Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Chương 164: Có một không hai




Bạn nhỏ Tạ Gia Vũ năm tuổi vô cùng nhiều tai nạn.

Bởi vì các bạn nhỏ khác đều có nghỉ hè nghỉ đông, hầu hết sẽ về chỗ ông bà nội hoặc ông bà ngoại trong các kì nghỉ đó, cho nên khoảng thời gian này, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du cũng sẽ để con sống ở chỗ Trần Tư Tuyết và Trần Đông Mai.

Chính vào lúc này, miệng bạn nhỏ Tạ Gia Vũ bị loét.

Chuyện đó do Trần Đông Mai phát hiện. Bởi vì lúc ăn cơm, Tạ Gia Vũ kêu đau. Trần Đông Mai nhìn thì thấy trong miệng Tạ Gia Vũ loét rất nhiều chỗ, phải, rất nhiều.

Trần Đông Mai vội đưa cháu đi khám rồi lấy thuốc, nhưng vậy mà cũng không thể ngừng đau.

Tạ Gia Vũ ăn gì cũng đau, ngay cả hút sữa bằng bình miệng cũng sẽ đau, đôi mắt kia vẫn đỏ hoe, câu cửa miệng của cô nhóc biến thành – Bà ngoại ơi, đau.

Chuyện này khiến Trần Đông Mai xót xa vô cùng. Mấy người Lâm Bình, Lâm An không ít lần bị Trần Đông Mai mắng.

Chủ yếu là vì Lâm Bình vừa về nhà đã gọt một quả lê để tự ăn, sau đó hỏi Tạ Gia Vũ: “Muốn ăn không con?”

“Có ạ.”

Nhưng không thể ăn, vừa ăn liền đau.

Lâm Bình, Lâm An không cố ý làm vậy. Nhưng trẻ con ấy à, vừa thấy người khác ăn thì cũng muốn ăn, vừa ăn liền đau, vừa đau liền khóc.

Thế vẫn còn may, mấy cu cậu Lâm Thần còn xấu xa hơn, cố ý ăn trước mặt Tạ Gia Vũ, khiến Tạ Gia Vũ vừa khóc vừa chảy nước miếng, muốn ăn muốn ăn quá đi mất, nhưng đau quá đau quá đi.

Sau đó mấy anh cu nhóc ranh đều bị Trần Đông Mai đánh cho một trận, lý do là bắt nạt em gái.

Khi Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du về nhà đón hai con thì thấy Tạ Gia Kỳ đang ăn, Tạ Gia Vũ nhìn chòng chọc vào anh trai, nước mắt tuôn rơi, nước miếng buông lơi.

Thoắt cái, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đều cứng đờ người, chuyện gì đây?

Tạ Gia Kỳ chỉ đành ngoan ngoãn giải thích: bởi vì em gái không ăn được, cho nên em gái bảo cậu ăn, cô nhóc không thể ăn nhưng có thể nhìn người khác ăn.

Rõ ràng Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du chẳng tài nào hiểu nổi hành vi chịu ngược này của con gái. Có lẽ sau này khi trào lưu ăn trực tuyến trở nên nổi tiếng, họ sẽ hiểu, thứ mà mình không thể ăn hoặc không ăn được, nhìn người khác ăn cũng là một sự hưởng thụ lớn lao.

Chỉ là dáng vẻ của Tạ Gia Vũ, quá đáng thương.

Lâm Tố Mỹ đau hết cả đầu, vội làm chút nước ép hoa quả, dùng thìa bón từng miếng cho Tạ Gia Vũ thì mới khiến con dễ chịu hơn.

“Mấy hôm nữa ổn hơn là có thể ăn được rồi.”

“Con muốn ăn nhiều thứ lắm ấy.”

“Ừ ừ ừ, bảo bố lái xe đưa con đi mua, cho con mua một lần ăn thỏa thích luôn.”

“Muốn ăn dưa vàng, dưa lê, đu đủ, dưa hấu…”

Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đương nhiên gật đầu.

……

Kết quả sang hôm sau, Tạ Gia Vũ lại có chuyện.

