Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Chương 64: Không có quan hệ




Bởi sự yêu cầu mãnh liệt của Tạ Trường Bình, cuối cùng Lâm Tố Mỹ nhận chiếc váy kiểu sườn xám đó. Có điều nếu thật sự bảo cô mặc chiếc váy này lượn lờ khắp phố thì chắc chắn không được. Lúc cô vào phòng thay đổ đổi quần áo, Tạ Trường Bình đã dặn dò nhân viên thanh toán tiền từ lâu rồi.

Lâm Tố Mỹ mặc bộ quần áo mình mặc lúc trước, cầm bộ đồ mới đi ra thì nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Tạ Trường Bình.

Lâm Tố Mỹ không khỏi lắc đầu: “Em bảo này chị hí hửng gì chứ, ai không biết còn tưởng chị nhặt được tiền đấy, có ai ngờ được là chị nóng lòng tiêu tiền vì người khác đâu?”.

“Có thể tiêu tiền vì gái thì chị sẽ vui.” Tạ Trường Bình kiêu ngạo hếch cằm.

Lâm Tố Mỹ cố ý che mắt mình, bày tỏ mình không thể nhìn thẳng được.

Tạ Trường Bình cười ha hả. Nhân viên nhét chiếc váy vào túi, đưa vào tay Lâm Tố Mỹ với thái độ kính cẩn.

“Tình cảm của hai bạn tốt thật đấy.” Trong mắt nhân viên đó ánh lên chút hâm mộ.

“Đương nhiên rồi!” Tạ Trường Bình khoác tay Lâm Tố Mỹ, nói cực kì cảm khái: “Tiểu Mỹ, chị tặng gái quần áo mới, thực ra còn có mục đích khác nữa”.

Lâm Tố Mỹ sợ chị lại nói những lời kiểu để thanh niên tài tuấn vừa gặp cô đã yêu, mặt cô hiện lên vẻ bất lực. Nhưng lần này Tạ Trường Bình không đi theo lẽ thường nữa.

“Sau này gái vào thành phố học đại học, còn chị ở lại Định Châu, cơ hội gặp mặt của hai chị em mình sẽ rất rất ít, chị sợ gái sẽ quên chị và Xuân Diệp.” Tạ Trường Bình khẽ thở dài, bất giác lộ ra chút buồn bã.

“Sao em lại quên chị và Xuân Diệp chứ? Em giống người có trí nhớ kém thế à?”

Tạ Trường Bình lắc đầu, không phải là ý này đâu. “Gái lên đại học rồi, nhất định sẽ quen biết bạn khác, chị và Xuân Diệp đều không ở bên cạnh gái, sẽ xa cách là chuyện nhất định. Cho nên, sau này gái mặc chiếc váy này thì phải nghĩ đến chị, nhớ đến chị vẫn còn ở Định Châu, không được có bạn mới là quên mất bạn cũ đâu đấy.”

Lâm Tố Mỹ vươn tay phải ra, dùng ngón trỏ gí trán Tạ Trường Bình: “Chị nghĩ gì vậy hả, sao em có thể quên chị được?”.

“Chị mày đang nhắc nhở mày đấy.”

“Được rồi, em ghi nhớ rồi, em tuyệt đối sẽ không quên chị đâu.”

“Nếu quên thì mày sẽ càng ngày càng xấu.”

“Sao chị có thể như thế chứ?”

“Không muốn trở nên xấu xí thì ngoan ngoãn ghi nhớ chị mày trong lòng đi.”

……

Lâm Tố Mỹ xách mấy túi đồ. Sau khi ra khỏi cửa hàng, cô đựng chung quần áo trong mấy chiếc túi vào với nhau, giày cũng đựng cùng nhau, như thế thì chỉ cần xách hai chiếc túi là được. Quần áo và giày đều không nặng, đựng chung cũng không ảnh hưởng gì.

Sau khi ra khỏi cửa hàng, hai người mới đi tìm Tạ Trường Du.

