Đại Nghịch Chi Môn

Chương 29: Bị đá quán




Lão Hoắc là người có chuyện xưa.

An Tranh ngồi bên cạnh Cửu Tinh Đài, nghe lão Hoắc kể chuyện của Hoắc Vũ Phu.

-Ta là luyện khí, cả đợi đều luyện khí. Tay ta đã luyện qua rất nhiều thứ trân quý khiến người của giang hồ phải đỏ mắt. Nhưng ta vẫn thất bại, vì không thể khiến cho con ta trở thành vật trân quý. Ta luyện khí hơn nửa đời, lại luyện hỏng con của ta. Việc này không thể trách nó, là ta dạy bảo không tốt. Thửa nhỏ nó đã tự tu hành, tự sinh hoạt, mỗi lần nó tới tìm ta, ta đều nói mình bận rộn, kệ nó chơi đùa…

Lão Hoắc uống một ngụm rượu, ho khan:

-Cho nên ông trời rất công bằng, ông trời cảm thấy ta không thèm để ý tới đứa con trai, cho nên ông trời mang nó đi.

An Tranh vỗ vai lão Hoắc:

-Lão không báo thù?

Lão Hoắc lắc đầu:

-Báo thù? Ta không báo thù, bởi vì kẻ thù không phải là Mộc Trường Yên, mà là bản thân ta. Mộc Trường Yên đánh Vũ Phu bị thương, nhưng không giết nó. Là Vũ Phu trở về, muốn lấy lại thể diện, liền cưỡng chế nuốt một viên Minh Vương Kim Đan.

An Tranh biến sắc, Minh Vương Kim Đan, chính là chí bảo của Thiền Tông Đại Hi. Nghe nói có dược hiệu không gì sánh nổi, là kim đan khi người đứng đầu Thiền Tôn lúc chuyển thế sử dụng. Dùng Minh Vương Kim Đan, có thể cam đoan chuyển thế thuận lợi, hơn nữa tân Minh Vương có thể kế thừa hoàn mỹ toàn bộ năng lực của lão Minh Vương. Thứ này là bí mật bất truyền của Thiền Tông, không ngờ lão Hoắc lại có một viên.

-Cho nên vẫn là ta hại nó.

Lão Hoắc lại uống một ngụm rượu:

-Ta vốn lưu viên kim đan này để kéo dành tính mạng cho ta, giống như Nghịch Thiên Ấn kia. Vũ Phu tranh cường háo thắng, cho nên ta biết sớm muộn gì nó cũng phải chịu thiệt thòi. Ta mất 36 năm tạo ra Nghịch Thiên Ấn, dùng sáu trân bảo tử phẩm dung hợp lại mà thành. Về sau ta lại dùng mười năm sửa chữa Hàng Ma Xử cho Minh Vương Thiền Tông, cho nên được Minh Vương tặng một viên kim đan. Ta cảm thấy, có Nghịch Thiên Ấn và Minh Vương Kim Đan, thì con ta không phải lo lắng tính mạng.

-Nhưng thương thế của nó quá nặng, lại không biết cách dùng, trực tiếp nuốt Minh Vương Kim Đan, thế nên thân thể không chịu nổi dược lực mà bạo thể…

Lão Hoắc nhìn về phía An Tranh, cười khổ một tiếng:

-Vài năm rồi không nói chuyện với ai, cho nên hôm nay nói hơi nhiều, mong tông chủ đừng trách.

An Tranh lắc đầu:

-Tiền bối không cần xưng hô với ta như vậy, ta bất quá chỉ là nói giỡn với mấy đứa kia thôi.

-Không.

Lão Hoắc nói:

-Thiên Khải Vũ Viện này là do con ta lập nên, nhưng nó không thể kéo dài được vũ viện. Ngươi đã tới đây, coi như là nhận phần trách nhiệm này. Ngày đó ngươi nói, muốn đổi tên Thiên Khải Vũ Viện thành Thiên Khải Tông, khiến vũ viện phát triển…Có lẽ ngươi không thể hiểu được, lúc ta nghe thấy những lời này, trong lòng ta có cảm xúc gì. Vũ Phu đã không còn trên đời, ta không rời đi, bởi vì nơi đây là tâm huyết của Vũ Phu.

-Cho nên, ngươi phải làm tông chủ này.