Về đến thôn Cửu Sơn, ngay cả Tạ Gia Kỳ cũng sẽ muốn ra ngoài chơi cùng lũ trẻ, càng đừng nói là Tạ Gia Vũ.

Mấy cu cậu Lâm Thần có vẻ đã hẹn nhau đến một chỗ nào đó nên bèn lén lút đi.

Tạ Gia Vũ là chúa nghịch, cứ nhìn chúng chằm chặp, vừa thấy người mất hút thì lập tức vội vã đuổi theo, đến giày cũng quên đi.

Sau đó thì bi kịch xảy đến…

Chân Tạ Gia Vũ giẫm lên sân đá, thoáng cái cô nhóc khóc toáng lên.

Mấy cu cậu Lâm Thần run bắn người. Nhỏ em lại khóc rồi, đảm bảo chúng lại bị bà nội đánh rồi. Thực ra, khoảng cách tuổi tác của chúng với Tạ Gia Vũ hơi lớn, chắc chắn không thể chơi cùng nhau. Thi thoảng, chúng thích cô em gái này vì cô nhóc đáng yêu, nhưng phần lớn thời gian chúng lại cảm thấy cô nhóc cực kì đáng ghét vì rất ngang ngạnh. Song, bà nội còn thiên vị Tạ Gia Vũ.

Mấy cu cậu Lâm Thần chỉ đành quay về.

“Lại làm sao đây?”

“Òa…” Tạ Gia Vũ càng khóc nức nở.

Lâm Thần chỉ đành bế Tạ Gia Vũ về nhà, để Tạ Gia Vũ ngồi xuống. Kết quả vừa nhìn, ngay cả mấy đứa bọn cậu cũng giật nảy mình, hai bàn chân của Tạ Gia Vũ đều bị bỏng, trông rất đáng sợ.

Mà Tạ Gia Vũ chỉ biết khóc.

Đây là chuyện lớn, lũ trẻ vội đi tìm người lớn xử lý.

Chuyện này có thể xử lý thế nào được? Không khác mấy với vết loét miệng của Tạ Gia Vũ, có thể mua thuốc các kiểu, nhưng nên đau thì vẫn phải đau.

Vì thế, bây giờ Tạ Gia Vũ không chỉ miệng không thể ăn mà chân cũng chẳng thể đi.

Sau khi hay chuyện, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đều câm nín, vừa cảm thấy con gái cực kì đáng thương lại vừa cảm thấy con gái hơi buồn cười, sao chuyện gì cũng đụng phải vậy?

Nhiệt độ mùa hè ở thành phố Vân vốn đã rất cao, mặt đất cũng nóng hầm hập, chỉ là mọi người đều đã quen nên chẳng mấy bận tâm. Bên cạnh đó, chân người trưởng thành thô dày, nhưng chân trẻ con chắc chắn không thể so bì được.

Tạ Trường Du cõng con gái về nhà. “Bây giờ có đau không con?”

“Đau.”

“Còn dám đi chân đất nữa không?”

“Sau này con phải đi giày.”

“Khoảng thời gian này ở yên trong nhà, đã biết chưa?”

“Vâng.” Tạ Gia Vũ cũng bất lực, rồi lại muốn khóc, thật sự đau lắm đau lắm đau lắm ấy.

Về đến nhà mình, Tạ Gia Vũ ngồi trên ghế xem vô tuyến. Tạ Gia Kỳ biết em gái đang khó chịu nên cũng không tranh xem phim với em nữa.

Sau khi Lâm Tố Mỹ mang chút hoa quả vào, hai đứa trẻ vừa ăn vừa xem vô tuyến.

Qua một lúc, Lâm Tố Mỹ lại đi xem hai con, xem một lúc rồi lập tức đi tìm Tạ Trường Du.

“Anh lại đây.”

Tạ Trường Du bị điệu bộ thần bí và lén lút của vợ chọc cười, cũng rón rén đi qua, dùng ánh mắt hỏi sao thế. Lâm Tố Mỹ chỉ bảo anh đi theo mình.

Sau đó hai người cùng đến chỗ con gái.

Tạ Gia Vũ lắc đầu nguầy nguậy xem vô tuyến, còn Tạ Gia Kỳ cầm thìa múc nước ép hoa quả bón cho em gái.