Tạ Trường Du vẫn đứng yên trước cửa sổ, dáng người thẳng tắp, khoác lên mình khí thế hừng hực của một người thành công, nhưng bóng lưng anh lại toát ra đôi phần cô quạnh. Điếu thuốc trong tay anh đã cháy được một đoạn dài, còn anh dường như đã quên mất sự tồn tại của nó. Rất lâu sau, ngón tay anh mới khẽ vẩy, tàn thuốc rơi xuống, làn khói xanh nhạt phất phơ phiêu đãng.

Lâm Tố Mỹ bất giác dừng bước từ xa.

“Tâm trạng em trai chị không tốt à?” Lâm Tố Mỹ nghiêng người qua, nhìn Tạ Trường Bình với vẻ hơi nghi hoặc.

Tạ Trường Bình nhún vai: “Gái đừng có bị cái điệu bộ chết bầm đó của nó mê hoặc. Mấy em gái bây giờ đều thích như thế, vờ thâm trầm, trông kiểu bí hiểm khó dò, chẳng qua chỉ là giả vờ giả vịt thôi…”.

Lâm Tố Mỹ trợn tròn mắt: “Là vậy hả?”.

“Chắc chắn là vậy.” Tạ Trường Bình nói chắc nịch. Chị đã tận mắt nhìn thấy Tạ Trường Du và một vài người được coi như nhân vật tầm cao cùng ăn cơm nói cười trên bàn ăn rồi. Cái điệu bộ tự do tự tại đó khiến Tạ Trường Bình cũng cảm thấy bội phục đến mức muốn quỳ rạp luôn.

“Tạ Trường Du, đi thôi.” Tạ Trường Bình gọi về phía Tạ Trường Du.

Bấy giờ Tạ Trường Du mới chậm chạp quay người qua, khẽ gật đầu. Anh tìm thùng rác nhưng không thấy đâu, trông thấy góc tường ở bên cạnh có chút rác, anh cũng ném đầu mẩu thuốc vào góc tường.

Anh bước chầm chậm về phía hai người kia, chân dài sải bước rộng, chỉ mấy bước đã đến trước mặt họ.

Lâm Tố Mỹ thoáng nhìn Tạ Trường Du mấy cái, chỉ cảm thấy mùi vị “đàn ông” trên người anh đậm thêm mấy phần. Không phải là cảm thấy anh trở nên chín chắn hay tuổi tác lớn hơn, mà là anh vô hình trung toát ra mấy phần cảm giác đem lại sự an tâm cho người ta, khiến người ta có cảm giác an toàn khó hiểu.

“Còn định mua gì không?” Tạ Trường Du nhìn Tạ Trường Bình rồi hỏi.

“Tinh hoa của việc dạo phố nằm ở chữ ‘dạo’, phải dạo mới biết được.”

Tạ Trường Du khẽ cười, không phát biểu suy nghĩ, cũng không nói năng gì, nhưng trong mắt anh có phần bất lực.

Lâm Tố Mỹ rất muốn nói nếu Tạ Trường Du có việc thì không cần đi cùng cô và Tạ Trường Bình. Nhưng cô cũng không có tư cách nói gì. Tạ Trường Du người ta đi cùng Tạ Trường Bình chứ đâu có phần nói chuyện của cô.

“Xách đồ, xách đồ đi…” Tạ Trường Bình nhét thẳng túi đồ vào tay Tạ Trường Du. Nhân lúc Lâm Tố Mỹ vẫn chưa phản ứng lại được, chị cũng nhét luôn túi đồ trong tay Lâm Tố Mỹ cho Tạ Trường Du.

“Tôi…” Lâm Tố Mỹ hơi ảo não, nhìn Tạ Trường Du với vẻ ái ngại, “Thế thì phiền cậu nhé”.

“Không sao không sao, thế này bõ bèn gì, nó có thể xách được.” Người nói là Tạ Trường Bình. Chị nhìn Tạ Trường Du chằm chằm, “Tao nói có đúng không?”.

Tạ Trường Du liếc Tạ Trường Bình, không nói gì.

“Hỏi mày đấy!” Tạ Trường Bình bực.

“Đây tưởng chị sẽ coi sự yên lặng của đây thành mặc nhận chứ.”

