Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Chương 57: Đau nhói lòng




Lâm Tố Mỹ về đến nhà, bỏ chiếc gùi xuống. Lâm Bình và Lâm An vừa thấy dưa trong gùi thì vội bê chiếc gùi vào nhà. Tiểu Thần Thần đã biết đi lẫm chẫm cũng liêu xiêu đuổi đến. Lâm Tố Mỹ vừa thấy dáng vẻ của Tiểu Thần Thần thì vội đi qua bế cu cậu lên, sợ cu cậu sẽ ngã.

Ngày Tiểu Thần Thần biết đi, Lâm Tố Mỹ quan sát cả quá trình. Trước tiên cu cậu đi mấy bước, sau đó bám vào ghế, rồi lại đi mấy bước, lại bám vào một chỗ khác, cứ bước về phía trước như thế không ngừng, cho tới khi đến được đích.

Giống như dùng rất nhiều đoạn chắp vá, cuối cùng đạt được mục đích vậy.

Thần kỳ ở chỗ đến ngày hôm sau, Tiểu Thần Thần không cần bám vào thứ gì khác thì cũng đã có thể tự xiêu vẹo bước đi, dù rằng quãng đường xa xôi, cu cậu thi thoảng sẽ ngã mấy lần.

Lâm Tố Mỹ vừa bế Tiểu Thần Thần vừa vội dặn dò Lâm Bình và Lâm An: “Anh cả anh hai, hai anh đừng bê nhanh như thế, bên trong chỉ có hai quả dưa là của nhà mình thôi, một quả khác là chị mua cho nhà bác cả, quả còn lại là Xuân Diệp mua cho bố mẹ cậu ấy đấy”.

Lâm Bình và Lâm An cũng không thấy thất vọng, nhà mình đã có hai quả dưa rồi mà!

Lâm Bình và Lâm An mỗi người ôm một quả dưa đi đưa cho nhà Lâm Kiến Quốc và nhà Tưởng Xuân Diệp.

Lúc này tầng mây xám xịt cuối cùng đã dày hơn, cứ như mây đen từ nơi khác bị thổi qua vậy. Tầng mây dày không chịu nổi sức nặng, cuối cùng bị đè sập, từng giọt mưa nhỏ rơi xuống lộp độp. “Đoàn quân bộ đội tiên phong” rơi xuống đất gần như ngay cả dấu vết cũng không để lại đã trực tiếp bị khí nóng trên mặt đất làm bốc hơi không còn sót lại gì, hội nước mưa đương nhiên không chịu từ bỏ, tiếp tục lặp lại hành động, cuối cùng để lại dấu vết của chúng.

Tiểu Thần Thần giương nanh múa vuốt vặn vẹo cơ thể, không chịu cho Lâm Tố Mỹ bế tiếp. Lâm Tố Mỹ chỉ đành thả cu cậu xuống.

Tiểu Thần Thần đã khôi phục trạng thái tự do nhanh nhẹn chạy đến đích của mình, hai tay túm chiếc gùi không buông, sau đó vung vẩy cánh tay nhỏ, miệng kêu ê a, chỉ thiếu chút nước bọt chảy ròng ròng.

“Thằng nhóc này.” Trần Đông Mai kinh ngạc nhìn cháu nội lớn nhà mình, sau đó đi đến trước mặt cu cậu, “Tiểu Thần Thần, nào, nói cho bà nội biết, con muốn làm gì?”.

Tiểu Thần Thần nghịch càng vui vẻ hơn, “Ăn… ăn…”.

Trần Đông Mai cười lau miệng cho cháu nội, nghĩ đến tình hình trong nhà, dì thầm thở dài. Dì ôm một quả dưa đi vào bếp, dùng dao bổ thành nhiều miếng mỏng, sau đó cắt một miếng dưa rất nhỏ nhét vào tay Tiểu Thần Thần, “Nhóc con thối tha, ăn đi!”.

Trần Đông Mai bưng dưa ra, bảo mọi người ăn. Lương Anh và Ngô Hoa cũng nuốt nước bọt, nhưng mà chồng vẫn chưa về, hai chị đều không định động vào trước.