Lão Hoắc lấy một chìa khóa từ trong ngực đưa cho An Tranh:

-Trong Cửu Tinh Đài này là một tiểu thế giới. Chìa khóa này chính là để mở tiểu thế giới. Biết vì sao ta mất 36 năm mới tạo ra Nghịch Thiên Ấn không? Bởi vì tác dụng của nó thực sự nghịch thiên Nghịch Thiên Ấn có thể không quan tâm tới quy tắc thời gian. Ngươi tiến vào tiểu thế giới trong Nghịch Thiên Ấn tu hành, thời gian bên trong bất động. Ngươi đi vào đó một năm, khi đi ra vẫn là ngày hôm đó. Ngươi đi vào ba năm, lúc đi ra vẫn là ngày hôm đó.

Tim An Tranh đập thình thịch:

-Quả thực quá nghịch thiên.

Lão Hoắc nói:

-Chính vì nghịch thiên, ăn trộm thời gian của trời, trời đều có thiên đạo, nếu bị thiên đạo phát hiện, vật này có lẽ không giữ được. Cho nên ta dùng thiên thạch làm Cửu Tinh Đài che ở bên ngoài, giấu Nghịch Thiên Ấn ở bên trong. Nhưng dù sao chưa từng dùng qua, ta không biết lúc dùng tới có bị trời phạt hay không. Nếu ngươi muốn dùng thứ này, cần suy nghĩ cho kỹ.

An Tranh gật đầu:

-Đa tạ tiền bối!

Lão Hoắc lắc đầu:

-Ta đã không còn cái gì, những vật này dù chết cũng không mang theo được. So với ném tới giang hồ khiến giang hồ dậy sóng, tạo ra giết chóc lớn, còn không bằng giao cho người có duyên. Ngươi là một đứa trẻ tốt. Tuy tu vị của ta không phải là cường giả gì, nhưng có kinh nghiệm gần trăm năm, cho nên nhìn người khá chính xác. Giao thứ này cho ngươi, ta yên tâm hơn là giao cho những người khác.

Ông ta run rẩy đứng lên:

-Trong Nghịch Thiên Ấn này còn có một ‘Ta’ trong đó, sau này nếu ta chết, gặp phải vấn đề gì cần hỏi, ngươi có thể hỏi ‘Ta’.

An Tranh đứng dậy, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải nói gì.

Lão Hoắc khoát tay ý bảo An Tranh không cần để ý:

-Người có thiện ác, việc có chính có tà. Trong Nghịch Thiên Ấn có một tiểu thế giới, thiện ác chính tà, toàn bộ là do con người định ra. Huyễn Thế Trường Cư cũng là một tiểu thế giới, là hình ảnh thu nhỏ của đại thế giới. Cho nên ta hy vọng tâm của ngươi không bị phàm trần lây nhiễm. Ngươi bị nhiễm, Nghịch Thiên Ấn của ta liền bị nhiễm. Trắng hay đen, đều là do ngươi.

Lão Hoắc nhìn không ra lai lịch của An Tranh, không phải vì tu vị của lão Hoắc không bằng Mộc Trường Yên. Mộc Trường Yên có thể đoán được An Tranh là sống lại, là vì An Tranh viết công pháp cho Tiểu Thất Đạo. Lúc Diệp đại nương mới gặp An Tranh, cũng chỉ cảm thấy An Tranh là đứa trẻ đặc biệt, không nhìn ra An Tranh có chỗ nào khác lạ. Trên đời này không có hỏa nhãn kim tinh, cho dù là người cường đại hơn nữa cũng không thể nhìn thấy linh hồn ở sâu bên trong.

An Tranh cúi đầu, ngẩn người nhìn chiếc chìa khóa trong tay, cảm thấy đây như một giấc mộng.

Lão Hoắc vừa đi vừa cười nói:

-Còn chưa biến đi tu luyện? Cái thể chất nghèo nàn của ngươi, nếu muốn thành công thì càng phải tranh thủ thời gian.

An Tranh đột nhiên quỳ xuống, trịnh trọng hướng lão Hoắc dập đầu.

Lão Hoắc dừng bước, sau đó nói:

-Ta không phải người trong tông môn, nếu thu đồ đệ cũng chỉ thu đồ đệ luyện khí, ngươi không cần lạy ta. Cái này là do ngươi may mắn.

