đuôi câu chuyện, cũng bày tỏ một chút bản thân đối với chuyện thế tục rất bất đắc dĩ cùng với việc dự định ngả bài với bố mẹ.

“Để lại phòng cho bọn họ đi.” Lê Na nói ra đề nghị.

Ba người đi ra cửa phòng, ngay cả thẻ phòng Lê Na cũng không cầm, Vương Bác Vũ chú ý tới điều này, tin tưởng hiệp nghị hôn nhân giữa cô ấy với Sở Bỉnh Văn là thật.

Ba người ở dưới tầng đụng phải Tôn Uyển đang dựa vào cây cột trang trí khách sạn hút thuốc.

Cô ấy hơi nghiêng đầu, tóc nâu uốn sóng che nửa khuôn mặt cô, Tôn Uyển hút thuốc không qua phổi*, chỉ thường nhả khói ra từ trong miệng. Cô ấy mặc một chiếc váy ngắn trễ ngực liền thân, không biết là cắt may hay là do hiệu quả ăn mặc, kiểu dáng vốn nên lộ ra sự rẻ tiền được cô ấy mặc lên lại rất cao sang.

*Một kiểu hút thuốc mà không để khói không qua phổi.

Dù vậy, cũng có người không có mắt đến gần bắt chuyện hỏi cô giá cả, tống cổ người đàn ông này cũng không dễ dàng như vậy, bắt lấy cánh tay cô không biết nói mấy lời ô uế gì.

Lộ Gia Di hơi quay đầu nhìn Vương Bắc Vũ, sắc mặt cậu ta không thay đổi gì, chỉ là sải bước đi về hướng Tôn Uyển.

Cậu ta không có động tác dư thừa, chỉ đứng sau lưng người đàn ông kia. Vương Bắc Vũ cao hơn anh ta ít nhất nửa cái đầu, biểu cảm của cậu ta vừa âm u vừa lạnh lẽo, người đàn ông thấp giọng không biết đã mắng gì đó, ngượng ngập rời đi.

Tôn Uyển vừa muốn nói gì đó, cậu ta đã mở miệng trước: “Không được hút thuốc.”

Tôn Uyển bất đắc dĩ cười, dập điếu thuốc, vừa ném vào thùng rác Vương Bác Vũ lại đưa tới một viên kẹo cao su.

“Trong khoảng thời gian này anh cứ lén lút, hóa ra là giúp Tiểu Cẩn Du bắt gian.” Tôn Uyển nhét kẹo cao su vào miệng tùy tiện nhai, “Ai không biết còn tưởng rằng em mới là người có gian tình đấy.”

Cậu không trả lời sự châm chọc của Tôn Uyển, cậu giúp Lý Cẩn Du làm loại chuyện này, cô tức giận là chuyện bình thường.

Cậu vừa mới há miệng, một người đàn ông bên kia lại đi tới, không biết có phải là cùng một giuộc với người lúc trước không, anh ta gật đầu một vái với Vương Bác Vũ, nhìn Tôn Uyển liếm liếm khóe miệng.

“Nhìn các người nói chuyện giá cả nửa ngày, chưa bàn xong hả?” Cánh tay người đàn ông kia đặt trên vai Tôn Uyển, ngón tay vuốt ve cằm cô, “Bảo bối, không cần nói gì với anh, chỉ bằng diện mạo cùng dáng người này của cưng, bao nhiêu tiền anh đây cũng trả.”

Không đợi Vương Bác Vũ ra tay, Tôn Uyển đã dùng khuỷu tay đánh người đàn ông này lùi vài bước. Người đàn ông kia mắng một câu thô tục muốn đánh trả, Vương Bác Vũ chắn trước người Tôn Uyển.

“Muốn đánh?” Ánh mắt Vương Bác Vũ hung ác, “Tôi tiếp.”

Người đàn ông ban nãy cũng đi qua, khuyên người đàn ông này bỏ đi. Vị này cũng xuôi giận, thả lại một câu tàn nhẫn rồi được một vị khác đỡ rời đi.

Tôn Uyển vốn tức giận, bây giờ đã tiêu tán không ít. Chiêu anh hùng cứu mỹ nhân này vĩnh viễn dùng được với cô, càng đừng nói đến Vương Bác Vũ thật sự muốn đánh nhau vì cô.