Lâm Tố Mỹ cũng đứng ở cửa, nhìn ra bên ngoài, thấy mây ngày một dày, có mấy tia sáng dường như muốn xuyên qua lớp mây rọi thẳng xuống, sau đó là một trận rền vang, chắc là sấm, nhưng đích đến của nó không phải ở đây, có điều cô luôn cảm thấy có vẻ mưa sẽ ngày một lớn.

Cô bước ra ngoài, đứng dưới mái hiên, thò một chân ra. Lúc này khí nóng từ mặt đất bốc dần lên, cảm giác nóng rực tàng hình phủ lên chân, cô thấy hơi thú vị, cứ cảm nhận cái nóng rực tỏa ra vì bị nước mưa gột rửa như vậy.

Trần Đông Mai thấy con gái nghịch nước ở đó, dặn dò một câu: “Đừng đứng đó, ướt tay áo rồi kìa”.

“Dạ.”

“Tình hình chị con thế nào rồi?”

Mặt Lâm Tố Mỹ thoáng ảm đạm, “Vẫn ổn ạ”.

Trần Đông Mai hỏi cụ thể, Lâm Tố Mỹ trả lời từng câu, cuối cùng Trần Đông Mai gật đầu, “Chị con tìm được nhà chồng ổn, nó như thế là tốt số”.

Không biết vì sao, Lâm Tố Mỹ luôn cảm thấy lòng khẽ bị cấu, “Như thế gọi là rất tốt ạ?”.

Trần Đông Mai nhìn cô với vẻ kì lạ, “Muốn ăn gì thì ăn, muốn mua gì thì mua, còn dùng được quạt điện, như thế không gọi là tốt thì gọi là gì? Sau này con có thể tìm được nhà có điều kiện như thế thì mẹ và bố con cũng cảm ơn trời đất rồi”.

Lâm Tố Mỹ nhíu mày không nói chuyện.

Trần Đông Mai nói tiếp: “Năm đó lúc mẹ mang thai anh con thì còn phải xuống ruộng làm việc đấy, còn chẳng được ngồi đầy tháng, còn bị bà nội con mắng, không chỉ phải chăm sóc con cái mà còn phải nấu cơm giặt quần áo, sau đó thì xuống ruộng làm việc. Mẹ như thế còn tốt chán đấy, có người sức khỏe kém, bệnh tật đầy mình, cái người nhà họ Trần vì xuống ruộng làm việc lúc đang ở cữ mà bệnh một trận, lưng còng cả đi, cả đời đều chỉ khom người được thôi… Như chị con mà không gọi là sống tốt thì thế nào mới gọi là sống tốt?”.

Lâm Tố Mỹ nghe vậy, chẳng hiểu sao cô bất giác nhìn Ngô Hoa đang ngồi trong nhà.

Ngô Hoa gả đến nhà họ, nhà họ cũng chỉ bảo Ngô Hoa đừng xuống ruộng làm việc, nhưng Ngô Hoa vẫn nấu cơm giặt đồ v.v. ở nhà, thời tiết nóng nực thì cầm quạt phành phạch mấy cái, đồ ăn tuy thi thoảng cũng có gà vịt nhưng số lần không nhiều, còn là cả nhà cùng nhau ăn nữa.

Dù vậy, Ngô Hoa vẫn được mọi người trong thôn hâm mộ.

Nhưng nếu thật sự so sánh thì đãi ngộ của Ngô Hoa và của Lâm Hải Yến quả thực là một trời một vực, chí ít thì trước giờ Ngô Hoa chưa từng yêu cầu Lâm An nấu cơm, còn Lâm Hải Yến yêu cầu thế nào thì thế nấy, vừa không như ý thì còn có thể mắng chồng mấy câu – những chuyện này đều không thể xảy ra với Ngô Hoa.

Đương nhiên có thể nói người nông thôn và người trên huyện khác nhau.

Nhưng những người gả lên huyện đều thật sự sống rất hạnh phúc ư?

