Đại Nam Tử Tiểu Nàng Dâu

Chương 4





Đợi sau khi Chu Trần
thị dẫn Chu Bình đi rồi, Triệu Đại Ngưu hướng về phía nhà lớn cất tiếng
hỏi: "Bà nó, cơm có chưa?" Kết quả đợi nửa ngày cũng không có được câu
trả lời, ông ta để xuống cái cuốc đi vào nhà lớn. Mọi người thấy hai vị
lão đại đều đã vào nhà, đều buông xuống nông cụ đi thay quần áo rửa mặt. Triệu Đông cũng nhảy nhót chạy đi tìm con gái của đại bá - Triệu Tiểu
Thúy đi chơi. Nhưng Chu Mạch thì lại lo lắng, bởi vì nàng thật sự không
biết bản thân ở nhà nào, thì bị tiểu muội Triệu Thu Diệp của Triệu gia
kéo đến phòng bên cạnh ở phía đông.

"Nhị tẩu, tẩu phải nói lời
thật với ta, tẩu thật sự cùng Ngô Sơn Phong có gì đó sao?" Triệu Thu
Diệp không đợi Chu Mạch đứng vững liền hỏi dồn dập.

Chu Mạch bị
hỏi bối rối, "Ngô Sơn Phong là ai? Ta không biết." Chu Mạch nghĩ rằng, ở cái xã hội phong kiến trưởng tẩu như mẹ này thì sao cô em chồng lại có
thái độ ngang tang như vậy với nàng, tuy bản thân nàng không phải trưởng tẩu, nhưng nhị tẩu cũng là tẩu mà. Xem ra lúc trước bản thân nàng thật
sự là quả hồng mềm.

"Ngươi đừng giả vờ, Ngô Sơn Phong chính là
con trai của lão Ngô què ở thôn đông bắc, có người nói với ta đã tận mắt thấy hai người nói chuyện với nhau!" Triệu Thu Diệp oán hận nói.

"Có người? Người đó là ai? Tiểu cô tận mắt thấy sao? Ta xác định cùng khẳng định không biết Ngô Sơn Phong hay Ngô Nhạc Phong gì gì đó. Nhưng nói đi thì phải nói lại, tiểu cô à, cho dù ta biết Ngô Sơn Phong lại cùng hắn
nói chuyện thì cũng không có liên quan gì với tiểu cô, tiểu cô sốt ruột
như vậy không phải là cùng Ngô gia tiểu tử kia có gì chứ?" Chu Mạch nghĩ thầm, ngươi là một tiểu cô nương khuê môn nay lại vì một người ngoài mà còn là một nam nhân mà ngang tàng như vậy, đơn giản là muốn cùng người
ta có gì đó nhưng người ta không đồng ý hoặc là quả thật hai ngươi đã có gì đó. Nhưng cho dù hai người có hay không có gì đó thì cũng không có
quan hệ gì với nàng.

"Ngươi..." Triệu Thu Diệp bị lời nói của Chu Mạch chọc tức không biết trả lời thế nào, trước kia chỉ có nàng nói nhị tẩu thế này hoặc thế kia, mỗi lần nói đều là nhị tẩu yên lặng nghe,
nhiều nhất là thờ ơ không để ý nàng, hôm nay nhị tẩu bị sao vậy? Triệu
Thu Diệp nâng tay đưa lên trán Chu Mạch dò xét, xem nàng có phải bị sốt
hay không, nên mới có can đảm sẵng giọng với nàng.

Kết quả không
đợi Triệu Thu Diệp chạm được, Chu Mạch đã lui về sau một bước. Lúc đầu
Chu Mạch là muốn đưa ta ngăn cản nàng ta, nhưng lập tức lại nghĩ đến bản thân nàng mới đến nên vẫn là thu liễm tốt hơn. Cứ mặc kệ nàng ta.


"Đừng nghĩ rằng nhị ca ta không ở nhà là ngươi có thể câu tam đáp tứ, cả nhà
chúng ta sẽ dán mắt nhìn ngươi, nếu ngươi dám cho nhị ca đội nón xanh,
xem mẹ có đánh gãy chân ngươi hay không." Triệu Thu Diệp cảm thấy lôi
lão mẹ ra có lực uy hiếp khá lớn.

"Nhị ca ngươi hàng năm đánh
giặc ở ngoài, trừ bỏ mũ giáp, chỉ sợ là không thể mang mũ nào khác, cũng không để ý là màu đỏ hay màu xanh." Chu Mạch nhắc nhở Triệu Thu Diệp.

"Ngươi đừng ở chỗ này giả bộ hồ đồ, ta đi tìm mẹ dạy dỗ ngươi." Triệu Thu Diệp thở phì phò tức giận bước ra khỏi phòng.

