Đãi Ngộ Đặc Thù Của Học Sinh Xuất Sắc

Chương 34




Cuộc thi cuối kỳ rất nhanh đã khép màn, Lý Cẩn Du vẫn đạt được vị trí đầu như trước. Với điểm số kém hơn hai điểm, Vương Bác Vũ lỡ mất cơ hội tốt để giành hạng đầu.

Điều khiến phía nhà trường hài lòng nhất chính là, Lý Cẩn Du không phụ sự mong đợi của mọi người cầm được chức quán quân toàn tỉnh, trường học vì để thưởng tiền cho cô đã liên tiếp tăng thêm mấy cái học bổng.

Lý Cẩn Du không có khái niệm về tiền, nộp hết tất cả về nhà. Bố mẹ cũng không từ chối, lấy tiền bay đến Châu Âu du lịch. Lý Cẩn Du không muốn quấy rất thế giới hai người bọn họ, không đi cùng.

Đương nhiên cô cũng có chuyện riêng của mình, suốt kỳ nghỉ đông, cô đều muốn cùng trải qua với Sở Bỉnh Văn.

Trong nhà một người cũng không có, quá buồn tẻ, Lý Cẩn Du không thích kiểu không khí này, rốt cuộc cũng dọn đến ở nhà Sở Bỉnh Văn. Chỉ khi đã hẹn nói chuyện điện thoại với bố mẹ và nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp cô mới ở nhà.

Hôm nay hai người vừa mới tỉnh ngủ, tướng ngủ của Lý Cẩn Du trước nay không tốt, nghiêng người, một chân đong đưa ở mép giường, chân kia đặt ở trên eo Sở Bỉnh Văn.

Lý Cẩn Du mơ mơ màng màng mà còn muốn ngủ bù thêm, Sở Bỉnh Văn tự biết bản thân ngày hôm qua giày vò rất muộn, cũng không đi quản cô. Anh dịch chân cô ra, khẽ hôn lên trán cô, tiếp theo lập tức đi đến nhà vệ sinh rửa mặt.

Anh mau chóng rửa mặt xong, chuông di động bên ngoài giành trước vang lên một bước, anh nhổ nước bọt, đi ra ngoài.

Lý Cẩn Du mơ màng ngồi ở trên giường, đầu tóc rối loạn, cô giơ di động của anh, trong miệng lẩm bẩm, không biết là đang mắng những gì.

Sở Bỉnh Văn nhận di động, hai mắt cô nhắm lại ngã xuống giường. Sở Bỉnh Văn thấy toàn bộ cảnh tượng này không khỏi bật cười, dém chăn, bước chân nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ nghe điện thoại.

“Alo, Sở Bỉnh Văn, ông đây về nước, đã lâu không gặp chúng ta tụ họp một chút không?” Âm thanh đầu kia điện thoại nghe vào rất nhẹ nhàng, tình cảnh lại âm ĩ, quả thực là dáng vẻ vừa xuống máy bay.

“Được thôi, tụ tập ở đâu?”

“Tôi ngồi máy bay một đêm mệt chết rồi, không muốn ra ngoài. Đến nhà tôi đi, nhớ dẫn theo em dâu, còn chưa gặp mặt đâu đấy.”

“Được, sẽ dẫn chị dâu của cậu đến.” Hình như Sở Bỉnh Văn rất quen với kiểu pha trò của đối phương.

“Còn nhớ rõ địa chỉ nhà tôi không?” “Đương nhiên.”

“Ài, vậy được, đến tiểu khu nhớ rõ nói với bảo vệ tên với số nhà của tôi.”

“Ok.” Lúc này Sở Bỉnh Văn muốn cúp điện thoại.

“Nhớ kỹ em dâu tôi đấy! Đừng kim ốc tàng kiều* với tôi!” Ở giây cuối cùng đối phương gào thành tiếng.

*Để nói tới việc xây một nơi đẹp để cất giấu người đẹp. Câu này cũng có nghĩa là chỉ thứ đẹp lộng lẫy nhưng cô đơn, cô tịch.