An Tranh nói:

-Ơn lớn của tiền bối, vãn bối không dám không bái tạ.

Lão Hoắc ngửa đầu uống một ngụm rượu:

-Biến đi tu luyện đi. Dựa vào cách ngươi luyện thể, vĩnh viễn không thể đuổi kịp những thiên tài kia. Cho dù so với đám đệ tử ở thư viện đối diện, ngươi cũng kém xa. Về phần thiên tài như Tiểu Thất Đạo, một ngày tu hành của nó tương đương với một năm tu hành của ngươi…Đêm qua ngươi đánh cọc gỗ gây ra thanh âm quá lớn, mà ta thì đã già, giấc ngủ khó khăn, đây mới là nguyên nhân ta tặng ngươi Nghịch Thiên Ấn. Tiến vào Nghịch Thiên Ấn tu hành, ta có thể ngủ được ngủ ngon giấc. Nhớ kỹ, Nghịch Thiên Ấn chỉ cho một mình ngươi dùng, bởi vì vật này động tới trời phạt, càng là thiên tài sử dụng càng dễ dàng chọc tới trời phạt. Thể chất của ngươi kém cỏi, chắc hẳn sẽ may mắn hơn.

An Tranh vẫn trịnh trọng dập đầu ba cái, sau đó đứng dậy cúi người bái.

Lão Hoắc đã trở về chỗ gác cổng, ngồi bên cạnh cửa sổ uống rượu ngẩn người.

An Tranh vốn định cho cả đám người Đỗ Sấu Sấu vào tu luyện, làm vậy tốc độ của bọn họ sẽ tăng lên nhanh chóng. Nhưng nghe lão Hoắc khuyên nhủ, hắn cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy phải kiểm tra xem Nghịch Thiên Ấn có bị trời phạt không rồi nói sau.

Lúc An Tranh tới phòng học, mấy người Đỗ Sấu Sấu đang cúi đầu học thuộc lòng. Đợi An Tranh đi vào mới phát hiện Đỗ Sấu Sấu cúi đầu là vì hắn buồn ngủ.

Đúng vào lúc nào, bên ngoài Thiên Khải Vũ Viện đột nhiên có người hô:

-Ở trong có người sống không?

An Tranh đi tới cửa nhìn nhìn, thấy bên ngoài vũ viện có mấy đệ tử trẻ tuổi mặc áo trắng. Cầm đầu tuổi chừng mười sáu, mười bảy, khuôn mặt tuấn mỹ, nhưng đầy vẻ âm trầm. Thiếu niên này có dáng người cao gầy, tóc buộc gọn gàng, bên tai còn cắm một đóa hoa mẫu đơn, khiến người này càng thêm vẻ âm nhu.

-Ngươi chính là An Tranh?

Thiếu niên cài hoa nhìn An Tranh, hừ một tiếng từ lỗ mũi:

-Ta tưởng thiên tài gì, hóa ra chỉ là một tiểu tử khố rách áo ôm. Ta nghe nói ngươi đánh cược với Mộc viện trưởng, cho nên ta tới xem đối thủ của mình như thế nào. Ngươi nhớ kỹ, ta tên là Chu Mộc Sơn, là đệ tử của thư viện Huyễn Thế. Nửa năm sau, ta sẽ tới nơi này tỷ thí với các ngươi.

An Tranh nhìn thiếu niên kia, im lặng không nói.

Chu Mộc Sơn:

-Tới đây vốn để xem nô bộc nửa năm sau của mình có dạng gì, nhìn thấy rồi thật khiến ta thất vọng. Người như các ngươi, làm nô bộc cho ta, ta còn cảm thấy mất mặt. Cho nên ta thấy nên sửa lại đặt cược, nửa năm sau, người thua phải tự phế đi tu vị.

Mấy người Đỗ Sấu Sấu từ phòng học chạy ra ngoài, nghe thấy Chu Mộc Sơn kiêu ngạo như vậy, Đỗ Sấu Sấu liền không nhịn được chỉ vào Chu Mộc Sơn, lớn tiếng nói:

-Cháu nội, chờ nửa năm sau ông mày khiến ngươi ngay cả bà nội cũng không nhận ra.