Chu Mạch mặc kệ nàng ta, chỉ là trẻ con còn chưa cai sữa mà bày đặt cáu
kỉnh. Nàng thừa dịp Triệu Thu Diệp vắng mặt, đánh giá cẩn thận một chút
gian phòng. Chỉ có một cửa lớn ở phía tây cùng hai cửa sổ ở hai bên,
diện tích phỏng chừng không đến hai mươi m2, hai bên trái phải lại có
hai cái giường, một cái có bề ngang khoảng một thước rưỡi, cái còn lại
có bề ngang một thước hai, mỗi cái giường đều có một cái tủ ở đầu
giường, bên cạnh giường lớn có bày biện một bàn trang điểm nhỏ, còn lại
thì cái gì cũng không có. "Thật sự là nhà chỉ có bốn bức tường!" Chu
Mạch cảm thán nói.

Chu Mạch vội vàng đi đến chiếc gương đồng trên bàn trang điểm, giờ phút này nàng mới nhớ tới nàng vẫn chưa biết diện
mạo của thân thể này như thế nào. Nàng nhìn thấy trong gương một nữ tử
với đôi mắt hạnh tròn xoe, cái mũi nhỏ, miệng củ ấu, diện mạo cũng không thể cho là xinh đẹp nhưng cũng được gọi là thanh tú, làn da thì vừa
vàng lại đen. Nếu muốn biến thành một giai nhân xinh đẹp đoán chừng nàng cần phải điều dưỡng một thời gian. Chu Mạch nhìn người trong gương gật
gật đầu nói: "Ta sẽ đối tốt với thân thể này, cũng như đối với nữ nhi
thân sinh của ngươi - Triệu Đông cũng như vậy. Ngươi yên tâm đi đi!"

Chu Mạch nhớ Triệu Đông đã từng nói qua, nàng cùng nữ nhi nằm chung một
giường, tiểu cô một giường, nàng đoán chừng giường của nàng chính là
chiếc giường lớn kia. Vì thế nàng đi đến chiếc giường lớn ngồi xuống.
Không đợi nàng cầm được chăn, Triệu Thu Diệp đã trở lại nhanh chóng như
một cơn gió, còn có triệu Tôn Thị thong thả đi phía sau.

"Đứng
lên, sao ngươi lại ngồi trên giường của ta?" Triệu Thu Diệp hét to liền
đi thẳng tới kéo Chu Mạch đứng lên, lực đạo cũng không nhỏ. Chu Mạch

cũng nhanh trí, thuận theo lực đạo của nàng ta mà ngã văng vào tủ đầu
giường phía đối diện, trán của nàng đụng phải góc cạnh của ngăn tủ, ngay sau đó cất tiếng kêu đau: "A!"

Chu Mạch kêu xong liền đỡ trán mà ngã xuống giường, sau đó gào khóc! Nàng khóc rất to, cũng không đè nén
bản thân. Nhưng nàng càng khóc như thế lại càng giống như là bị oan ức
rất lớn. Hơn nữa khí lực của Chu Mạch rất lớn, hàng xóm trong vòng chung quanh hai dặm đều có thể nghe được tiếng gào khóc thảm thiết của nàng.

Chu Mạch gào khóc còn kèm theo tiếng nức nở, nàng nghĩ đến cha mẹ của nàng ở hiện đại, tuy là có em trai chăm sóc, phụng dưỡng bọn họ, mặc dù bảo
hiểm sẽ đền bù một số tiền lớn cho cha mẹ nàng từ cái chết bất ngờ của
nàng. Nhưng nàng chết như vậy, bọn họ thương tâm là điều khó tránh khỏi, nàng sợ nhất là cha mẹ nàng thấy cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh
chịu không nổi đả kích mà ngã bệnh.

Càng nghĩ Chu Mạch càng ra
sức khóc, tựa hồ như muốn làm nóc phòng rơi xuống. Triệu Thu Diệp cùng
triệu Tôn Thị đứng im lặng bên cạnh, các nàng chưa từng nhìn thấy Chu
Mạch có bộ dạng như thế bao giờ. Bọn họ kinh ngạc khi nhìn thấy một Chu
Mạch luôn luôn nhã nhặn khóc không thành tiếng sao có thể biến thành một bá vương khóc rống thế kia. Đang lúc hai người đang buồn bực thì Lí thị cùng Hứa thị đã nghe được tiếng khóc đẩy cửa bước vào, triệu lão đầu
cùng hai con trai cũng đứng ngoài cửa, chờ chỉ thị, trong lòng đều cầu
nguyện ngàn vạn lần đừng xảy ra án mạng. Nếu xảy ra chết người, Triệu
Trọng Sơn không trở về thì thôi, cùng lắm thì nuôi dưỡng Triệu Đông con
hắn, nếu Triệu Trọng Sơn trở về, tìm bọn họ đòi vợ, bọn họ thật sự không có vợ đâu mà giao cho hắn.