Cho dù là người thường được mọi người cho rằng sống rất tốt như Tưởng Xuân Hoa ở nhà chồng cũng phải sống cẩn thận, sợ bố mẹ chồng chê chị ấy dẫn em gái lên huyện, hằng tháng đều phải chủ động nộp tiền lương, muốn mua gì cho nhà mẹ đẻ đều chỉ có thể giấu người ta, ở nhà không nói là phải để ý sắc mặt mọi người đến mức nào nhưng luôn phải cố kị mọi nơi mọi lúc.

Còn những người khác, cuộc sống trôi qua còn nhọc lòng hơn, nhà không đủ ở, những gia đình có hai anh em đã kết hôn phải ngăn nhà thành hai gian cũng không thiếu, buổi tối làm chút gì đối phương chỉ nghe cũng đã biết rõ, lúng túng mà lại bất lực, càng đừng nói đến công sức bỏ vào chuyện ăn mặc, cuộc sống khó khăn, mâu thuẫn nhiều, cãi nhau là chuyện như cơm bữa.

So sánh với những người khác, cuộc sống của Lâm Hải Yến quả thực rất tốt, thậm chí khiến người ta khát khao.

Lâm Tố Mỹ cảm thấy chỉ thoáng chốc mình đã hoảng hốt.

Lúc này Lâm Bình và Lâm An cũng chạy về, thấy em gái đang lâm vào suy tư bèn huơ huơ tay trước mặt cô, “Ngây ra làm gì đấy, mau vào nhà đi kìa”.

“À.”

Lâm Bình, Lâm An về, mọi người cũng bắt đầu ăn dưa. Nhưng mà hai người này còn phải đi tắm rửa thay quần áo đã, có lẽ họ chê phiền bèn trực tiếp xách thùng nước lạnh xối thẳng xuống.

Lâm Tố Mỹ cũng cầm dưa ăn. Lúc này tiếng mưa to dần, những giọt nước mưa nện xuống đất rồi văng cao, kêu lộp bộp, màn trời như bị nện ra một lỗ hổng lớn, nước ào ào trút xuống không ngớt.

Cô ăn hai miếng rồi không ăn nữa, ngồi bên bàn nhìn người nhà mình.

Sau khi chỉnh trang thỏa đáng, Lâm Bình và Lâm An cầm dưa hấu lên gặm, chỉ một lát mấy miếng dưa đã hết sạch. Hai người họ ăn rất thỏa thuê thì mới hỏi Lâm Tố Mỹ về tình hình của Lâm Hải Yến.

Lâm Tố Mỹ trả lời lần lượt.

Ngô Hoa nghe mà thoáng sững ra, trong mắt hiện lên chút hâm mộ.

Lâm Tố Mỹ cắn môi, bắt đầu mường tượng hậu quả hình thành sau khi Lâm Hải Yến biết chuyện Đào Kim Phong đã làm ở bên ngoài.

Khi ấy áp lực của Lâm Hải Yến chắc chắn vô cùng lớn, con đã lớn đến vậy, con người bố mẹ chồng lại không tệ, thậm chí tính cách của Đào Kim Phong cũng vô cùng ôn hòa, hơn nữa sau khi ly hôn con cái sẽ luôn bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, Lâm Hải Yến nhất thiết phải gánh áp lực đến từ những người khác, thậm chí còn phải nghĩ đến dự định tương lai sau khi ly hôn…

Những áp lực đó, bản thân cô tưởng tượng chút thôi đã cảm thấy đáng sợ, huống hồ là người trong cuộc Lâm Hải Yến.

Sau một cơn mưa rào, thời tiết không còn quá nóng nực nữa mà trở nên mát lành, song nhiệt độ vẫn không hạ. Mùa vụ luôn rất bận bịu, Lâm Tố Mỹ cũng làm bản thân mình trở nên bận rộn, tựa như làm thế thì có thể lừa mình lừa người mà không bận tâm đến những chuyện rắc rối đau khổ.

Cho đến khi Tạ Trường Bình đến gọi cô ra ngoài chơi.