Sắc mặt Chu Mộc Sơn trở nên lạnh lẽo:

-Có tin ta phế ngươi ngay lúc này không?

Đỗ Sấu Sấu tiến lên vài bước, chống nạnh nói:

-Nếu ngươi muốn nhận tổ quy tông từ bây giờ, ông mày không ngại giáo huấn đứa cháu này một chút.

Chu Mộc Sơn tung cước đá văng cửa vũ viện. Một cước này cực mạnh, cánh cửa bay về phía Đỗ Sấu Sấu, tốc độ rất nhanh. Đỗ Sấu Sấu đã tẩy tủy, cảm thấy mình có thể ứng phó được nên không né tránh. An Tranh muốn tiến lên nhưng đã chậm, Đỗ Sấu Sấu dùng hai nắm đấm ngăn cản cánh cửa, sau đó hai tay liền gãy.

Ván cửa vỡ vụn, mảnh vụn bay tán loạn. Đỗ Sấu Sấu ngã xuống đất, hai cánh tay mềm oặt xuống, hiển nhiên đã gãy.

Chu Mộc Sơn hừ lạnh:

-Tu vị như vậy cũng dám khiêu khích thư viện Huyễn Thế, thật không biết cha mẹ của ngươi còn sống hay không, nếu còn sống chắc sẽ mắc cỡ chết vì ngươi. Tiện chủng như các ngươi, sinh ra đã thấp hơn người khác một cái đầu, vậy mà còn không tự biết lượng sức mình. Nếu quy củ làm kẻ tầng dưới thì cũng thôi, nhưng lại muốn bon chen vào tầng trên…các ngươi bon chen được không? Ta mới bốn tuổi đã tu hành, mười tuổi Thăng Túy nhị phẩm, mười lăm tuổi Thăng Túy tam phẩm. Với thực lực của ta, một mình ta cũng đủ diệt cả vũ viện rách nát này của các ngươi rồi.

Hắn lại tung một cước, đá sụp một mảng tường vũ viện.

-Các ngươi đều nhớ kỹ cho ta, trong cái thành Huyễn Thế Trường Cư này, mạnh nhất chính là thư viện Huyễn Thế. Về phần đám tiểu tử mạt rệp các ngươi, vốn không có tư cách trở thành đối thủ của bọn ta. Nhưng nếu viện trưởng đại nhân đã cho các ngươi cơ hội, ta liền cho các ngươi sống nhiều hơn nửa năm. Nửa năm sau nơi này sẽ không còn Thiên Khải Vũ Viện gì cả, mà các ngươi phải cút khỏi Huyễn Thế Trường Cư cho ta.

Chu Mộc Sơn nhổ một bãi nước miếng xuống đất:

-Một đám tạp chủng.

Lão Hoắc ngồi ở chỗ gác cổng uống rượu, híp mắt nhìn Chu Mộc Sơn. Chu Mộc Sơn quay đầu thấy lão Hoắc nhìn mình, liền mắng một câu:

-Lão già chết tiệt, nhìn gì mà nhìn, có tin ta móc mắt lão cho chó ăn không.

Lão Hoắc không nói gì, vẫn tiếp tục uống rượu.

Chu Mộc Sơn mắng đủ rồi, đi tới trước An Tranh:

-Tiểu tử, nếu sợ hãi, liền cút đi cho ta.

Hắn dùng ngón tay điểm ba cái vào ngực An Tranh:

-Đừng để ta gặp lại ngươi, bằng không mỗi lần gặp ta liền cho ngươi ăn đủ.

An Tranh vịn Đỗ Sấu Sấu đứng dậy, sắc mặt rất bình tĩnh:

-Nửa năm sau.

Chu Mộc Sơn cười ha hả:

-Đúng là không biết chữ chết viết thế nào. Lão tử cũng không phải là người không giảng đạo lý, lão tử chờ ngươi nửa năm, nửa năm sau nếu ngươi thắng, ta liền quỳ xuống dập đầu gọi ngươi một tiếng ‘phụ thân’.

An Tranh vươn tay nói:

-Không tiễn.

Chu Mộc Sơn nghiêng đầu lại nhổ một bãi, sau đó xoay người rời đi.

Trong Thiên Khải Vũ Viện, mỗi người đều nắm chặt tay, mà ngay cả Tiểu Thất Đạo cũng rất tức giận.