Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 6: Thiếp thân




Lưu Dĩ vào phòng, khi chỉ còn mình hắn, đám hạ nhân an bài cho chủ tử xong sớm đã lùi về. Hắn nhìn xuống đôi bàn tay của hắn. Hơi ấm của người nào đó vẫn còn đây. Mùi hương hoa Đỗ Quyên vẫn còn vương trên tay hắn. Thật dễ chịu.

Hắn sực nhớ ra còn rất nhiều chuyện phải làm. Chuyện lúc nãy hắn sớm đã cất vòng một góc, đã đến lúc lo đến chính sự. Thay đồ xong đi thẳng đến thẳng Ngự Thư phòng phê duyệt tấu chương. Vì ngự thư phòng chứa tấu chương là bí mật quốc gia nên được canh giữ cẩn mật, không ai có thể đến gần dù nửa bước. Khi hắn phê duyệt xong trời đã đen như mực, trăng sớm đã lên cao, đã quá giờ cơm. Cũng không thấy đói. Hắn chỉ muốn ra ngoài đi dạo một lát cho thư thái.

Sắp đến trung thu nên trăng cũng thật tròn, thật đẹp. hắn cho đám hạ nhân lui xuống, một mình lang thang đến gần viện tiểu tử, lúc nãy ngắm trăng bỗng dung hắn nhớ đến tiểu tử, khuôn mặt cũng tròn trịa trắng trẻo như mặt trăng. Có một điều hắn nhận ra, hắn chưa từng nói quá ba câu với tiểu tử, cũng chưa từng thấy tiểu tử cười.

Hắn đi đến cổng viện quản gia. Dưới nhánh tầm xuân, tiểu tử ngồi trên bàn đá, đôi mắt tinh nghịch hướng mặt trăng tròn vành vạnh ngắm.

Dưới ánh trăng sáng như gương. Khuôn mặt Tiểu Yến Tử đẹp như một bức tranh, đôi mắt đen láy như phát sáng. Đôi má hồng hồng trơn mịn. Môi nhỏ mọng nước khẽ dãn ra một nụ cười.

Lưu Dĩ bần thần đứng ngẩn ngơ ngắm Tiểu Yến Tử. hắn nhớ lại lần đầu gặp tiểu tử. Chính đôi mắt không biết sợ trời đất kia đã thu hút hắn. Sau đó là tiếng đàn, giọng hát ma mị như thần tiên, rồi đến khả năng luyện ra kiếm thượng hạng, công phu kỳ lạ rồi đến món trà dở tệ. Từng chút từng chút. Tiểu Tử từ khi nào đã tồn tại trong đầu hắn như một điều hiển nhiên. Bước đến cạnh hắn, mở cánh cửa trái tim hắn. Nhờ có sự tồn tại của nàng, hắn mới biết được, thì ra mình vẫn đang sống.

Từ lúc hắn biết nhận thức, hoàng cung rộng lớn nhiều cám dỗ đã giết chết hắn. hắn chỉ sống đúng với thân phận của mình, không thấy có gì ý nghĩa. Nhưng hơn lúc nào hết, bây giờ hắn đang cảm thấy nhịp tim đang đập, hắn thấy được làn gió thổi qua có vị lạnh như thế nào, có thể ngửi được mùi hoa Đỗ Quyên thật sự thơm như thế nào. Những thứ đó trước đây hắn không hề hay biết, chính vì những nỗi đau hắn phải trải qua đã giết chết khả năng cảm thụ của hắn. Hắn tàn nhẫn, độc ác. Phải, chính tay hắn đã loại trừ tất cả các hoàng tử. Hắn có được ngày hôm nay chính là dẫm lên hài cốt huynh đệ mà có.

Nhưng tại sao hắn lại không chịu ngồi lên ngai vàng, thì chỉ có bản thân hắn mới biết.

Lúc hắn bất chợt tỉnh lại từ trong ký ức, từ khi nào hắn đã đến bên tiểu tử rồi.

Tiểu Yến Tứ mở tròn hai mắt hoảng hốt nhìn hắn.

Hắn không nói nhiều, chỉ dùng đôi mắt u lạnh khắc sâu hình ảnh tiểu tử vào đầu rồi nói:

“Từ mai, ngươi sẽ là thiếp thân của ta. Mai hãy đến sớm hầu hạ”

Nói rồi quay lưng phất áo bỏ đi.

Tiểu Yến Tử mây đen đầy đầu. Tại sao Lưu Dĩ lại khó hiểu như vậy, tại sao lại muốn biến một quản gia thành thiếp thân cho hắn chứ. Nếu là thiếp thân không phải sẽ ở bên cạnh hắn hầu hạ hai mươi tư trên bảy sao?