Lâm Tố Mỹ nghĩ khoảng thời gian này mình sống đè nén như thế, ngẫm nghĩ rồi bèn đi cùng Tạ Trường Bình.

Vẫn là dã ngoại, có điều lần này số người tăng thêm, một đám nhóc cũng gia nhập, không chỉ thế, chúng còn xách thịt đến và vào rừng tre bắt sâu tre. Sâu tre chỉ cần dùng lửa nướng qua là có thể ăn, tách đầu và thân sâu tre ra, đầu sẽ xé ra được chút thịt, tuy rất ít nhưng cũng khoảng bằng con kiến, hương vị cũng không tệ.

Tạ Trường Bình đè thấp giọng tám chuyện với Lâm Tố Mỹ: “Chị buồn cười chết mất, gái không biết tình hình hiện giờ của Dương Xuân Ni đâu, đúng thật là”.

“Sao thế?”

“Tên La Chí Phàm đó không đỗ đại học đấy còn gì, lúc này tâm trạng người ta đương nhiên không tốt, Dương Xuân Ni bèn nhân lúc này bầu bạn bên La Chí Phàm, chắc là muốn làm đối phương cảm động ha?” Tạ Trường Bình nháy mắt, “Chị nghe người ta nói, Dương Xuân Ni sống rất lâu trong căn phòng của La Chí Phàm”.

Lâm Tố Mỹ hơi kinh ngạc, rốt cuộc Dương Xuân Ni muốn làm gì?

“Cậu ta muốn khiến La Chí Phàm cưới cậu ta?” Lâm Tố Mỹ cảm thấy khả năng chuyện này xảy ra rất thấp.

“Đúng là nó muốn thế, tiếc là xôi hỏng bỏng không.”

“Sao lại nói thế?”

“Hôm qua La Chí Phàm dọn đồ chuồn rồi, Dương Xuân Ni vẫn còn ngu ngơ đi tìm người, người ta nói với con bé đó rằng La Chí Phàm về nhà rồi, nó còn không tin, khóc lóc ầm ĩ ở khu nhà của hội trí thức, lần này thì hay rồi, tất cả mọi người đều biết quan hệ giữa nó và La Chí Phàm rồi cả chuyện nó bị La Chí Phàm bỏ.” Tạ Trường Bình thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Hôm qua nó về nhà, bị mẹ nó đánh thừa sống thiếu chết, chê ghét nó mất mặt, lời nào cũng lôi ra chửi…”.

Tạ Trường Bình nói một hồi, ngược lại không nhẫn tâm được nữa.

Lâm Tố Mỹ cũng thở dài.

Hai người đi đến nơi dã ngoại, vẫn là chỗ cũ, bên dòng suối nho nhỏ, một đống lửa, sau đó nướng thịt, một chiếc bếp lửa đã được sử dụng nhiều lần, lúc này trên bếp bắc một chiếc nồi, trong nồi đặt chút cua và hành, vừa đến gần đã có thể ngửi thấy hương thơm.

Nơi có trẻ con thì sẽ có rất nhiều tiếng cười, không khí sôi nổi mà thoải mái.

Lâm Tố Mỹ ngồi qua. Lúc này cô không có hứng chí làm gì, chỉ lắng nghe mọi người nói cười trêu trọc đám trẻ một cách bị động.

Cô cảm thấy tình trạng của mình hơi bất thường, vậy mà cô hơi muốn trốn chạy, nghĩ cứ vậy đi, không cần lo không cần hỏi bất cứ điều gì, cô nhu nhược không thể gánh vác cuộc đời của Lâm Hải Yến.

Song cô lại hận bản thân mình như thế.

Sau khi mọi người nấu nướng xong bèn quây quần bắt đầu ăn. Đám trẻ là vui vẻ nhất, ngay cả “đũa” cùng không cầm, trực tiếp bốc tay, sau đó bị dạy dỗ cho một trận.

Lâm Tố Mỹ không có hứng thú gì, chỉ máy móc ăn mấy miếng rồi lại rơi vào cảm xúc khó hiểu.