“Còn muốn uống nữa không?”

Tạ Gia Vũ gật đầu. “Có.”

“Vậy anh bón cho em.”

Tạ Gia Vũ quay người nhìn Tạ Gia Kỳ một lúc, sau đó đưa điều khiển cho cu cậu. “Vậy bây giờ anh có thể xem kênh anh thích rồi.”

“Bây giờ anh muốn xem kênh này.”

……

Hai đứa trẻ một hỏi một đáp, khiến trái tim hai vị phụ huynh lén lút quan sát ở cửa ngọt ngào như rót mật. Cảnh tượng trước mắt khiến họ cảm thấy hạnh phúc vô ngần, nguyện đánh đổi tất cả để giữ gìn tất thảy.

Hai người lén nhìn một lúc lâu rồi mới rời đi.

Vì Tiểu Vũ không thể xỏ giày để đi nên Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đều bế con ra ngoài. Còn Tạ Gia Kỳ làm anh trai thỉnh thoảng cũng muốn cõng em gái. Có điều, lần đầu tiên cu cậu không làm tốt, Tạ Gia Vũ đè Tạ Gia Kỳ xuống đất.

Khoảnh khắc đó, hai đứa trẻ đều đứng hình.

Tạ Gia Vũ đắn đo và băn khoăn, rốt cuộc vì anh trai vô dụng không cõng được mình hay là vì mình quá nặng nên anh trai không cõng nổi.

Còn Tạ Gia Kỳ thì đỏ bừng mặt.

Sau đó, Tạ Gia Kỳ cố dùng hết sức bế em gái ra ngoài, dù rằng chỉ bế được một lát ngắn ngủi.

Mãi cho đến khi Tạ Gia Vũ hết loét miệng, chân bong lớp da cũ và mọc lớp da mới, mối quan hệ hòa thuận tình thương mến thương của hai anh em mới lại bị phá vỡ, tiếp tục tranh vô tuyến, tiếp tục tranh nhau buổi sáng ăn gì…

- -------------------------------

Trong khoảng thời gian này, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đều chạy qua chạy lại giữa thành phố Vân và thôn Cửu Sơn. Cuối tuần này, Trần Tư Tuyết gọi điện thoại đến bảo họ bắt buộc phải trở về một chuyến, vì có chuyện phải bàn bạc với họ.

Giọng điệu của Trần Tư Tuyết khá trịnh trọng, khiến Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du giật nảy mình. Chẳng đợi tới cuối tuần, hai vợ chồng đã về luôn ngay hôm đó.

Họ hành động nhanh như thế, ngược lại khiến Trần Tư Tuyết sợ hết hồn.

Vừa hỏi đã xảy ra chuyện gì, Trần Tư Tuyết không nói rõ ràng cho lắm, chỉ bảo đi tìm Tạ Trường Linh.

Hóa ra Tạ Trường Linh lại tìm được một người bạn đồng hành rồi. Đây là cách nói của Trần Tư Tuyết.

Ngày trước Trần Tư Tuyết cũng nghĩ con gái nên tìm một người, nhưng khi ấy con gái không gật đầu, bà liền không có tâm tư đó nữa. Bây giờ Tạ Trường Linh kinh doanh nhà nghỉ không tệ, có con gái ở bên cạnh, dường như một mình cũng vẫn ổn, hà tất phải tìm một người đàn ông cho khổ ra chứ?

Nhưng tuổi tác của Tạ Trường Linh không quá lớn, chẳng lẽ nửa đời sau chỉ một mình vậy ư?

Bây giờ Trần Tư Tuyết cũng rất băn khoăn, vừa sợ con gái chỉ một mình, vừa sợ con gái gặp phải loại người không ra gì, bèn dứt khoát gọi con trai và con dâu về để mọi người cùng bàn bạc xem sao.

Vì thế, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đã biết đại khái tình hình.

Họ chỉ đành đi hỏi Tạ Trường Linh.

Nói thực lòng, họ cũng rất bất ngờ. Nhưng chuyện thế này phải xem người trong cuộc nghĩ thế nào đã. Dẫu sao cuộc đời là của người khác, họ không có tư cách quyết định cho người ta.