Đúng là gừng càng già càng cay, giờ
phút này người có phản ứng nhanh nhạy là bà bà Tôn Thị. Bà kịp thời bịt
kín miệng Chu Mạch. Làm cho Chu Mạch không kịp lấy hơi, chỉ có thể khóc
thút thít. Tiếng khóc nhỏ lại, ánh mắt đầy tủi thân của Chu Mạch còn
không quên nhìn Tôn Thị.

"Tiểu Mạch, chuyện có lớn gì đâu mà con
đã khóc thành cái dạng này, đều là do tiểu muội của con không tốt, chọc
giận con, nó chỉ là đứa con nít con đừng giận nó làm gì." Tôn Thị thấy
tiếng khóc của Chu Mạch nhỏ dần, liền nắm tay Chu Mạch khuyên nhủ.


Không đợi Tôn Thị nói hết, Triệu Thu Diệp bên cạnh cất tiếng xen vào. "Mẹ!
Lúc nãy ở nhà lớn mẹ đâu phải nói như vậy, không phải mẹ nói muốn dạy dỗ nàng ta thay con sao?" Nàng ta một bên gào thét một bên nắm ống tay áo
Tôn Thị lắc lắc.

Tôn Thị nghe xong tức giận trợn mắt nhìn nàng
ta, nghĩ thầm đứa nhỏ này, lúc này là lúc nào, ngươi thật muốn xảy ra án mạng à. Tôn Thị trợn tròn mắt nháy mắt với tiểu nữ nhi của bà, nhưng
một màn này trùng hợp bị Chu Mạch đang lau nước mắt qua kẽ tay trông
thấy.

Trong lòng Chu Mạch oán hận, nghĩ thầm hai người các ngươi
đang diễn kịch đây. Ta cũng không phải là Chu Mạch trước kia để các
ngươi muốn nhào nặn ra sao cũng được. Nghĩ đến đây nàng liền khóc thét
lên. Tôn Thị nghe thấy liền tức giận thở hổn hển, bà đoán chừng chung
quanh sân nhà bà đã có không ít hàng xóm đến xem náo nhiệt, đều là bị
tiếng khóc của đứa con dâu thứ hai này mà tới. Giờ phút này, danh dự của tiểu nữ nhi bà là lớn nhất.

"Tiểu Mạch, đừng khóc. Tiểu muội con do không cẩn thận đụng trúng con. Chị dâu cũng như là một nửa người mẹ, cho nó lá gan nó cũng không dám khi dễ con. Nó chỉ là đùa giỡn với con
thôi." Tôn Thị ở bên an ủi Chu Mạch, thấy tiếng khóc của Chu Mạch cũng
không nhỏ lại chút nào, vội vàng quát Triệu Thu Diệp còn đứng ở bên
cạnh: "Mày còn đứng đó làm gì? Còn không mau xin lỗi chị dâu của mày!"
Quát xong dùng ánh mắt sắc bén ra hiệu: làm cho nó ngừng khóc trước, sau này từ từ tính sổ.

Trong tình cảnh như thế nhưng hai mẹ con vẫn
biết rõ suy nghĩ của nhau, vì thế Triệu Thu Diệp tủi thân không nhanh
không chậm xin lỗi với Chu Mạch, thanh âm để lộ sự bất mãn: "Chị dâu, là muội không đúng. Tẩu đừng chấp nhất với người không hiểu biết như muội, tẩu đừng khóc nữa." Nói xong lại còn muốn quỳ lạy trước Chu Mạch.

Chu Mạch cảm thấy diễn tới đây là đủ rồi, tốt quá hoá tệ. Vội vàng dừng
tiếng khóc, nắm tay Triệu Thu Diệp đang chuẩn bị quỳ lạy hành lễ với
nàng, nghĩ rằng nếu thực để cho nha đầu này hành lễ với nàng chỉ sợ về
sau không biết nàng ta đối phó với nàng thế nào đây. "Thu Diệp, muội
không cần như vậy, vừa rồi tỷ khóc là vì nhớ tới nhị ca của muội, ô ô... Còn có Đông Nhi đáng thương của tỷ, không phải là vì muội."

"Ca. . . . ." Không chỉ Triệu Thu Diệp đứng đối diện mà còn có Tôn Thị ngồi
bên cạnh Chu Mạch cũng sửng sốt, Lí thị cùng Hứa thị đứng bên cạnh cũng
không biết vở kịch vừa rồi Chu Mạch diễn là ở đâu ra. Kỳ thực dựa theo
sự hiểu biết của mọi người đối với vợ lão nhị lúc trước, nàng ta căn bản là không có gan ầm ĩ như vậy.