“Hội mình chơi trò chơi đi!” Tạ Trường Du bẻ một cành cây, như bâng quơ lên tiếng.

“Được được, chơi gì ạ?” Đám trẻ luôn là những người tích cực nhất.

Tạ Trường Du ngẫm nghĩ, “Thế này đi, mọi người cầm một món đồ rồi truyền nhau, một người bất chợt hô dừng, khi đó người cầm đồ trong tay nhất thiết phải trả lời một câu hỏi từ người hô dừng, nếu không muốn trả lời thì phải hoàn thành một yêu cầu của đối phương”.

“Được được được, chơi trò này, chơi trò này đi…” Các bạn nhỏ vẫn tích cực.

Không chỉ các bạn nhỏ cảm thấy thú vị mà ngay cả mấy anh chàng choai choai cũng đầy hứng thú.

Ban đầu Lâm Tố Mỹ còn chẳng bận tâm mấy, nhưng sau chi chơi mấy vòng, thấy người khác bị hỏi những câu rất hóc búa, nếu không muốn trả lời thì bị yêu cầu học tiếng chó tiếng mèo kêu gì đó, cô lập tức chỉ đành chăm chú chơi, cầu mong que gỗ đừng dừng trong tay mình.

Bây giờ que gỗ này chẳng khác mấy với củ khoai bỏng tay, mọi người đều cấp tốc ném cho người bên cạnh, sau khi dừng trong tay người khác họ lập tức hớn hở xem trò.

Lũ trẻ chơi vô tư nhất, bảo học cái gì thì học cái đó, khỉ ếch hay thậm chí là cả học đi đường như con cua.

Sau khi Lâm Tố Mỹ hòa vào trò chơi này, cô kinh hồn bạt vía đón lấy que gỗ. Khi cô đang muốn ném que gỗ cho người bên cạnh thì bị người ta hô dừng.

May đối phương là một bạn nhỏ.

“Chị Tiểu Mỹ ơi, trông chị không vui lắm, vì sao chị lại không vui ạ?” Bạn nhỏ mở đôi mắt thuần khiết, như thật sự không hiểu.

Lâm Tố Mỹ ngẩn ra, chẳng hiểu sao nhìn sang phía Tạ Trường Du. Mà anh thì đang cười như xem trò hay, tựa như mọi chuyện hoàn toàn không liên quan gì đến anh.

“Chị đâu có không vui.”

Cậu nhóc hậm hực, “Chị không thành thực trả lời câu hỏi này. Em có thể yêu cầu chị làm một chuyện”.

Lâm Tố Mỹ: “Dựa vào đâu mà em nói chị không thành thực trả lời?”.

Cậu nhóc nhìn Tạ Trường Du một cái, như đang băn khoăn điều gì, sau đó hỏi anh: “Anh Tạ Trường Du, anh nói xem, có phải chị Tiểu Mỹ đang không vui không?”.

Tạ Trường Du ho khan một tiếng, mặt đầy công tâm chính trực: “Tôi bảo này… không thể bắt nạt người ta là trẻ con không hiểu gì đâu”.

Lâm Tố Mỹ trợn mắt với Tạ Trường Du.

Ngay cả Tạ Trường Bình cũng cảm thấy thú vị, tham gia vào: “Đúng đó, Tiểu Mỹ, nhìn gái có vẻ không vui lắm, vì chuyện gì thế? Nói ra để mọi người giúp gái nghĩ cách cho”.

Lâm Tố Mỹ hơi bất lực, nhìn thẳng vào bạn nhỏ đó, “Em muốn chị làm gì?”.

Bạn nhỏ đắn đo suy nghĩ như ông cụ non, “Chị Tiểu Mỹ, sau này chị đừng lấy người khác, đợi em lớn rồi em lấy chị có được không…”.

Lâm Tố Mỹ trợn mắt, những người khác cũng kinh ngạc đến sững sờ.

“Nhóc thối tha, tí tuổi đầu đã muốn kết hôn rồi?”

“Trẻ con bây giờ giỏi thật đấy, lúc tao lớn bằng ngần này đã nghĩ đến những chuyện này đâu.”