“Vẫn phải xem chị nghĩ sao đã.” Lâm Tố Mỹ quyết định.

Tạ Trường Du nhìn cô, gật đầu.

Chủ yếu là vì bây giờ hai người đã thuộc vào kiểu người thành công trong mắt người khác, bởi thế những lời họ nói ra trở nên rất có trọng lượng. Tuy sự tín nhiệm của người khác khiến họ cảm thấy ấm áp, nhưng sự tín nhiệm này cũng đi kèm với trách nhiệm.

Tựa như chuyện của Tạ Trường Linh lần này, nếu họ cảm thấy không đáng tin thì Tạ Trường Linh sẽ thật sự từ chối thẳng thừng. Đó không phải là chuyện để đùa.

Vì thế, quan điểm của hai vợ chồng rất rõ ràng. Với người đàn ông của Tạ Trường Linh, họ sẽ ngầm thăm dò xem nhân phẩm ra sao, nếu nhân phẩm được thì để Tạ Trường Linh tự phán đoán xem có muốn ở bên người đàn ông đó hay không, nếu nhân phẩm chẳng ra gì thì hoặc ít hoặc nhiều họ sẽ can thiệp.

Lúc trông thấy họ, Tạ Trường Linh cũng ngây người.

“Mau vào ngồi đi.” Tạ Trường Linh vội bưng nước qua cho hai vợ chồng.

Lâm Tố Mỹ nhìn Tạ Trường Du một cái, Tạ Trường Du ho một tiếng. “Mẹ bảo bọn em đến tìm chị.”

Mặt Tạ Trường Linh đỏ lựng. Có lẽ chị cũng đã hiểu ra. Tuy hơi xấu hổ nhưng Tạ Trường Linh vẫn nói rõ ngọn ngành.

Người đàn ông đó là Lý Đại Sơn, trông bình thường, nhưng con người không tệ. Vì bình thường bày quầy bán ở con phố phía sau cách nhà nghỉ không xa nên Lý Đại Sơn để vài thứ trong nhà nghỉ để dễ dàng lấy, cũng tiện cho bản thân anh.

Cứ qua lại như vậy, hai người liền quen thân.

Nhà Lý Đại Sơn đó có một em trai một em gái, bố mẹ họ đều đã qua đời vì bệnh, tiền bạc trong nhà đã tiêu hết sạch mà người vẫn ra đi. Lúc qua đời, mẹ anh không yên tâm về hai đứa con nhỏ, bảo anh cả là anh chăm sóc hai em, cũng dặn dò con trai và con gái út nhất định phải nghe lời anh cả, sau này phải biết kính trọng, hiếu thảo với anh.

Nhà Lý Đại Sơn gánh một khoản nợ, sau đó anh còn phải nuôi em trai em gái. Hai em cũng ngoan ngoãn, tự nấu cơm tự bổ củi, rất ít khi gây rắc rối cho Lý Đại Sơn.

Vì thế Lý Đại Sơn tự kiếm tiền, một là để trả nợ, hai là để nuôi em trai em gái đi học.

Lý Tiểu Sơn và Lý Tiểu Hồng đều không muốn đi học, bảo anh trai tích tiền kiếm được để lấy vợ. Hai cô cậu đều rất hiểu chuyện. Bởi hai người họ đã nghe người trong thôn nói là họ liên lụy anh trai, khiến anh trai không thể lấy vợ, vì có ai lại bằng lòng gả vào một gia đình nghèo rớt như thế chứ.

Song Lý Đại Sơn lại bức Lý Tiểu Sơn và Lý Tiểu Hồng đi học, hơn nữa còn bảo họ nhất định phải chăm chỉ học hành, nếu không sẽ có lỗi với người anh trai là anh.

Còn về việc lấy vợ, Lý Đại Sơn không có suy nghĩ đó. Bây giờ nhà cửa thì như vậy, họ dựa vào đâu mà tìm một người phụ nữ đến chịu khổ cùng họ chứ? Phụ nữ bình thường tuyệt đối không chịu gả cho anh, mà người bằng lòng cũng không phải một người phụ nữ tốt, anh không thể ích kỉ liên lụy đến đối phương được.