Sở Bỉnh Văn không trả lời, tập mãi thành quen cúp điện thoại.

Anh trở lại phòng ngủ, Lý Cẩn Du đã dậy rồi, vừa mới từ nhà vệ sinh đi ra.

“Anh muốn ra ngoài sao?” Lý Cẩn Du nghe được vài lời.

“Muộn chút dẫn em đi cùng.” Sở Bỉnh Văn mở tủ quần áo, chọn hai bộ ra.

“Đi đâu? Với ai?” Lý Cẩn Du truy hỏi anh.

“Một người bạn cũ trong nhà, tên là Cố Thiên Minh.” Sở Bỉnh Văn cởi áo ngủ, chuẩn bị thay quần áo, “Lúc trước cậu ta vẫn luôn ở nước ngoài, hôm nay về nước.”

“Sao em chưa từng nghe anh nhắc tới?” Lý Cẩn Du ăn vạ nằm trên giường ôm gối lăn qua lăn lại, toàn bộ chăn trên giường đều bị cô quấn lên người.

“Cậu ta ở nước ngoài, người cũng bận rộn, liên lạc không nhiều. Rảnh rỗi nói chuyện thôi, cũng là cậu ta nghe anh nhắc về em.” Sở Bỉnh Văn mặc xong quần áo lên người.

Lý Cẩn Du còn muốn nói gì đó, suy xét một chút lại ngậm miệng lại. Cô cuộn cả người mình trong chăn, thỏa mãn ngửi mùi trên chăn.

Cô không biết Sở Bỉnh Văn có nhạy cảm đến mức phát hiện ra cảm xúc của cô ở phương diện này không.

Cô đã bất an rất lâu. Toàn bộ thế giới sinh hoạt của cô ít nhiều đều có vết tích tồn tại của Sở Bỉnh Văn. Nhưng ở thế giới của Sở Bỉnh Văn thì sao? Cô hoàn toàn không biết gì về chuyện này, Cô chỉ biết anh là một giáo viên cấp ba lý lịch phong phú, anh chưa từng nói với cô chuyện quá khứ của anh, điều này khiến cô lo lắng tương lai của bọn họ.

Cô không biết Sở Bỉnh Văn có biết chuyện này hay không, cuộc gọi của Cố Thiên Minh giống như là vừa khéo. Chuyện này thật sự có thể xóa đi tất cả băn khoăn của cô, cho cô cảm giác an toàn tràn đầy.

Lúc sẩm tối, hai người ra ngoài.

Từ kẽ hở của áng mây hắt ra ánh chiều tà, tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ. Dọc đường Sở Bỉnh Văn nói với cô rất nhiều chuyện của Cố Thiên

Minh, bao gồm việc anh kết bạn với Cố Thiên Minh như nào, sao lại trở thành bạn bè, còn nói rất nhiều chuyện lý thú ở đại học, chọc cô cười không ngừng.

Sở Bỉnh Văn và Cố Thiên Minh quen biết nhau ở trên diễn đàn trường học. Một học sinh hệ tiếng Trung và một học sinh hệ Toán vậy mà lại vì vấn đề kinh tế mà cãi vã.

Hai người ai cũng không phục ai, xây nên hơn 3000 tầng bình luận, đến bây giờ bài post này vẫn là một trong những kỳ quan của trường học.

Sau khi tranh cãi, Cố Thiên Minh hẹn anh đánh nhau, hai người đều tay không mà đến. Gặp mặt xong hai người cảm thấy phí tổn do đánh lộn quá cao, không chừng còn bị xử phạt, dứt khoát đến một cửa hàng nhỏ ven đường ăn bữa cơm bắt tay làm hòa.

Lúc đó Sở Bỉnh Văn luôn là vẻ hờ hững lạnh lẽo lại ngoan cố đối xử với mọi người, thực sự là bộ dáng của một con mọt sách; còn Cố Thiên Minh thì đã sớm thành tinh. Từ phòng ngủ đến đến khu giảng đường, người chào hỏi với cậu ta còn nhiều hơn số người Sở Bỉnh Văn quen biết từ khi vào trường đến nay.