Lâm Tố Mỹ cười phì một tiếng, “Nhưng lúc em lớn thì chị cũng già rồi, đến lúc đó em vẫn còn thích chị à?”.

“Chị Tiểu Mỹ, em sẽ không chê chị đâu.”

“Nhưng chị vẫn sợ em chê lắm, em từng gặp mẹ chị chưa?”

“Gặp rồi ạ.”

“Chị già rồi thì chắc cũng giống như mẹ chị đấy.”

Cậu nhóc nghiêm túc nghĩ ngợi, sau đó nhìn Lâm Tố Mỹ với vẻ khó tin, khó lòng tiếp nhận chuyện khi cô già sẽ thành như thế, sau đó cậu nhóc khóc òa: “Không muốn đâu, em không lấy chị nữa…”.

Ặc…

Lâm Tố Mỹ cười phá ra rất không phúc hậu. Cho xin đấy, cô đâu có cưỡng ép đối phương lấy mình chứ, sao cứ như mình đòi cưới cậu nhóc vậy.

Sau mấy ván, Lâm Tố Mỹ cũng chơi rất vui, thật sự gạt mấy chuyện mà mình băn khoăn sang một bên, cả người đều hòa vào trong trò chơi.

Mọi người chơi vô cùng vui vẻ, trò chơi từ hỏi người khác đã thích ai chưa chuyển sang hỏi đối phương chuyện xấu hổ nhất mà người đó không muốn nhắc đến, thậm chí ngay cả nơi lét lút giấu tiền cũng hỏi ra được.

Cho đến lúc tan cuộc, Lâm Tố Mỹ còn hơi không nỡ.

Tạ Trường Bình trông đầy tiếc nuối, “Đáng ghét thật, chị muốn hỏi gái mà, sao lần nào chị hô que gỗ đều rơi vào tay người bên cạnh gái chứ, tức chết mất”.

“Chị muốn hỏi gì thì có thể hỏi thẳng em mà.”

“Ơ đúng nhỉ… Gái nói xem, gái thích kiểu con trai thế nào?”

Lâm Tố Mỹ nhíu mày suy nghĩ, nghĩ đến Lục Trụ, cô rất kinh ngạc, mới qua bau lâu mà dung mạo Lục Trụ đã trở nên mơ hồ trong đầu cô rồi.

Mà cô nghĩ đến Lục Trục không phải vì nhớ anh thích anh, chỉ là vì anh là đối tượng suýt kết hôn với cô mà thôi.

Mục đích của cô và Lục Trụ rất rõ ràng, đều là tìm một đối tượng kết hôn không tệ, từ lâu đã không còn lăn tăn đến chuyện yêu đương nữa mà là hướng đến một sự kết hợp phù hợp.

Nhưng cô thật sự thích người thế nào đây?

Hồi đại học, không phải cô chưa từng có bạn trai. Chàng trai đầu tiên trông không đẹp trai nhưng ngũ quan đĩnh đạc đường hoàng, chỉ là chỗ để cô thu hút anh ta quá ít, chẳng mấy chốc anh ta đã bị cô gái khác hấp dẫn. Chàng trai thứ hai tương đồng với cô, đều là người cần cù, song anh ta cảm thấy ghét cảm giác bài xích của cô với người nhà cô, nghĩ rằng một người sao có thể oán hận bố mẹ mình, đó là người thân thiết nhất đã sinh ra bạn nuôi dưỡng bạn cơ mà, sau đó kết quả đương nhiên cũng là chia tay.

Bây giờ nhớ lại những chuyện đó, cô đã không biết nên trả lời thế nào nữa.

“Gặp được rồi thì chắc là sẽ biết thôi!”

“Lại qua quýt với chị như thế.”

“Đâu có, nhưng em cảm thấy, ít nhất tam quan phải nhất trí… Sau đó người ấy nhất định phải khiến em cảm thấy an tâm, điểm này rất quan trọng.”

“Tướng mạo thì sao, vấn đề này không có yêu cầu gì à?”