Có không ít người xung quanh chú ý đến bọn họ, Tôn Uyển cảm nhận được không ít ánh mắt, cô kéo Vương Bác Vũ, “Có gì quay về rồi nói tiếp.”

Vương Bác Vũ không lên tiếng, Tôn Uyển biết cậu ngầm chấp nhận, hai người vội vàng rời khỏi khách sạn.

Lê Na và Lộ Gia Di vẫn luôn ở bên cạnh xem, thấy hai người rời đi, hai cô cũng ra khỏi khách sạn. Lộ Gia Di tính gọi xe rời đi, Lê Na khẽ giật góc áo cô.

“Có thể cùng tôi đi uống một ly không? Cà phê cũng được, tôi mời khách.”

Lộ Gia Di không hiểu vì sao cô ấy muốn mời một người quen chưa được mấy tiếng đi uống cà phê, nhưng cô nhìn thấy Lê Na muốn nói lại thôi, biểu cảm nhẫn nhịn đáng thương.

Cô vẫn mềm lòng.

Bạn của thầy Sở chắc là không có gì nguy hiểm đâu. Lộ Gia Di nghĩ, hơn nữa Lê tiểu thư trông xinh đẹp như vậy, trên đường về nhà một mình không an toàn.

Lộ Gia Di hoàn toàn quên mất chuyện bản thân cũng là một cô gái, không những thế còn hiểu nhầm người ta thành ấy ấy của Sở Bỉnh Văn… Trong lòng Lộ Gia Di cũng thấy thẹn.

“Tôi muốn ăn Tiramisu.” Cô kéo lấy cánh tay Lê Na, đi về hướng quán cà phê gần đây.

“Được.” Dầu gì cô ấy đã cong cong khóe mắt, nhìn qua cũng không có vẻ đáng thương như ban nãy nữa.

Tôn Uyển lái xe, đưa Vương Bác Vũ về nhà mình. Ở trên xe Vương Bác Vũ nói với người trong nhà muốn ở nhà bạn, chém gió thành quen.

Chờ Vương Bác Vũ nói chuyện điện thoại xong, Tôn Uyển nhướng mày nhìn cậu, “Lương tâm em luôn không yên, lừa cậu bạn nhỏ như cậu về nhà, cảm giác tội lỗi cực mạnh.”

“Phải không?” Vương Bác Vũ nhìn về phía cô.

“Đúng vậy, anh vẫn còn là học sinh cấp ba mà, chưa đủ lông đủ cánh.” Tôn Uyển ngáp một cái, “Nếu để bố mẹ anh biết, không chừng sẽ lột da em?”

“Sẽ không.” Vương Bác Vũ quay đầu nhìn về phía trước, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Tôn Uyển thấy cậu không muốn nói nhiều, tưởng là đã dọa đến cậu, điều hòa không khí nói: “Bọn họ sẽ không biết, yên tâm.”

Nói xong còn xoa đầu cậu trấn an.

Vương Bác Vũ không nói gì, Tôn Uyển cũng không nghĩ quá nhiều, chạy xe đến gara thì dừng lại.

Vương Bác Vũ xuống xe trước cô, giúp cô mở cửa xe. Tôn Uyển không nghĩ nhiều, từ trên xe bước xuống. Cô còn chưa kịp cầm túi, Vương Bác Vũ áp cô trên cửa xe ghế sau.

“Anh làm gì…”

Lời Tôn Uyển còn chưa nói xong, miệng của Vương Bác Vũ đã ngậm lấy tai cô, ngón tay cũng luồn vào dưới váy cô.

“Anh có phải cậu bạn nhỏ hay không, không phải em là người rõ nhất sao?” Vương Bác Vũ quen thuộc chạm vào hạt đậu nhỏ của cô, cách một lớp quần lót hơi mỏng xoa nắn nó.

Tôn Uyển bị cậu sờ đến chỗ này, eo mềm nhũn, càng thêm giãy giụa không ngừng, hai má cô càng lúc càng nóng, khoái cảm từ dưới thân càng lúc càng mãnh liệt.

“Cậu bạn nhỏ có thể chơi em thành như vậy, hửm?” Một tay khác của Vương Bác Vũ luồn vào từ ngực cô, “Hóa ra cô Tôn còn có thể bị cậu bạn nhỏ chưa đủ lông đủ cánh chơi đến ham muốn sao?”