4/6 chúc mừng sinh nhật của AgustD-93
___________________
Đi chăm dược viên sau lại xuống bếp nấu ăn, yên yên tĩnh tĩnh qua một buổi tối.
Sao ta cứ thấy Tiểu U Nhi có gì đó là lạ...
Người duy nhất nhận ra Ân Cửu U khác biệt thường ngày là Thập Cửu. Mà dù gì trong nhà cũng chỉ ba người, số thời gian Mặc gặp Cửu U còn ít hơn số giờ hắn ăn uống cộng lại nữa.
Ảo giác sao? Ân Thập Cửu không thể biết được Cửu U khác biệt chỗ nào chỉ có thể xem bản thân bị ảo giác.
Không đúng! Lòng hắn đột nhiên nhảy dựng lên.
Tiểu U Nhi càng bình thản, lãnh đạm trong lòng liền càng tức giận. Nàng càng yên bình không nói chuyện càng có chuyện để tâm. Hôm nay có chuyện.
Một nhà có ba người, ta bị trúng độc đã cùng Tiểu U Nhi nói chuyện sẽ không phát sinh ra chuyện yên bình không nói này.
Duy nhất chỉ có Mặc! Hắn làm gì khiến tâm muội ấy dao động? A!!!! Mặc ta giết ngươi, ngươi dám câu dẫn muội muội ta.
Mặc ở sau bếp cho Tiểu Bạch và Tiểu Hắc ăn, "Hắt xì!" Sao tự nhiên có cảm giác lạnh lạnh...
Đây có lẽ là trong truyền thuyết thường hay gọi: Nằm không cũng trúng đạn.
"Vương tử đại nhân, ăn cơm." Ân Cửu U bày đồ ăn đến trước mặt Thập Cửu, đưa chén cơm trắng nóng hổi cùng đôi đũa đến cho hắn.
Hắn cười híp mắt che giấu sát khí trong lòng.
Cửu U điềm đạm ngồi ăn cơm, chân mày khẽ ninh một câu. Có sát khí? Từ đâu?
Mắt nàng đảo một vòng, sát khí kia liền biến mất, Thập Cửu bình tâm gắp cho nàng khối thịt kho, cười hì hì, "Tiểu U Nhi ăn đi cho mau lớn."
Bệnh ngốc sao quay lại rồi? Rõ ràng hôm nay đã rất tốt, chắc phải uống đúng một tháng mới được.
Ăn uống xong như thường lệ, Ân Cửu U đưa thuốc đến cho Ân Thập Cửu để hắn uống vào rồi dỗ hắn ăn đồ ngọt.
Đến giờ dậu, Thập Cửu cùng Cửu U về phòng.
Cửu U bắt đầu tu luyện một môn khí quyết trong Nghịch để mở ra đường kinh mạch thứ mười gọi Âm Dương Khí Quyết.
Gọi là khí quyết nhưng thật chất lại là môn võ pháp lúc nhanh lúc chậm, kết hợp âm dương chí khí trời đất.
Luyện môn võ pháp này một khắc tương đương với hấp thụ linh khí thông thường một canh giờ, nên nàng chỉ luyện mới một canh giờ đã mệt lả người, đi tắm xong liền lên giường ngủ say.
[Lời tác giả: Ta bắt đầu thả hint:)))) lưu ý cảnh sắc và lời thô bỉ, ai ko thích cảm phiền lướt qua a:3]
"Ha ha ha ha, Đại Năng Giả thì thế nào? Cuối cùng vẫn chỉ là phụ nữ phục tùng dưới háng đàn ông. Ha ha ha ha ha...." Một tên thô kệch vóc người thô kệch, cười rầm cả phòng giam tối tăm.
Mùi hôi thối tanh tưởi của thứ gớm ghiếc màu trắng ngà xen lẫn máu tươi nồng từ người Ân Cửu U chảy xuống.
Nàng không khóc, không nháo, không phản bác, chỉ trơ mắt nhìn bản thể bị phá hủy, trơ mắt nhìn thanh mai trúc mã với hảo tỷ muội thành thân, trơ mắt nhìn họ đẩy mình xuống lao tù nhơ nhớp, càng trừng trừng mở to mắt nhìn bản thân bị hãm luân.
Hết tên này đến tên khác hết chơi hậu huyệt lại đến hoa huy*t, có khi bắt nàng khẩu giao cho bọn chúng.
Nàng bài xích với những thứ đó, nàng hận chúng, càng hận chính mình ngu muội tin tưởng hai kẻ lòng lang dạ sói.
Giết ta! Giết ta để ta trở thành quỷ và ám hại các ngươi!
Bóng tối che lấp đôi mắt nàng, nàng nghe được những âm thanh bỡn cợt cùng nụ cười gian xảo ngoắt đến mang tai của nhóm nam nhân thô bỉ.
"Con ả này ngất rồi, ha hả, đánh thức ả tiếp tục cuộc vui nào các huynh đệ."
"Siết chặt cái thứ dơ bẩn của mày vào không coi chừng thanh chủy thủ này đâm vào da thịt mày."
"Đại Năng Giả đại nhân, mời ngài mở rộng hậu huyệt để tiểu đệ nhà ta được nếm thử tư vị dục tiên dục tử nào."
Những âm thanh dơ bẩn đó, nàng hận. Những gương mặt cười gian xảo, dâm đãng đó, nàng muốn xé chúng thành hai nửa.
Muốn cắt thịt lóc xương bọn chúng, muốn băm chúng thành vạn mảnh. Hận không thể trở thành cường giả chém giết đám ôn tạp. Hận chính mình không có thiên phú. Càng hận thiên hơn vì đã bỏ rơi nàng.
"Di Nhi, nhìn ta." Giọng nói ấm áp vang lên.
Cảnh trước mặt Ân Cửu U thay đổi, nàng nhìn thấy một nam nhân nằm bên cạnh mình, lưng hắn quay về phía nàng, tấm chăn dày bị hắn kéo che đến nửa đầu.
Giọng nói lần nữa cang lên, "Di Nhi ngươi đừng có tránh mặt ta." vẫn như trước, âm điệu nhẹ nhàng ấm áp.
Người kia không phản ứng, Ân Cửu U tức giận, tay mò mẫm tìm thứ gì đó trong người, món đồ vật xa lạ xuất hiện trong tay nàng, Ân Cửu U trong mộng không thấy có gì lạ với món đồ này, như thể thứ đó là vật nàng vô cùng am hiểu và quen thuộc.
Xoay tròn nút điều khiển, nam nhân trước mặt run nhẹ, hắn kéo chăn che đầu lại, không muốn nhìn Ân Cửu U.
Bất tri bất giác Ân Cửu U phát hiện người có giọng nói ấm ấp nãy giờ là nàng, còn người trước mặt... Hắn cho nàng cảm giác thân quen, muốn sủng ái hắn, yêu thương hắn, chiều chuộng hắn hết mực, càng muốn hơn là đè hắn xuống, đánh hắn một trận.
Cái xúc động biến thái lần nữa hiện lên, chính là muốn nghe thấy tiếng cầu xin và rên rỉ của nam nhân này.