“Đợi em gặp được rồi, em nhất định sẽ đưa người đó đến trước mặt chị cho chị tận mắt nhìn rồi đưa ra kết luận.”

“Được đấy.”

Tạ Trường Bình biết, nếu Lâm Tố Mỹ đã nói vậy, giữa con bé và em trai mình, một chút cơ hội cũng không có.

- ---------------------------

Lâm Tố Mỹ lại lên huyện, bởi vì dưa hấu trong nhà ăn loáng cái đã hết sạch, người lớn thì không sao, quan trọng nhất là Tiểu Thần Thần cứ lải nhải mãi, vì thế cô lại lên huyện định mua thêm mấy quả.

Lâm Tố Mỹ đến chỗ Lâm Hải Yến trước, đưa năm kí gạo bác gái bảo cô mang đến cho chị.

Lâm Hải Yến vẫn bảo cô ngồi nghỉ, dặn Đào Kim Phong bổ dưa rót nước rồi chuẩn bị cơm canh.

Lâm Tố Mỹ nhìn dáng vẻ thật thà của Đào Kim Phong, lòng bứt rứt khó tả. Cũng như lời Tưởng Xuân Diệp nói, cô khó mà tưởng tượng được Đào Kim Phong một mặt đối xử với vợ tốt như thế, mặt khác lại làm ra chuyện làm tổn thương vợ. Nếu cô không biết chuyện vớ vẩn đó, cô cũng sẽ cảm thấy người đàn ông này dịu dàng, thành thực và tốt bụng.

“Tiểu Mỹ, ngây ra làm gì đấy?” Lâm Hải Yến cười đẩy cô.

“Chị, em muốn nói chuyện với chị.”

“Em nói đi, chị nghe đây.”

“Nói chuyện riêng ấy.”

Lâm Hải Yến nhìn vào bếp, dường như hơi khó hiểu, chị không cảm thấy có chuyện gì phải giấu chồng mình mới nói ra được.

Có điều Lâm Hải Yyến vẫn đánh tiếng với Đào Kim Phong, sau đó đưa Lâm Tố Mỹ vào phòng. Đào Kim Phong vẫn tiếp tục tính cách tốt của anh ta, vẫn bảo đảm kiên quyết không làm phiền hai chị em bàn chuyện bí mật.

Vào phòng, Lâm Hải Yến vươn tay gí trán Lâm Tố Mỹ, “Bây giờ nói xem nào… thần bí như thế, lẽ nào em thích ai rồi à? Hay là em với người ta đã qua lại rồi?”.

Trông Lâm Hải Yến đầy hứng thú.

“Chị, bây giờ chị sống có hạnh phúc không?”

“Đương nhiên là hạnh phúc rồi.” Chị ra ngoài, có ai không hâm mộ cuộc sống của chị trôi qua vui vẻ đâu.

Những lời Lâm Tố Mỹ muốn buột miệng nói ra lại không thốt lên được nữa. Cô ngẫm nghĩ, kể câu chuyện Tưởng Xuân Diệp nói lần trước ra, sau đó thở dài, “Chị, khi đó em còn cười Xuân Diệp nữa đấy, chuyện này không liên quan gì đến cậu ấy, cậu ấy cứ lăn tăn làm gì, muốn nói thì nói, không muốn nói thì cứ coi như không biết thôi. Nhưng bây giờ em mới biết, những chuyện này thật sự không đơn giản như thế”.

Lâm Hải Yến gật đầu, như đang tán đồng rằng những chuyện thế này không đơn giản đến thế.

Lâm Tố Mỹ nói tiếp: “Trên lớp không phải em chơi với hai đứa bạn cũng được đấy sao? Một đứa có bạn trai rồi, cũng ở trường bọn em, con bé từng lén chỉ cho bọn em nhìn. Nhưng hôm nay em nhìn thấy bạn trai con bé gần gũi với một cô gái khác, nhìn thấy em còn cố ý trốn, vừa nhìn đã thấy quan hệ không bình thường… Chị, chị nói xem em nên làm thế nào, có cần nói cho bạn em biết chuyện mà em đã nhìn thấy không?”.