Tạ Trường Bình hài lòng, kéo tay Lâm Tố Mỹ: “Xem đấy, nó đồng ý với lời chị nói rồi”.

Lâm Tố Mỹ đỡ trán, nhất thời không biết nói gì mới tốt. Qua một lúc, cô không nhịn được mà bật cười.

Lâm Tố Mỹ rất ít khi dạo phố ở bên này. Cô đi cùng Tạ Trường Bình, bên này ngắm chút, bên kia dạo chút, chỉ một món đồ nhỏ cũng có thể ngắm cả buổi, sau đó họ căn bản không mua.

Cho đến khi tới một cửa hàng phụ kiện, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Bình thử đeo đủ loại vòng ở đó. Lâm Tố Mỹ vốn không định mua, nhưng đột nhiên cô lóe lên một suy nghĩ. “Trường Bình, chị thích chiếc nào?”

“Hả?”

“Em tặng chị và Xuân Diệp mỗi người một chiếc vòng tay. Chị nói đúng lắm, em sẽ gặp được bạn mới, kết thêm bạn khác, nhưng chị và Xuân Diệp cũng sẽ có những người bạn khác, em cũng phải lưu lại đồ cho hai người, tránh để em vừa đi là hai người cũng quên em luôn.”

Tạ Trường Bình nhìn giá, không hề đắt, chị bèn vui vẻ đồng ý: “Được thôi. Nhưng mà ba bọn mình mua giống nhau đi, sau này lúc gặp nhau thì cùng đeo ra ngoài, nhất định sẽ vô cùng có ý nghĩa”.

Lâm Tố Mỹ nghĩ đến cảnh tượng đó thì cũng cảm thấy vừa ấm áp vừa thân thiết.

Vòng tay ở đây rất nhiều, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Bình nhất thời không thể quyết định được.

Tạ Trường Bình: “Tạ Trường Du, mày qua đây giúp tụi tao chọn xem nào”.

“Ồ, cuối cùng cũng cảm nhận được sự tồn tại của người ta rồi?” Tạ Trường Du khẽ cười, “Chị bảo đây chọn thì đây phải chọn à? Rõ là mất mặt”.

“Thế mày muốn sao?”

“Chuyện của mình thì tự đi mà làm, đừng làm phiền đến đây.”

Tạ Trường Bình lườm Tạ Trường Du, hừ hai tiếng, sau đó ngẫm nghĩ: “Tiểu Mỹ, vẫn là gái chọn thì hơn, chị tin vào mắt nhìn của gái”.

Ặc…

Lâm Tố Mỹ thở dài một hơi, nghĩ đến việc trì hoãn thời gian ở đây quá lâu rồi, ngay cả bà chủ cũng đã thiếu kiên nhẫn, vì thế cô chọn ra ba chiếc vòng tay giống hệt nhau, cầm lên rồi đi trả tiền.

Lâm Tố Mỹ vừa trả tiền xong thì đã nghe thấy có người gọi tên cô. Cô xoay người, phát hiện là bạn cấp ba của cô, vì thế cô cười chào hỏi đối phương.

“Lâm Tố Mỹ, đúng là cậu à, tớ còn sợ là tớ nhìn nhầm nữa!”

“Đúng đó, khéo thật.”

Quan hệ giữa Lâm Tố Mỹ và họ cũng được, bởi thế gặp được nhau ở đây cô cũng cảm thấy có duyên.

Lâm Tố Mỹ giới thiệu hai bên với nhau, sau đó không khỏi tán gẫu về trường đại học, điểm thi đại học của nhau, rồi chuyện ai điền nguyện vọng không tốt nên trượt, ai mắc lỗi nên không đỗ đại học…

Những nội dung đó đều là những thứ Tạ Trường Bình và Tạ Trường Du chưa trải qua nên không thể thấu hiểu và đồng cảm với họ.

Tạ Trường Bình cười: “Đã trưa rồi, các bạn đã ăn chưa?”.

Mấy cô gái đều lắc đầu.

“Thế thì vừa khéo, mọi người cùng đi ăn lẩu nhé!”

