Đãi Ngộ Đặc Thù Của Học Sinh Xuất Sắc

Chương 37




Theo lý thuyết giờ khắc này Sở Bỉnh Văn và Lý Cẩn Du đang trong kỳ nghỉ đông, nên là mỗi ngày không biết xấu hổ cùng Sở Bỉnh Văn một ngày ba bữa ăn ngủ.

Nhưng cô lại ở trong bệnh viện bận trước bận sau, giương mắt ngồi trên giường bệnh lau nước mắt. Cô biết bản thân đuối lý, một câu cũng không dám nhiều lời.

Hôm nay cô nhất quyết muốn thể hiện tài nấu nướng cho Sở Bỉnh Văn, đồ làm ra đến bản thân cô cũng không tình nguyện ăn, Sở Bỉnh Văn lại

nhăn mày không nói một tiếng ăn sạch toàn bộ.

Sau khi ăn xong không lâu, sắc mặt Sở Bỉnh Văn bắt đầu không đúng, cả khuôn mặt đều cực kỳ trắng, toàn thân đang run rẩy, anh không nói gì nhiều, chỉ hỏi cô sao hệ thống sưởi không đủ ấm.

Lý Cẩn Du ngốc luôn, muốn đỡ anh đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi. Vừa mới đi qua phòng vệ sinh, Sở Bỉnh Văn đẩy cửa đi vào nôn mửa. Cô vội vàng gọi 120, may xe cứu thương tới kịp thời, chở Sở Bỉnh Văn đến bệnh viện rửa ruột. Lý Cẩn Du ở bên cạnh vô cùng ngoan ngoãn, phối hợp đăng ký, chỉ nói mình là em họ của Sở Bỉnh Văn.

Cô do sự có nên thông báo cho người nhà Sở Bỉnh Văn hay không, nhưng anh chưa từng nói với cô chuyện trong nhà, cô không biết cách thức liên hệ với người nhà anh.

Lý Cẩn Du luôn nhạy cảm, cô biết Sở Bỉnh Văn không muốn nhắc tới, nhất định là có nguyên nhân. Nếu đây là chuyện kiêng kỵ, cô vẫn là không nên tùy tiện đụng vào thì tốt hơn.

Phòng bệnh sáng sủa sạch sẽ, có mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt.

Cuối cùng bác sĩ cũng dặn dò xong rời đi, Sở Bỉnh Văn nằm trên giường bệnh trắng tinh, hai má anh không còn chút huyết sắc nào. Băng dán y tế màu trắng trên mu bàn tay đè lên kim tiêm, ống truyền dịch thật dài nối với một lọ nước muối sinh lý.

Cô áy náy cúi đầu, như một một con mèo nhỏ phạm sai lầm khiến cho nhà cửa hỗn loạn, vì thế chuẩn bị bị mắng.

Anh cong cong khóe miệng, không chút để ý mở miệng: “Tay nghề của mẹ em không di truyền một chút nào cho em cả.”

“Em…” Cô vốn định tranh luận, nhưng nghĩ đến dáng vẻ suy yếu của anh bây giờ, nói chuyện cũng không có sức lực, cô lại cúi thấp đầu.

“Anh muốn ăn táo.” Sở Bỉnh Văn nói sang chuyện khác.

Quả thật trong tay cô có một quả táo, là khi cô gấp đến độ đi vòng quanh lại không giúp được gì, ngồi ở hành lang nhỏ giọng khóc nức nở, có một bà lão hòa ái dễ gần đưa cho cô.

Bà lão xách một túi táo, lấy một quả từ trong túi đưa cho cô. Bà lão nói cháu trai cũng bị ốm, đang nằm ở trong phòng bệnh này.

Đợi sắp xếp xong chuyện của Sở Bỉnh Văn, cô cũng có đi thăm đứa trẻ giường bên cạnh. Là một cậu nhóc có đôi mắt to tròn, môi hồng răng

trắng, nhìn qua dáng vẻ cũng tầm 5-6 tuổi, tò mò nhìn chằm chằm vào cô.

Lý Cẩn Du không nhịn được trò chuyện mấy câu với bà lão, hóa ra cậu nhóc này cũng vì ngộ độc thức ăn nên phải vào viện, chẳng qua cậu nhóc là ăn phải hải sản không sạch.

“Em đi rửa cho anh.” Lý Cẩn Du vừa nói vừa đứng lên.

Anh giữ chặt cổ tay cô, trong nháy mắt, dường như có thể cảm nhận được mạch đập của cô. Không biết nơi nào trong nội tâm Sở Bỉnh Văn bị kích thích, anh cảm thấy bản thân hình như quả thật đã sớm yêu cô rồi.

Như là nhất định phải yêu cô vậy.

Rõ ràng là sự thật sớm đã xác định, nhưng anh lại nhiều lần rối rắm, muốn tìm ra chứng cứ bản thân không yêu cô. Nhưng mỗi một lần, đều khiến tình cảm của anh càng thêm chân thành tha thiết. Anh không quen với tình cảm thế này của mình, giống như anh đã đạt được sự thuần khiết mà trước nay anh chưa từng có,

Anh vẫn luôn cho rằng nội tâm mình thối nát, dơ bẩn, anh không xứng với bất kỳ sự thuần khiết nào, bao gồm cả tình yêu.

Anh đã từng cho rằng bản thân chỉ có tình dục, là vì anh chỉ xứng với tình dục.