---

Tiểu Yến Tử, con sâu ngủ hôm nay phải dậy sớm hơn mọi ngày. Nàng phải chuẩn bị mọi thứ thật tốt để hầu hạ chủ tử. Ban đầu nàng nghe hắn nói muốn nàng làm thiếp thân đã có ý định từ chối. Nàng thật sự không muốn cả ngày cứ phải đối diện với hàn khí lạnh như băng của hắn đâu.

Nhưng vừa nghe Ôn quản gia nói, làm thiếp thân bổng lộc gấp đôi làm quản gia, đã vậy nếu làm tốt còn được chủ tử thưởng cho không ít.

Vừa nghe vậy Tiểu Yến Tử đã vội vã trở về chuẩn bị những thứ thật tốt để phục vụ hắn, tìm hiểu thói quen cũng như sở thích của hắn.

Sáng sớm nàng phải đến trước phòng hắn chờ hắn thức dậy. Những việc như vệ sinh nàng chỉ cần bưng nước cho hắn là được. Đến khi hắn thay đồ, ngày thường hắn sẽ tự làm. Nhưng hôm nay nổi chứng, hắn gọi Tiểu Yến Tử vào thay đồ cho hắn.

Kinh hoàng, khỏi phải nói đám hạ nhân kinh hoảng tới độ nào. Đừng nói là chủ tử của họ không những không thích ai đụng vào người, ngay cả đồ đạc của hắn, người khác cũng không thể tùy tiện động vào. Nay lại để cho một tiểu quản gia giúp hắn thay đồ. Thật quá mức kinh khủng.

Tiểu Yến Tử có chút bối rối. Nàng đến thời đại này cũng chưa lâu, đồ của nam nhân cổ đại lại rất rườm rà. Nàng mặc cho mình đã thấy khó huống chi mặc cho người khác. Vả lại loại trang phục của quý tộc thật sự thiết kế có chút quái đản a.

Nàng đứng trước mặt hắn, chỉ cao đến ngực hắn, bàn tay nhỏ nhắn lúng túng cầm lấy vạt áo hắn xoay ngang xoay dọc. Hắn đứng dang tay nửa ngày trời cũng thấy tiểu tử chưa mặc xong, hắn cúi xuống, hương hoa đỗ quyên dịu dàng quấn lấy mũi hắn khiến hắn có chút ngượng ngùng. Bất giác hắn đẩy nàng ra trầm giọng “Để ta tự mang”

Nói rồi chưa tới nửa khắc, hắn đã đâu ra đấy. Mặc xong y phục hắn đi thẳng đến Ngự Thiện Phòng dùng bữa sáng.

Tiểu Yến Tử chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn. Nếu để Tử Du biết có những chuyện thiên tài Tiểu Yến Tử thật sự vô dụng thì Tử Du sẽ cười đến chết đi sống lại mất.

Nghĩ đến Tử Du, lòng nàng lại đau. Tử Du cùng nàng lớn lên bên nhau, đã không ít lần sống chết có nhau. Vậy mà có một ngày Tử Du lại tự tay đây Yến Tử xuống sông. Nàng thật sự không hiểu vì sao Tử Du lại làm như vậy.

Thấy tiểu tử thất thần đứng một góc, đôi mắt tinh nghịch thường ngày lại lóe lên một tia bi thương. Tại sao?

Hắn không thể hiểu, một tiểu tử ngây ngô như vậy, điều gì có thể khiến hắn đau đớn, bi thương như thế.

“Phạm Hoa” Lưu Dĩ đột nhiên đặt đũa xuống gọi. Tiểu Yến Tử cùng đám hạ nhân giật bắn.

Lý do cực kỳ đơn giản. Chủ tử của bọn họ trước nay không nhớ tên của hạ nhân. Nay lại gọi thẳng tên một cách thân mật nữa mới lạ chứ.

Tiểu Yến Tử mất mấy giây để lấy hồn về, vội vã đi tới bên cạnh hắn cúi đầu:

“Quốc Công có gì phân phó?”

“Lên triều cùng Bổn Vương”

Hai từ kinh hoàng không đủ để diễn tả trạng thái bây giờ của Tiểu Yến Tử cùng đám hạ nhân. Đưa một hạ nhân vào cung thượng triều, thật là vô cùng ngược đời.

Nhưng lời của Lưu Dĩ nói ra, ai dám chống cãi. Bây giờ trong thiên hạ có ai có thể ngồi cao hớn hắn, ra lệnh cho hắn.

Tiểu Yến Tử thức thời chỉ vâng dạ rồi theo sau hắn vào cùng thượng triều.