Đãi Ngộ Đặc Thù Của Học Sinh Xuất Sắc

Chương 32




Từ sau khi Sở Bỉnh Văn chính thức tỏ tình, hai người bắt đầu có sự ăn ý vi diệu và dần dần kéo gần khoảng cách, cố ý vô tình mà có chung rất chuyện trong sinh hoạt.

Lý Cẩn Du thích nghe Sở Bỉnh Văn cay nhiệt mà oán giận đồng nghiệp và lãnh đạo trường, Sở Bỉnh Văn cũng vui vẻ nghe Lý Cẩn Du lải nhải đủ thứ chuyện vặt vãnh trong cuộc sống.

Gần đến cuộc thi cuối kỳ, Sở Bỉnh Văn bắt đầu kiểm tra việc học tập trong lớp. Mặc dù từ trước đến nay chuyện học hành của Lý Cẩn Du khỏi cần nhọc lòng, nhưng anh cũng dõi theo sít sao.

Không chỉ là lòng riêng của anh, còn có sự nhắc nhở của lãnh đạo trường học, mười hạng đầu lớp anh và mười hạng đầu lớp 2 Tôn Uyển dẫn dắt đều là học sinh mũi nhọn chăm sóc đặc biệt, thành tích của của bọn họ nhất định phải ổn định.

Mặc dù thành tích lần trước cũng tạm ổn không quá kém, nhưng tỷ lệ đỗ đại học dự tính qua mấy lần kiểm tra trước đều bị trường học khác trong tỉnh đè ép.

Không chỉ có tỷ lệ đỗ đại học không so được, điểm cao nhất cũng thuộc trường người ta, thủ khoa trường trên cơ bản cũng bị trường người ta nghiền ép.

Hiệu trưởng hận đến nghiến răng, chuẩn bị bắt tay từ khóa này.

Mấy lần thi toàn thành phố Lý Cẩn Du đều đứng nhất, lần thi cuối kỳ này là đề toàn tỉnh, cũng chính là đề thống nhất toàn tỉnh. Lãnh đạo trường đặc biệt yêu cầu, thành tích nhất định phải đẹp.

Lãnh đạo trường ép ngọn núi lớn này xuống, toàn bộ bài tập các lớp tăng lên theo cấp số nhân, ngay cả Lý Cẩn Du ngày thường coi việc làm đề như thú vui cũng cảm thấy trầy trật.

Chứ đừng nói đến học sinh khác, mỗi người đều trưng ra đôi mắt thâm quầng trầm trọng, thiếu chút nữa cầm cây trúc đi đến sở thú làm công.

Tuy nói thành tích của Lý Cẩn Du tốt, nhưng chung quy vẫn là tâm tính trẻ con, có khuynh hướng thích làm chuyện không được phép làm.

Chiều hôm đó là tiết tự học, giáo viên Toán không thích quản lý, Lý Cẩn Du làm xong bài thi, nhàn rỗi không có chuyện gì làm, lấy mấy quyển sách che chắn mở điện thoại, vào địa chỉ trang web po18 quen thuộc, lén lút xem truyện người lớn.

Cô xem đến say mê, Sở Bỉnh Văn vòng đến phía sau cũng chưa nhìn thấy. Lộ Gia Di gắng sức nháy mắt với cô, cô cũng nhắm mắt làm ngơ, còn hỏi Lộ Gia Di: “Cậu lại làm mặt quỷ với giáo viên? Cẩn thận bị tóm đấy.”

Một bàn tay quen thuộc từ trước mặt lướt qua, cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Sở Bỉnh Văn đang mặt lạnh nhìn nội dung trên điện thoại của cô.

“Lớp trưởng cầm đầu nghịch di động? Sắp thi rồi còn không tập trung? Giờ tự học là để em lãng phí như thế này sao?” Sở Bỉnh Văn lạnh giọng trách cứ, lời nói không nể nang Lý Cẩn Du chút nào.

Lý Cẩn Du chớp mắt, rất nhanh hốc mắt đã ẩm ướt, cô cắn môi, nước mắt “tí tách” rơi xuống.

“Thưa thầy… Em xin lỗi… Em là… Em đang tra tài liệu học tập…” Cô uất ức nhìn Sở Bỉnh Văn một cái.

Lộ Gia Di đau lòng giữ chặt tay cô, Lý Cẩn Du cũng nắm lại cô ấy, để cô ấy an tâm.

Sở Bỉnh Văn nửa tin nửa ngờ, cúi đầu nhìn di động của cô. Ngón tay lướt xuống, hừ lạnh một tiếng.

“Tài liệu gì mà thần bí như vậy, chỉ có trên di động? Tra tài liệu không thể về nhà tra sao?” Sở Bỉnh Văn cất di động của cô vào túi, chào hỏi giáo viên dạy Toán, dùng đốt ngón tay gõ lên bàn cô, “Sau khi tan học đến văn phòng tôi một chuyến.”

Trái tim Lý Cẩn Du thả lỏng, ngã ngồi trên ghế, ghé vào mặt bàn khóc lên. Tiếng khóc của cô không lớn, hơi nức nở, ngược lại càng khiến cho người khác đau lòng, cảm thấy cô rất oan ức.

Giáo viên dạy Toán dễ dàng mềm lòng, còn đưa cô khăn giấy. Đôi mắt Lý Cẩn Du hồng hồng, nhỏ giọng nói cảm ơn, giống như đã chạm được vào lòng thương cảm của giáo viên dạy Toán, liên tục nói cô xin lỗi thầy Sở tử tế, người tốt như thầy Sở sẽ không xử phạt cô.