Mấy cô gái đều im lặng. Ăn lẩu, thế thì cũng phải cần không ít tiền. Khi không có phụ huynh đi cùng, họ không muốn tốn khoản tiền này.

Tạ Trường Bình cười: “Nhà mình mở quán lẩu, mình mời các bạn ăn, dù sao các bạn là bạn học của Tiểu Mỹ thì cũng coi như bạn của mình… Mọi người đi nếm thử xem, nếu cảm thấy được thì sau này thường xuyên đến nhé…”.

Lâm Tố Mỹ bật cười lần nữa. Vụ làm ăn này lan đến tận chỗ các bạn học của cô rồi.

Tạ Trường Du tiến lên trước, nhét mấy túi đồ vào tay Tạ Trường Bình: “Mọi người đi ăn đi. Đây còn có việc đi trước đây”.

“Hả? Mày có việc gì?”

“Việc gì phải nói với chị?” Tạ Trường Du không nán lại, xoay người sải bước rời đi.

Lúc này bạn học của Lâm Tố Mỹ mới thì thầm: “Đó là em trai bạn à? Em trai ruột hả? Trông đẹp trai thật đấy…”.

“Chuẩn luôn, đẹp hơn tụi con trai trường mình nhiều.”

……

Khoảnh khắc Tạ Trường Du xoay người, ý cười thoắt cái tan biến. Những chủ đề họ tán gẫu vừa rồi - điểm thi đại học, chuyên ngành ngôi trường mà họ điền nguyện vọng, đỗ hệ chính quy hay cao đẳng chuyên nghiệp, ai vì phát huy hơn bình thường mà điểm số rất cao nhưng lại điền nguyện vọng vào một trường bình thường… những chủ đề này anh có thể nghe hiểu, nhưng lại thấy vô cùng xa lạ.

Những thứ đó đều là những thứ cách anh rất xa.

Anh mơ hồ cảm nhận được thứ gì đó. Đó là cảm giác vỡ lẽ sâu sắc và triệt để. Đó chính là thứ anh nhìn thấy trong mắt Lâm Tố Mỹ năm đó, không liên quan đến tình yêu, thứ ngăn cách giữa anh và cô chính là những thứ này, hiểu rõ cuộc sống của nhau, đó là hai thế giới cực kì xa lạ với đối phương.

……

Mà việc Tạ Trường Du rời đi không tạo ra ảnh hưởng gì tới Lâm Tố Mỹ. Cô chỉ cầm túi đồ từ trong tay Tạ Trường Bình qua, sau đó vô cùng đắn đo không biết có nên khuyên nhủ bạn học của mình không.

Họ định đi thăm một bạn phát huy không tốt nên không đỗ đại học.

Lâm Tố Mỹ đương nhiên biết ý tốt của họ. Nhưng họ đều đỗ đại học, sau đó đi thăm một người bạn không đỗ đại học, cô cảm thấy nếu người ta nhìn thấy họ thì tâm trạng có lẽ sẽ càng chán chường.

Không phải do cô nghĩ nhiều, mà là cô thật sự từng nhìn thấy bài báo tương tự rồi. Một nữ sinh vì không thi tốt mà ở lì trong nhà, bạn bè đến thăm cô gái, sau đó khi bạn bè đã rời đi, cô gái không thể nén nhịn cảm giác thua kém nên bèn tự sát.

May là mọi người cũng chỉ nói miệng chứ còn chưa bàn bạc ra được kế hoạch cụ thể.

Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Bình dẫn mọi người đi tìm Tưởng Xuân Diệp trước, sau đó mới đến quán lẩu ăn cơm.

Một hội con gái ngồi cùng nhau, chủ đề tán gẫu nhiều vô kể. Đến ngay cả Tưởng Xuân Diệp cũng trở thành nhân vật chính, bị mọi người ép nói những chuyện xảy ra lúc làm việc…

Mọi người nói cười, không khí vô cùng náo nhiệt và ấm áp. Tạ Trường Bình còn bảo người bưng rượu tới, mỗi người uống một chén, coi như chúc mừng họ thi tốt, chúc họ tiền đồ sáng lạn…

Lâm Tố Mỹ cũng chịu ảnh hưởng từ bầu không khí này, bưng rượu lên cụng ly với mọi người: “Cạn ly nào, cạn vì chúng ta có duyên trở thành bạn, có duyên học cùng nhau”.