“Vì sao em phải băn khoăn?” Lâm Hải Yến nghiêm túc hỏi.

“Cậu ấy rất thích bạn trai mình, rất thích rất thích luôn ấy, còn nói tốt nghiệp cấp ba xong sẽ kết hôn. Em sợ sau khi em nói ra, cậu ấy sẽ không chịu nổi, vả lại bản thân em cảm thấy dù em nói thì cậu ấy vẫn sẽ tiếp tục ở bên bạn trai cậu ấy, sau đó sẽ cảm thấy nói ra cũng chẳng có nghĩa lý gì. Nhưng nếu em nói ra, vì lời nói của em mà cậu ấy chia tay bạn trai thì em cũng thấy sợ, cảm thấy là do em đã phá hoại tình cảm của họ. Bởi vì em cũng không xác định được liệu có phải là cậu trai đó chỉ nhất thời ấy ấy hay không, có thể sau này cậu ta sẽ đối xử với bạn em rất tốt…”.

Lâm Hải Yến nghiêm túc đưa ra đề nghị: “Em nghĩ như vậy chắc chắn là vì cách chung đụng bình thường của hai người đó cho em suy nghĩ như vậy, cô bé đó chắc chắn rất thích bạn trai mình, nỗi băn khoăn của em rất bình thường”.

“Thế rốt cuộc em có nên nói không?”

Lâm Hải Yến thở dài, “Không có gì hay để nói cả”.

“Sao lại thế?”

“Con gái vốn khá nhạy cảm, phát hiện ra những chuyện này chỉ là vấn đề thời gian, nếu bản thân cô bé đó đã phát hiện thì lựa chọn tiếp tục ở bên nhau hay chia tay đều là quyết định của bản thân cô bé đó. Nhưng nếu em nhúng tay vào, rất có thể cô bé đó sẽ trách em phá hoại tình cảm của cô bé, hơn nữa vì lòng tự trọng mà thậm chí sẽ có khuynh hướng căm ghét em, ngay cả bạn bè cũng chẳng làm được nữa.”

“Là vậy ạ?”

Lâm Hải Yến gật đầu, “Chỗ chị làm có một cô chồng ngoại tình, người ta tốt bụng nói cho cô ta biết, chuyện đầu tiên cô ta làm chính là mắng đối phương té tát, sau đó cùng chồng đi đánh đối phương, bởi vì chồng cô ta nói với cô ta mình bị oan, là người kia không muốn thấy cô ta sống tốt. Thực ra bọn chị đều biết chuyện đó là thật, không phải người phụ nữ đó không biết, nhưng lại chịu chấp nhận, thà trách tội người khác còn hơn…”.

“Vì sao lại thế ạ?”

“Em còn nhỏ, không hiểu. Hôn nhân không phải chuyện đơn giản, nhất là với phụ nữ mà nói, muốn rời khỏi một người đàn ông không phải chuyện dễ dàng. Điều đó sẽ khiến cuộc sống của người phụ nữ đó đảo lộn trời đất, không mấy ai có thể chấp nhận sự thay đổi lớn như thế.”

Lâm Tố Mỹ thở dài, “Quả thực em không hiểu lắm. Chị, chị thì sao, nếu anh rể làm ra chuyện có lỗi với chị, chị sẽ quyết định thế nào?”.

Lâm Hải Yến sững ra một lúc, “Sao lại nói đến chị rồi?”.

“Bởi vì em không hiểu mà, nhưng chị có vẻ rất hiểu.”

“Anh rể em sẽ không làm ra chuyện có lỗi với chị đâu, chị tin anh ấy.”

Bên ngoài truyền đến giọng Đào Kim Phong gọi ăn cơm, bởi vì anh ta nói là không nghe trộm nên cũng không gõ cửa mà trực tiếp gọi.

Lâm Tố Mỹ nhìn thấy khóe mắt Lâm Hải Yến dần lộ ra nét cười, nụ cười ấy ngọt ngào mà đong đầy hạnh phúc, cô nhìn mà chỉ cảm thấy lòng nhói đau.