Lý Cẩn Du mím môi, gật đầu.

Vất vả lắm mới chịu đựng đến tan học, Lý Cẩn Du chần chừ hơn nửa giờ ở lớp học mới đi đến văn phòng. Lúc này giáo viên đã đi gần hết, Sở Bỉnh Văn như cười như không nhìn cô.

Nhìn đến trong lòng cô nhộn nhạo.

Anh không nói chuyện, cúi đầu chữa bài thi. Lý Cẩn Du sợ hãi đứng bên cạnh, chờ giáo viên đi hết rồi, anh mới lấy di động từ trong túi ra.

“Anh nhìn thử rồi, bạn học Lý Cẩn Du, tài liệu học tập của em là “Bố dùng dây thừng trói hai tay cô ra đằng sau, vén váy cô lên, cởi quần lót của cô, bờ mông trắng nõn của con gái hiện lên trước mặt ông bố. Bàn tay to của bố vỗ lên mông con gái, con gái phát ra tiếng vui sướng rên rỉ…”?” Sở Bỉnh Văn đọc rõ ràng từng câu chữ trong tiểu thuyết cô đọc trên lớp.

Lý Cẩn Du muốn cướp lại di động trong tay anh, không ngờ chẳng cướp được di động, chân vừa trượt, đã bị anh kéo đến lồng ngực, ghé vào đùi anh.

Một tay anh giơ cao di động, một tay anh hơi dùng sức áp lên eo cô, tiếp tục đọc:

“Con gái hưng phấn vặn vẹo thân mình, cô thích được bố trừng phạt. Cô khao khát mỗi lần đánh của bố, cô yêu tha thiết mùi hormone nam tính

nồng đậm của bố…” Sở Bỉnh Văn vừa đọc vừa cười, “Khẩu vị bạn học Lý Cẩn Du không nhẹ nhỉ.”

“Trả lại điện thoại cho em!” Lý Cẩn Du vùng vẫy đoạt lại.

Sở Bỉnh Văn đặt điện thoại trên bàn, cách hai người đủ xa, đảm bảo cô không lấy được. Tiếp đó hai tay cầm lấy cà vạt mình, nới lỏng.

“Đều nói rằng “Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý”” Sở Bỉnh Văn mở ngăn kéo bàn làm việc, bên trong là dây thừng bằng vải bông, “Anh làm thầy giáo đương nhiên phải hướng dẫn cho học sinh tác nghiệp thực tế.”

“Em sai rồi, thật sự sai rồi, cũng không dám nữa đâu…” Lý Cẩn Du sợ tới mức lắc lư cả người, giãy giụa.

“Đừng nhúc nhích.” Sở Bỉnh Văn nhíu mày.

Lý Cẩn Du sợ anh còn có chiêu khác, phối hợp không động đậy. Sở Bỉnh Văn cởi từng cúc áo trên người cô từ trong ra ngoài.

Rất nhanh, nửa người trên của cô chỉ còn lại áo hai dây mỏng, không cần thị lực quá tốt, xuyên qua áo màu trắng có thể dễ dàng nhìn thấy đồ lót cô mặc hôm nay. Kích cỡ đồ lót phù hợp, nâng thẳng cặp vú đầy đặn của cô lên.

“Bạn học Lý Cẩn Du có lẽ cũng chưa rõ ràng trói tay ra đằng sau là thế nào phải không?” Sở Bỉnh Văn cười khẽ bảo cô để tay bắt chéo ra sau lưng, “Tay này nắm lấy khuỷu tay bên kia, cánh tay sát vào nhau.”

Anh nới lỏng cuộn dây thừng bằng vải bông, quấn năm vòng chỗ cổ tay cô, vừa quấn vừa giải thích với cô: “Anh dùng dây thừng vải bông cho em, không giống với kiểu dây thừng sợi đay trong truyện, dây vải bông mềm hơn, chú ý một chút sẽ không để lại dấu vết.”

Anh kéo lên, cánh tay Lý Cẩn Du bị buộc chặt, không tự giác mà ưỡn ngực. Cô có thể cảm nhận rõ ràng dây thừng theo động tác buộc chặt của anh dán lên làn da cô.

Lý Cẩn Du không tự chủ được nuốt nước miếng. Lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác bị trói buộc, không bại hoại như cô tượng tượng. Mặc dù sự tê dại trên cánh tay tăng lên, hai ngọn núi nhỏ trước ngực cũng bị siết đến cực kỳ rõ ràng.

Nhưng tổng thể mà nói, cô đang hưng phấn.

Cô đã từng đọc tiểu thuyết, biết được tình tiết kế tiếp. Cô biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, điều này khiến cô không ngăn được sự run rẩy.

Sở Bỉnh Văn quấn đoạn dây thừng cuối cùng thành hình trụ, tiếp đó hài lòng vuốt ve tác phẩm của mình. Làn da Lý Cẩn Du vốn trắng nõn, chỗ bị dây thừng quấn quanh đều hằn lên màu hồng. Da thịt thiếu nữ non nớt càng khiến người ta có dục vọng hành hạ.

Anh luồn tay vào váy Lý cẩn Du, vén toàn bộ lên. Kéo váy của cô xuống, không nặng không nhẹ đánh một cái lên mông cô.

“Bây giờ, nói cho anh biết, Tiểu Cẩn Du đáng yêu, em nên xưng hô với anh thế nào?”