Đãi Ngộ Đặc Thù Của Học Sinh Xuất Sắc

Chương 22




Nói thật, Lý Cẩn Du ghét nhất chính là du lịch mùa thu gì đó.

Mỗi lần đến ngày này Lộ Gia Di đều sẽ xin nghỉ ở nhà ăn vặt xem phim.

Lý Cẩn Du cũng muốn xin nghỉ, thế nhưng mẹ cô cho rằng đây là thời điểm tốt để trổ tài nấu nướng xuất sắc nên không cho cô xin.

Cô chỉ có thể rầu rĩ vác hành lý trên lưng.

Hôm nay cô mặc một bộ áo len dệt có mũ, hai chân dài được tất chân màu đen bao lấy, bên ngoài mặc một chiếc váy dài. Cô sợ lạnh, bên ngoài còn mặc một chiếc áo khoác gió màu tím đậm.

Dưới chân đi đôi bốt da ngắn màu nâu kinh điển mà cô thích nhất, hoạt bát lại không mất phần chững chạc.

Kỳ thật hôm nay thời tiết ngoài ý muốn không tồi lắm, ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây chiếu thẳng xuống dưới, lại sẽ không khô hanh. Gió nhẹ mát rượi thổi bay tóc cô.

Cô bước chậm rãi, muốn đến trường muộn một chút.

Mỗi khi đến thời điểm này, Lý Cẩn Du chỉ có thể đi một mình. Không phải là cô quái gở, cũng không phải là không thể đi cùng những cô gái khác. Chỉ là cô lười đi giao tiếp.

Cô đi đến trường học từng chút một, ngồi lên chỗ ngồi, vị trí bên cạnh trống không.

Sở Bỉnh Văn đang ở trên bục giảng đếm quân số, anh mặc không giống ngày thường, bộ dáng nhàn nhã nghiêm chỉnh hơn bình thường rất nhiều.

Áo len màu trắng làm nền, bên ngoài khoác áo jacket công sở màu nâu sẫm được cố tình làm cũ, dưới thân ngược lại, mặc một quần dài ống đứng rộng thùng thình.

Khoảng cách giữa cổ tất và ống quần của anh để lại một khe hở nhỏ, lộ ra mắt một đoạn mắt cá chân thon dài.

Ở trong mắt Lý Cẩn Du, đây là sắc khí cấm dục chỉ Sở Bỉnh Văn có.

Đếm xong quân số mọi người đi du lịch mùa thu ngồi đầy chiếc xe buýt thông thường, Lý Cẩn Du làm lớp trưởng, tất nhiên chủ động quản lý trật tự. Mãi cho đến khi ngồi kín, cô mới ngồi một mình ở tận cùng bên trong.

Một lát sau, Sở Bỉnh Văn nói chuyện xong với mấy thầy cô chủ nhiệm lớp, cũng lên xem. Sau khi ở trên xe cao giọng nói những việc cần chú ý, nhắc nhở tài xế lái xe.

Anh rất tự nhiên mà đi đến chỗ tận cùng bên trong, vị trí của Lý Cẩn Du dựa vào cửa sổ, anh ngồi gần vào trong.

Trái tim Lý Cẩn Du căng thẳng, làm bộ giống như không có chuyện gì nghịch điện thoại. Phần lớn mọi người đều cực kỳ hưng phấn đi du lịch mùa thu, ríu rít ở trên xe buýt ồn ào không ngừng.

Hai bạn học ngồi ở bên kia vừa vặn đều si mê Sở Bỉnh Văn, nam thần đang ngồi bên cạnh, muốn không kích động cũng không được, liên tục nói chuyện với Sở Bỉnh Văn. Mặc dù Sở Bỉnh Văn ngày thường luôn xụ mặt, nhìn qua không dễ tiếp cận. Nhưng lúc đi du lịch mùa thu này anh đã thu bớt rất nhiều, ôn tồn lễ độ nhất nhất trả lời.

Lý Cẩn Du nhìn qua là nghịch di động nhưng lỗ tai linh động. Nghe hai người bạn học kia mở miệng nói một tiếng “thích”, trong lòng cô rất hụt hẫng.

Không chỉ là trong lòng, lục phủ ngũ tạng đều không rõ là tư vị gì. Sở Bỉnh Văn này mặt người dạ thú, chỉ biết dụ dỗ tứ phương.

Lý Cẩn Du rầu rĩ không vui.

Sở Bỉnh Văn ngoài miệng không nói, đương nhiên toàn bộ đều đã thấy trong lòng. Lý Cẩn Du ghen vì anh, trong lòng anh rất mừng rỡ.

“Anh nói hai câu với bạn học trong lớp đã ghen rồi?” Anh gửi WeChat qua.

Lý Cẩn Du nhận được WeChat, liếc mắt nhìn, gửi cho Sở Bỉnh Văn một con mắt hình viên đạn.

“Ai ghen chứ?” Cô gõ chữ lạch cạch, dùng sức rất lớn.

“Không ghen? Vậy mùi dấm đậm như vậy, là từ ngõ nhỏ nào bay tới?” Sở Bỉnh Văn một mực thích trêu chọc cô, gửi WeChat qua.

“Anh đừng tự cho mình là đúng có được không?” Lý cẩn Du bĩu môi, tiếng đánh chữ lớn hơn nữa.

“Yên tâm bảo bối, anh không có hứng thú với mấy cô ấy.” Sở Bỉnh Văn gửi xong, cất di động vào túi.

Hai chữ “bảo bối” khiến Lý Cẩn Du đỏ bừng mặt. Cô cắn răng, nhìn trái phải, không thấy có người nhìn qua, Sở Bỉnh Văn cũng đang trò chuyện với học sinh mới yên tâm.

Đây là lần đầu tiên Sở Bỉnh Văn ở bên ngoài gọi cô là “bảo bối”, cô vừa chê mình không có tiền đó vừa vui mừng khôn xiết.

Sở Bỉnh Văn thấy ở trong mắt, tiếp tục trò chuyện với học sinh, chỉ là khóe miệng giương lên, giọng điệu càng thêm nhẹ nhàng.