“Được…”

……

Lâm Tố Mỹ ngồi tại vị trí này, coi như có được có mất. Cô gặp phải tên đốn mạt khiến người ta khó chịu như La Chí Phàm, còn cả loại bạn khiến người ta tiếc nuối và cảm khái như Dương Xuân Ni, nhưng thu hoạch cũng tràn đầy. Tình bạn với Tạ Trường Bình và Tưởng Xuân Diệp, tình bạn với các bạn học trong lớp, đối với cô, những thứ ấy đều là món tài sản quý báu.

Nước dùng trong nồi lẩu sôi sùng sục, thi thoảng phả ra làn hơi nóng hầm hập. Mà không biết vì hơi nóng đó hay vì rượu, mắt cô hoe đỏ, nhưng khóe miệng lại cong lên nụ cười mỉm nhẹ nhàng.

- --------------------------

Hôm nay Lâm Tố Mỹ thu hoạch tràn đầy. Sau khi về đến nhà, cô vội lấy quần áo mua cho bố mẹ ra. Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp thực sự sững người, sau đó lập tức oán than cô tiêu tiền linh tinh, mua quần áo cái gì, cắt bừa chút vải là có thể tự làm quần áo rồi, không biết bộ quần áo may sẵn thế này đắt hơn vải bao nhiêu nữa.

Lâm Tố Mỹ yên lặng nghe mẹ mình cằn nhằn, cũng không nói gì, chỉ đứng một bên cười.

Đợi Trần Đông Mai nói đủ, Lâm Tố Mỹ mới lên tiếng: “Mẹ, vừa thấy bộ đồ này con đã cảm thấy hợp với mẹ rồi. Mẹ mau đi thay đồ đi, để con nhìn xem ánh mắt mình thế nào”.

Trần Đông Mai lườm Lâm Tố Mỹ một cái, Lâm Tố Mỹ vẫn mặt dày cười, ngược lại khiến Trần Đông Mai không nói tiếp được nữa.

Lâm Bình và Lâm An cũng tích cực bảo bố mẹ mình đi thay đồ, khen ánh mắt của Lâm Tố Mỹ tốt, quần áo mua về bố mẹ mặc nhất định sẽ đẹp lắm cho coi.

Lâm Kiến Nghiệp không giấu nổi ý cười: “Bà nó này, bà có thay quần áo không? Bà không thay thì tôi đi thay trước, đây là quần áo con gái mua cho tôi đấy”.

“Con gái đâu chỉ mua cho mỗi mình ông, tôi cũng có, việc quái gì mà tôi không thay?” Trần Đông Mai trợn trừng mắt, cầm quần áo mới mau chóng đi về phòng.

Lâm Tố Mỹ nháy mắt với hai anh trai.

Lâm Bình và Lâm An chỉ cười ha hả. Ngô Hoa và Lương Anh cũng cảm thấy buồn cười, có những lúc bố mẹ chồng cũng chẳng khác gì trẻ con cả.

Người già tiết kiệm thì tiết kiệm, cũng thích ca cẩm con cái tiêu tiền linh tinh, nhưng con cái nhớ đến họ, quan tâm họ, lòng họ đâu thể không vui cho được.

Chẳng mấy chốc, Lâm Kiến Nghiệp và Trần Đông Mai đã đổi sang quần áo mới rồi đi ra.

Lâm Tố Mỹ thấy đẹp. Trần Đông Mai cảm thấy quần áo hình như hơi hoa hòe hoa sói, từng này tuổi rồi còn lòe loẹt như thế cho người ta cười à.

Lâm Kiến Nghiệp nhìn vợ tận mấy lần: “Vẫn là mắt nhìn của Tiểu Mỹ tốt, bà mặc bộ này trông trẻ ra tận mấy tuổi liền”.

Trần Đông Mai nghe mà thấy mát ruột, có điều lời dì nói ra lại là: “Ông mặc bộ này thì không thay đổi, vẫn già như thế đấy”.