Nhưng Lý Cẩn Du cho anh tình yêu.

Không phải nói Lý Cẩn Du yêu anh, anh không thiếu người yêu, tài trí cùng giá trị nhan sắc của anh đều cao như nhau, cũng không thiếu người theo đuổi. Thứ Lý Cẩn Du cho anh chính là quyền được yêu cô.

Không có người nào từng cho phép anh yêu họ. Họ chỉ yêu anh nhưng không cho anh yêu họ.

“Anh muốn em gọt.” Không biết anh suy nghĩ điều gì mà vẫn nghiêm túc nhìn cô, “Anh không thích ăn vỏ.”

Lý Cẩn Du nhìn chằm chằm vào anh mấy giây, biết là anh cố ý. Nhưng anh là người bệnh, lý do thành bị bệnh còn do cô tạo nên, nội tâm có tật giật mình, cô ngoan ngoãn đi qua chỗ bà lão bên kia mượn dao gọt hoa quả.

Mượn xong dao gọt cô ngồi trở lại trên ghế, dùng chân kéo thùng rác dưới giường qua.

“Đừng để tay bị thương.”

Sở Bỉnh Văn nhìn cô gọt hai cái, phát hiện ngay cả dao gọt trái cây cô cũng không biết cầm, sợ cô làm bị thương bản thân, bảo cô ngồi ở mép giường, nắm lấy tay cô từ phía sau, dạy cô cách cầm dao gọt hoa quả là như thế nào.

Ngón tay anh rất dài, tay cũng rất lớn, có thể bao bọc toàn bộ tay cô. Làn da cô rất mềm, tay nhỏ mềm mại không xương, anh sợ hơi dùng sức một chút sẽ làm đau cô.

“Đúng rồi, cầm như vậy.” Anh nắm hay tay cô, bắt đầu gọt vỏ. Anh gọt vừa thuần thục lại lưu loát, so sánh với dáng vẻ vụng về của cô, cô càng thêm cảm thấy bản thân buồn cười, không cam lòng, muốn thoát khỏi anh.

“Đang cầm dao, đừng lộn xộn.” Sở Bỉnh Văn nhỏ giọng quát lên giống như cảnh cáo, anh sợ cô bị thương.

Lúc này cô mới phát hiện tư thế hai người mờ ám thế nào. Mặt anh cách mặt cô rất gần, hơi thở quẩn quanh bên tai cô. Cô lặng lẽ dùng ánh mắt nhìn anh, biểu cảm gọt táo của anh vô cùng chuyên tâm.

Ánh hoàng hôn từ ngoài cửa sổ lọt vào, ánh sáng rực rỡ chiếu lên cơ thể hai người. Anh cầm tay cô, từng chút một gọt vỏ táo. Bên cạnh truyền đến giọng bà lão nhỏ giọng trấn an và tiếng cười vô cùng hồn nhiên của đứa trẻ.

“Thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này thì tốt biết mấy.” Cô không biết làm sao, đột nhiên lại có ý nghĩ này.

Bản thân cô bị suy nghĩ này dọa sợ, ngay sau đó đỏ bừng mặt. Cô giống như một tôm bị thảo vào nồi rang lên, trong nháy mắt làn da cũng nóng bừng ửng đỏ.

Cho dù quen biết bao lâu, cũng mặc kệ đã trần trụi bên nhau bao nhiêu lần, cô vẫn dễ dàng đỏ mặt như vậy,

Sở Bỉnh Văn rất ít khi lộ ra ánh mắt dịu dàng như vậy, anh cũng trộm nhìn cô.

“Anh buông em ra đi, em biết rồi, tự em gọt được.” Lý Cẩn Du thoát khỏi anh, ngồi trên ghế.

Mất đi sự trợ giúp của Sở Bỉnh Văn, con dao giống như cố ý gây rối vậy, cô làm cách nào cũng không gọi một lèo không đứt đoạn được như Sở Bỉnh Văn.

Dáng vẻ cuối cùng của của táo khiến Sở Bỉnh Văn buồn cười, nửa trên cực kỳ hài hòa, nửa dưới lại giống như Lý Cẩn Du dùng miệng gặm.

Anh cười nhận lấy của táo, còn chưa cắn một miếng lại mỉm cười. “Không ăn thì trả lại cho em!”

Lý Cẩn Du biết anh đang cười cô, nhào lên muốn cướp lấy quả táo. Anh giơ tay lên cao, khiêu khích nhìn cô. Cô với không tới, tức muốn hộc máu cả người ghé lên trên người anh muốn cướp lại.

Anh ghé vào người Sở Bỉnh Văn, vặn vẹo thân mình, hai tay chặn lấy cánh tay đang giơ cao của anh. Cướp lấy quả táo, căm giận cắn một miếng.

“Không phải cũng rất ngon sao, anh không ăn em ăn.” Lý Cẩn Du lại cắn một miếng nữa.

Thấy anh không lên tiếng, Lý Cẩn Du cho rằng anh đang cáu, vội vàng muốn đưa lại cho anh. Cô cúi đầu, phát hiện ánh mắt anh nhìn cô không đúng, trong đôi mắt đen nhánh chôn giấu tình dục nồng đậm, cô muốn từ trên người anh đi xuống nhưng lại bị anh đè lại.

Trong giọng nói trầm thấp lại khàn khàn của anh mang theo một tia ngầm chịu đựng.

“Đừng nhúc nhích.”