Cứ vậy, Lý Đại Sơn vẫn độc thân. Cho dù cuộc sống sau này đã tốt hơn, anh vẫn không có suy nghĩ muốn kết hôn. Anh đã nghĩ kĩ rồi, trừ phi em gái út cũng lên đại học, nếu không anh sẽ không kết hôn.

Bây giờ Lý Tiểu Hồng cũng lên đại học rồi, lúc này Lý Đại Sơn mới bắt đầu suy nghĩ đến đại sự đời mình. Anh tiếp xúc với Tạ Trường Linh trong khoảng thời gian này, cũng đã nghe nói về chuyện của chị. Nhưng anh cảm thấy chị không phải kiểu như người khác nói.

Cái gì mà lòng dạ độc ác, không chỉ trộm đi tiền của nhà chồng cũ mà còn quay lại chiếm hời của em trai mình chứ.

Theo Lý Đại Sơn, Tạ Trường Linh là một người phụ nữ tốt vừa dịu dàng vừa lương thiện.

Hôm ấy, Lý Đại Sơn nói vậy với Tạ Trường Linh, khiến người phụ nữ mấy chục tuổi như Tạ Trường Linh bật khóc. Chị lắc đầu, nói chị thật sự không phải như trong tưởng tượng của anh, ngày trước chị thật sự không tốt…

Nghe về những gì chị đã trải qua, Lý Đại Sơn cũng rất bùi ngùi. Anh hỏi chị có bằng lòng kết bạn và chung sống cùng anh không, anh nhất định sẽ đối xử với chị thật tốt, cũng sẽ yêu thương con gái chị như con mình, chỉ là chị có chê anh đã ngần này tuổi mà còn là một người thô kệch hay không.

Tạ Trường Linh hơi rung động.

Sau đó, Lý Tiểu Sơn và Lý Tiểu Hồng chủ động đến tìm Tạ Trường Linh. Họ hy vọng chị có thể cho anh trai họ một cơ hội. Anh trai họ đã thật sự bị họ làm lỡ dở. Họ lên đại học rồi, sẽ tự kiếm tiền, sau này tuyệt đối không xin một xu tiền nào của anh trai, sau này sẽ hiếu thảo với anh trai và chị dâu, chỉ hy vọng Tạ Trường Linh có thể cho anh trai họ một cơ hội.

Khi thấy Lý Tiểu Sơn và Lý Tiểu Hồng, Tạ Trường Linh liền hiểu tại sao Lý Đại Sơn không thể buông bỏ hai anh em này. Chúng quá ngoan ngoãn, cũng quá hiểu chuyện, nếu là chị, có lẽ chị sẽ nguyện đánh đổi tất cả vì người em trai em gái như thế.

Thú thực, ban đầu nghe Lý Đại Sơn kể những chuyện đó, Tạ Trường Linh cũng hơi khó chịu. Nhất là yêu cầu của mẹ họ, dựa vào đâu mà vứt hai đứa trẻ bé hơn cho con cả chứ? Dựa vào đâu mà bắt con cả phải gánh vác nghĩa vụ như vậy?

Nhưng khi nhìn thấy Lý Tiểu Sơn và Lý Tiểu Hồng, chị đã có thể hiểu được, đó là yêu cầu thực sự chẳng có cách nào.

……

Nghe xong tất cả, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đưa mắt nhìn nhau một cái.

Lâm Tố Mỹ cảm thấy mình hơi có thế lực rồi, khi nghe đến đoạn có một em trai một em gái, cô hơi phản cảm và khó chịu. Ngày trước thì ấm ức tự nuôi em trai em gái lên đại học, sau này liệu có phải gom góp tiền mua nhà mua xe cho em trai em gái hay không? Còn phải khiến vợ và mình chịu ấm ức hay không?

Nhưng nghe đến đoạn sau, biết hai người em đó không phải loại người kia và bây giờ đã học đại học, cô lại cảm thấy điều kiện của Lý Đại Sơn cũng ổn.

Lâm Tố Mỹ bày tỏ thái độ. “Chị, chị nghĩ thế nào thì cứ làm như thế, em và Trường Du đều sẽ ủng hộ chị.”