Lâm Kiến Nghiệp cười hiền hòa: “Con đã lớn thế này rồi, tôi có thể không già được à?”.

Trần Đông Mai nhìn mái tóc bạc và những nếp nhăn trên mặt người bạn đời, lòng chua xót, không nói thêm gì nữa.

……

Lâm Tố Mỹ nhoài người ra bàn, đột nhiên nhớ Tạ Trường Bình từng hỏi cô thích kiểu con trai thế nào.

Thực ra cô cũng không biết.

Thời gian trôi qua quá lâu, cô đã quên mất cảm giác khi yêu rồi. Còn chuyện với Lục Trụ, đó cũng là thứ tình cảm không liên quan đến tình yêu mà chỉ có khuynh hướng tìm một người bạn đời phù hợp mà thôi.

Nhưng vào giây phút này, cô đã láng máng biết được đáp án đó rồi.

Cô vẫn không biết mình thích kiểu người thế nào, nhưng người ấy nhất định phải khiến cô nghĩ đến thiên hoang địa lão, cho dù nghèo khó hay giàu có, cuối cùng đôi bên đều nắm chặt tay nhau, cùng trải qua mưa gió dãi dầu, nắm chặt tay nhau đến già đến chết.

Suy nghĩ này hình như rất đơn giản, ít nhất ở thế hệ của bố mẹ cô thì hình như rất đơn giản. Nhưng đến thế hệ của cô, những cám dỗ họ phải đối mặt đã khác, hoàn cảnh sống cũng khác, những đôi vợ chồng có thể đi đến cuối cùng, nhất là những đôi vợ chồng vẫn thắm thiết mặn nồng sau khi điều kiện trở nên tốt hơn thực ra không quá nhiều.

Không cần quá rầm rầm rộ rộ, chỉ cần giống như cảnh tượng trước mắt cô là được.

……

Không lâu sau, Lâm Tố Mỹ phải chính thức đến trường báo danh. Trước đó, Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp đã nói với cô rất nhiều chuyện cần phải chú ý khi sống bên ngoài, phải hòa thuận với bạn học, lúc nói chuyện hay làm việc phải cân nhắc thêm mấy phần, một mình ra bên ngoài phải biết bảo vệ bản thân…

Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp nói đi nói lại mãi, có những chuyện thậm chí còn nói hết lần này đến lần khác, nhưng cô không chê phiền phức một chút nào.

Lâm Kiến Quốc còn chạy đến nói chuyện riêng với Lâm Tố Mỹ một lúc lâu, nội dung chủ yếu là một câu – Một mình ra bên ngoài thì phải biết nói ít làm nhiều.

Lâm Tố Mỹ ngoan ngoãn gật đầu.

Lâm Tố Mỹ được Lâm Bình và Lâm An đích thân đưa đến đại học Vân. Trần Đông Mai quyết định như vậy thật ra cũng có suy nghĩ khác. Sau khi đến đại học Vân, sau này Lâm Bình và Lâm An cũng biết đường, về sau lúc đưa đồ cho Lâm Tố Mỹ cũng sẽ thuận tiện hơn.

Hôm rời đi, trước tiên họ đến nhà bác cả mượn một chiếc xe đạp, sau đó ba anh em cùng lên huyện rồi để xe đạp ở chỗ Lâm Hải Yến. Lâm Hải Yến cũng dặn dò Lâm Tố Mỹ một hồi, khiến Lâm Tố Mỹ cũng cực kì bất lực, giống như cô sắp phải đến nơi rất xa chứ không phải vào thành phố vậy.

Lúc này đường cao tốc từ Định Châu đến thành phố Vân vẫn chưa thông, nếu đi xe thì vẫn là con đường cũ, xóc nảy tận mấy tiếng đồng hồ mới đến. Nhưng họ đã mua vé tàu hỏa trước, cho nên họ ngồi tàu hỏa đến thẳng thành phố.

Tạ Trường Bình và Tưởng Xuân Diệp đều đến tiễn Lâm Tố Mỹ.