Khi đó Cố Thiên Minh thường xuyên nói anh bỏ phí gương mặt kia, nói tới nói lui, Cố Thiên Minh vui vẻ dẫn bình hoa này ra ngoài giao thiệp. Lúc đó Sở Bỉnh Văn ở đâu là chỗ đó tập hợp mọi ánh mắt của con gái.

Lý Cẩn Du luôn cảm thấy Sở Bỉnh Văn cố ý chém gió về bản thân, nhưng cô muốn nghe chuyện trước đây của anh, cũng không ngắt lời anh.

Trong lúc anh nói, xe đã chạy đến trước cửa gara nhà Cố Thiên Minh. Lý Cẩn Du cởi dây an toàn nhảy xuống xe, ngắm nhìn bốn phía.

Chỗ Cố Thiên Minh ở là một biệt thự, trang hoàng xung quanh đều rất tinh xảo. Nhìn qua vườn hoa vẫn luôn có người xử lý, bãi cỏ được cắt tỉa cực kỳ vuông vức.

Sở Bỉnh Văn đi đến cửa, còn chưa ấn chuông, cửa đã mở ra trước. Lối vào được đặt hai đôi dép lê, đầu mũi giày hướng vào trong.

Sở Bỉnh Văn nhìn lắm thành quen, đi dép lê, Lý Cẩn Du ngẩn người, đi theo phía sau anh.

“Bạn gái của anh ấy cũng ở nhà?” Lý Cẩn Du hỏi. “Vì sao lại hỏi như vậy?”

“Nghe anh miêu tả, anh ấy không giống người tinh tế như vậy.”

Sở Bỉnh Văn tán thưởng nhìn cô, cũng không trả lời trực tiếp câu hỏi này.

Cố Thiên Minh ở phòng khách, nghe được tiếng động ra đón. “Sao hai người lề mề thế, đồ cũng sắp lạnh ngắt rồi.”

Mặt mũi Cố Thiên Minh, ngoài dự kiến của Lý Cẩn Du, cô vốn nghĩ rằng Cố Thiên Minh nên là kiểu mặt hẹp hòi, nhìn qua là kiểu ngũ quan cà lơ phất phơ. Không ngờ lại là bộ dạng rất đoan chính.

Khuôn mặt Sở Bỉnh Văn sẽ khiến người ta cảm thấy lạnh lùng khó gần, nhưng Cố Thiên Minh lại là kiểu đáng tin cậy hơn bạn đồng trang lứa mấy tuổi.

Người bình thường sẽ mến mộ người trước và yêu say đắm người sau. May mắn Lý Cẩn Du cô thích leo lên đỉnh núi mà chưa ai từng leo.

Cố Thiên Minh tiếp đãi hai người Sở Bỉnh Văn và Lý Cẩn Du ngồi ở phòng khách, ba người ngồi nói chuyện phiếm được một lát thì một người phụ nữ từ trong phòng bếp đi ra, tư thế đi lại của cô ấy cực kỳ mất tự nhiên, Lý Cẩn Du đoán được đại khái, tức khắc đỏ bừng mặt.

Sở Bỉnh Văn phát hiện sự khác thường của cô, không nói tiếng nào ôm cô vào trong ngực, để nửa người Lý Cẩn Du dựa vào người mình.

Khuôn mặt người phụ nữ kia xinh đẹp, nhất cử nhất động đều rất có phong tình. Lý Cẩn Du không kìm được so sánh cô ấy với Tôn Uyển, mặc dù nói người phụ nữ này hơi kém sắc so với Tôn Uyển, vậy cũng là báu vật trần gian. Cô ấy thì thầm vài tiếng với Cố Thiên Minh, anh ta gật đầu, tiếp đãi bọn họ đến bàn cơm. Người phụ nữ kia bưng đủ đồ ăn lên thì định rời đi.

Lý Cẩn Du gọi người đó lại, hỏi Cố Thiên Minh: “Bạn gái anh không ăn cùng chúng ta sao?”