Chu Mạch ngừng tiếng khóc nhìn
phản ứng của mọi người trong phòng, còn không quên khóc thút thít vài
cái. Tôn Thị sợ nàng lại cất cao tiếng khóc, vội vàng nháy mắt với Hứa
thị cũng đang đứng bên cạnh khuyên nhủ, hi vọng Hứa thị cũng tiếp bà

khuyên Chu Mạch, bà không muốn tiếp tục ầm ĩ mà làm cho một nửa số người ở trong thôn đến xem náo nhiệt.

Hứa thị nhận được chỉ thị của mẹ chồng, không dám chậm trễ. Vội vàng gia nhập đội ngũ khuyên nhủ. Tuy
rằng nàng cũng cảm thấy nhất định là tiểu cô khi dễ nhị tẩu quá đáng,
nhị tẩu mới có phản ứng khác thường như vậy.

"Nhị tẩu, chúng ta
đều biết tẩu khóc là vì nhớ nhị ca, buổi trưa hôm nay muội còn nghe nói
là trận chiến ở phương bắc đã đánh xong rồi, nghe cha muội nói là vì
hoàng thượng ngự giá thân chinh, nên biên quan đại thắng. Muội tin không bao lâu nữa là nhị ca có thể trở về." Hứa thị dò xét tâm tư của mẹ
chồng một chút, đoán được trước tiên Tôn Thị không muốn tiểu nữ nhi bảo
bối của bà phải mang tiếng ngang ngược, Triệu Thu Diệp đã đến tuổi cập
kê mà vẫn chưa có mối hôn sự nào đoán chừng trong lòng bà bà cũng đang
lo âu; tiếp theo hẳn là không muốn khuê danh của con dâu bị tổn hại, như vậy mặt mũi của toàn bộ Triệu gia sẽ mất hết. Vì thế nàng cũng liền
thuận theo nguyên nhân khóc lớn của Chu Mạch mà cất lời khuyên nhủ.

Chu Mạch nghe được những lời của Hứa thị liền ngây ngẩn cả người, nghĩ thầm "Cái gì, nàng đã quyết định ý định cả đời của nàng, nàng không muốn
cùng nam nhân chưa từng thấy mặt làm vợ chồng. Lại nói nhìn diện mạo của lão đại cùng lão tam của Triệu gia thì cũng biết diện mạo của Triệu
Trọng Sơn này cũng không ra gì. Chẳng may phu quân hờ này của nàng có
tiềm chất bạo lực gia đình thì nàng làm sao bây giờ? Hắn đi đánh giặc,
đã luyện qua đao với thương, nàng chỉ có một ít công phu như mèo quào có thể đối phó được hắn sao?" Chu Mạch cứ lo chìm đắm trong viễn cảnh sau
khi Triệu Trọng Sơn trở về mà quên cả khóc.

Mọi người thấy Chu
Mạch im lặng, đều cảm thấy xem ra tin tức lão nhị sắp về nhà làm cho
nàng hi vọng. Nào biết Lí thị đứng một bên đang tính toán trong lòng nếu lão nhị trở về thì vợ chồng nàng sẽ được chia ít đi vài mẫu đất, nhịn
không được than thở nói: "Ai biết có thể trở về hay không, đã mấy năm
cũng không có một chút tin tức." Lời của nàng còn chưa nói xong, ánh mắt Tôn Thị đã hận như không thể lột da nàng bắn về phía nàng.

"Tiểu Mạch, đừng nghe đại tẩu con nói bậy, Trọng Sơn không có việc gì, mấy
ngày trước hắn còn về báo mộng cho mẹ đấy, nói là nó sắp trở về thăm
mẹ." Tôn Thị sợ Chu Mạch lại gào khóc thảm thiết như lúc nãy, nhanh
chóng khuyên nhủ.

"Đã không biết gì thì đừng nói, còn không nhanh đi nấu cơm!" Tôn Thị quát Lí thị. Thanh âm cao có thể so sánh với tiếng gào khóc vừa rồi của Chu Mạch. Lí thị bị mẹ chồng quát giật mình một
cái, ảo não đi ra ngoài.

Tôn Thị cùng Hứa thị lại khuyên một lát, thấy Chu Mạch hoàn toàn tắt tiếng khóc mới lôi kéo Triệu Thu Diệp ra
khỏi phòng. Tôn Thị ra khỏi phòng chuyện thứ nhất bà làm là cất tiếng
mắng đuổi những đại thẩm bà tám đang đứng kéo cổ để lắng nghe náo nhiệt
trước cửa nhà bà.