Lâm Tố Mỹ nhìn hai người bạn tốt, thở dài: “Hai người có cần làm như sinh ly tử biệt thế không? Ầy, nếu thật sự nhớ tôi như thế thì cũng có thể đến thăm tôi mà, hơn nữa tôi cũng có thể thường xuyên về thăm hai người mà”.

Khóe mắt Tưởng Xuân Diệp đỏ hoe: “Tôi sợ cậu có bạn khác thì sẽ quên bọn tôi”.

Lâm Tố Mỹ trừng mắt nhìn Tạ Trường Bình: “Chị dạy nó hả?”.

Tạ Trường Bình cười hì hì: “Đâu có, là nó tự nghĩ thế mà”.

Tưởng Xuân Diệp và Tạ Trường Bình đều chuẩn bị đồ riêng tặng cho Lâm Tố Mỹ. Lâm Tố Mỹ thấy họ đưa cho mình vào lúc này thì biết rằng họ sợ đưa trước cô sẽ từ chối, cô chợt thấy ấm áp trong lòng.

Tạ Trường Bình lại tặng Lâm Tố Mỹ mấy bộ quần áo, ý rất đơn giản, đi học đại học rồi cũng phải thật xinh đẹp, đâu thể thua kém về khoản này được.

Tạ Trường Bình: “Đừng cảm động, chẳng tốn bao nhiêu đâu, mua vải rồi chị bảo Xuân Diệp may đấy”.

Tưởng Xuân Diệp gật đầu: “Hai tụi tôi nghĩ rất lâu rồi đấy!”

“Tôi biết rồi. Nhưng mà đã nói rõ rồi đấy nhé, tôi sẽ không quên hai người, đừng để đến lúc tôi về rồi hai người lại quên tôi luôn rồi đấy… Nhất là Xuân Diệp cậu, người có chồng rồi sẽ rất dễ gạt bạn bè sang một bên…”

“Còn lâu tôi mới thế… Không đúng, tôi chưa có chồng mà…” Tưởng Xuân Diệp đỏ bừng mặt.

Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Bình phá ra cười.

……

Đến giờ, Lâm Tố Mỹ cùng Lâm Bình và Lâm An lên tàu hỏa. Lần này vào thành phố khác với trước đây, cô hạnh phúc và có sự chờ mong vô hạn với tương lai, còn có cả một chút xíu thấp thỏm nữa.

……

Lâm Bình và Lâm An xách túi lớn túi nhỏ cùng Lâm Tố Mỹ xuống tàu, sau đó theo đoàn người ra khỏi bến, rồi lại tìm xe đến đại học Vân. Lúc này sinh viên đến đại học Vân nhiều, có thể đi chung xe, chia bình quân ra thì một người cũng không đắt lắm.

Đi cùng xe là hai chàng trai, vừa thấy Lâm Tố Mỹ thì mắt sáng lên, chủ động hỏi chuyên ngành rồi điểm số vân vân, cực kì nhiệt tình, khiến Lâm Bình và Lâm An như gặp kẻ địch, nhìn họ như nhìn những kẻ buôn người vậy.

Lâm Tố Mỹ cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không ngăn hai anh trai.

Đi một mạch đến trường, họ vừa xuống xe thì đã có đàn anh đàn chị chủ động đến giúp sinh viên mới. Mấy anh chàng đàn anh đó nhìn thấy Lâm Tố Mỹ thì mắt đều phát sáng, nhưng sau khi thấy Lâm Bình và Lâm An ở bên cạnh Lâm Tố Mỹ, họ lập tức ỉu xìu ngồi nguyên tại chỗ. Vẫn là một đàn chị đến giúp đỡ.

Lâm Tố Mỹ cũng không trì hoãn, đi nộp phí đăng kí, sau đó đi tìm lớp chuyên ngành của mình, báo danh ở chỗ giáo viên hướng dẫn, phân phòng kí túc, nghe giáo viên sắp xếp những chuyện tiếp theo…

Sau khi xử lý ổn thỏa tất cả, Lâm Bình và Lâm An lại phải vội vã về nhà. Nếu không mau chóng về thì phải ở lại trong thành phố một đêm, thế thì lại phải tốn thêm tiền.

Mỗi người Lâm Bình và Lâm An đưa cho Lâm Tố Mỹ một chiếc túi nhỏ, bảo Lâm Tố Mỹ cầm.

Lâm Tố Mỹ sờ qua thì đã biết bên trong đựng tiền.

“Anh cả anh hai, em không thể nhận được…” Thực ra trong lòng cô còn hơi kinh ngạc, họ cũng học cách giấu tiền riêng rồi ư?

Lâm Bình lắc đầu: “Chị dâu em cho đấy, nói em một mình ở bên ngoài, nếu không có tiền thì sao được?”.

Lâm An phối hợp: “Vợ anh bảo anh đưa cho em đấy, để em muốn ăn gì thì ăn, muốn mua gì thì mua, tránh để em một mình bên ngoài còn tủi thân”.

Lâm Tố Mỹ cảm thấy mắt mình cay cay.

“Hai anh không được làm chuyện có lỗi với hai chị đâu. Nếu không em sẽ giúp hai chị ấy đánh hai anh.”

Lâm Bình cười hiền hậu, Lâm An nói dõng dạc “Không dám ạ”.

Lúc đến ngồi tàu hỏa, lúc về ngồi xe hơi, Lâm Tố Mỹ tiễn họ ra xe. Biết họ không nỡ mua đồ ăn, dám chắc là nếu đói thì về đến nhà mới ăn, vì thế cô chạy đi mua cho họ mấy cái bánh, còn mua thêm chút hoa quả để họ giải khát.

Cho đến khi tiễn họ lên xe, Lâm Tố Mỹ mới chậm chạp đi về trường.

Cô biết, từ nay về sau, cuộc sống của cô sẽ không còn như trước nữa.

- -------------------------

Lúc Tạ Trường Du rời khỏi bến tàu, anh bắt gặp một người quen, đối phương vội đi về phía anh.

“Hồi nãy cũng nhìn thấy cậu rồi, còn tưởng là cậu đi đâu nữa, hóa ra là đi tiễn người à. Tiễn ai thế?”

Tạ Trường Du nhìn đối phương, “Có nói cậu cũng không biết”.

“Cậu không nói thì tôi đương nhiên không biết rồi.”

Tạ Trường Du nhếch khóe miệng, không nói gì nữa.

“Rốt cuộc là ai thế?” Đối phương nhìn dáng vẻ của Tạ Trường Du, càng trở nên tò mò.

Tạ Trường Du nhớ đến trước đó Tạ Trường Bình gấp gáp mua vải để may quần áo, còn bị Trần Tư Tuyết nhìn thấy cười cho một trận, nói là ai không biết còn tưởng Tạ Trường Bình và Lâm Tố Mỹ là chị em ruột cũng nên, sao chưa thấy Tạ Trường Bình đối tốt với mình như thế bao giờ.

Tạ Trường Bình muốn tiễn Lâm Tố Mỹ, Trần Tư Tuyết thấy rất khó hiểu, cũng đâu phải là sang tỉnh khác, Tạ Trường Bình lại cứ cứng đầu cứng cổ làm theo ý mình.

Chẳng hiểu sao, cứ như vậy, anh ghi nhớ thời gian…

Đương nhiên, anh không nói với ai, đến ga trước, rồi lẳng lặng đứng ở một góc.

Nói không rõ là cảm giác gì. Rõ ràng khoảng cách rất gần, nhưng anh lại cảm thấy vô cùng xa xôi.

Khoảnh khắc người ấy bước lên tàu hỏa, anh cảm thấy nơi lồng ngực mình thoáng tê dại. Dường như chuyến tàu hỏa ấy đã hoàn toàn chia tách hai người thành hai thế giới riêng biệt.

“Một người từ nay về sau sẽ không còn quan hệ gì nữa…” Anh khẽ nói.

“Không còn quan hệ nữa? Thế trước đây là quan hệ gì?”

Tạ Trường Du ngẩn ra, rồi đột nhiên bật cười.

Trước đây ư, trước đây cũng không có quan hệ gì.