“Ừ.” Tạ Trường Linh cũng thở phào một hơi.

……

Sau khi nói chuyện với Tạ Trường Linh xong, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du không định dừng lại tại đó. Họ bảo người cẩn thận nghe ngóng, trước là đến thôn của Lý Đại Sơn hỏi thăm về cách chung đụng của ba anh em họ và nhận xét của người trong thôn với Lý Đại Sơn.

Để yên tâm hơn, họ còn tìm bạn học của Lý Tiểu Sơn và Lý Tiểu Hồng, hỏi kĩ càng về tính cách và cách xử sự của họ thường ngày.

Kết quả khiến Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đều thở phào.

Lý Đại Sơn không nói dối, người trong thôn quả thực dành những lời đánh giá cao cho ba anh em họ. Bây giờ mọi người đều nói Lý Đại Sơn có thể hưởng phúc, sau này được sống sung sướng rồi. Lý Tiểu Sơn và Lý Tiểu Hồng cũng vô cùng độc lập, hai người họ biết anh trai vất vả nên luôn chăm lo nhà cửa ổn thỏa.

Còn ở trường của Lý Tiểu Sơn và Lý Tiểu Hồng, họ là đại diện của sự khắc khổ và tiết kiệm vô cùng. Bình thường, câu cửa miệng của họ đều là phải chăm chỉ học hành, sau này kiếm thật nhiều tiền báo đáp lại anh cả.

……

Hôm gặp mặt chính thức, Tạ Trường Bình cũng dẫn chồng và con về.

Mấy đứa trẻ cùng chơi đùa, còn người lớn thì ngồi lại với nhau.

Lý Đại Sơn hơi bứt rứt không yên, nhưng vẫn rất cố gắng muốn để lại một ấn tượng tốt với mọi người. Có điều anh nói chuyện dễ khiến mọi người cười, bởi Lý Đại Sơn nói chuyện vô cùng chân chất, luôn chỉ nói anh nhất định sẽ đối xử tốt với Tạ Trường Linh, cũng sẽ đối đãi với Giai Giai như con gái mình.

Mà Tạ Giai Giai không bài xích ông bố dượng này. Cô bé có thể cảm nhận được ý tốt của đối phương với mình.

Cho nên lần gặp mặt này rất vui vẻ.

Hôn sự của Tạ Trường Linh và Lý Đại Sơn dự định làm vô cùng đơn giản, chỉ là hai người đi đăng kí, sau đó cả nhà ăn một bữa cơm, không tổ chức linh đình.

Một ngày trước hôm cưới, Trần Tư Tuyết nghiêm túc trò chuyện với Tạ Trường Linh.

“Bây giờ con kết hôn với Đại Sơn rồi, hai đứa chắc chắn sẽ có con của mình, đây là chuyện rất bình thường, con không được không có suy nghĩ gì cả. Với tình hình của hai đứa, không có con sao gắn bó được? Nhưng mẹ bắt buộc phải nói trước, sau này có con rồi thì con cũng phải đối xử hết lòng với Giai Giai. Con bé vốn đã rất nhạy cảm, nếu con còn hời hợt với nó… vậy thì phải làm sao?”

“Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ đối xử với Giai Giai giống như trước.” Tạ Trường Linh bảo đảm.

Đối với Tạ Trường Linh, Tạ Giai Giai không chỉ đơn giản là con gái, mà còn là trụ cột tinh thần của chị trong một khoảng thời gian rất dài, hai mẹ con chị sống nương tựa vào nhau, cùng nhau vượt qua những tháng ngày khó khăn đó.

“Con tự biết rõ là được.”

……

Tuy hôn sự của Tạ Trường Linh không tổ chức rình rang nhưng vẫn gây ra mấy lời bàn tán, song đều bị Lý Đại Sơn giải quyết, ai nói thì anh mắng người đó, thậm chí còn dám đánh người.

Mặt này của Lý Đại Sơn lộ ra, càng khiến Tạ Trường Linh có thêm điều gì khang khác. Đây là người đàn ông “máu mặt” có thể bảo vệ chị và con.

- --------------------------------

Sau khi kết hôn, cuộc sống của Tạ Trường Linh trôi qua rất êm đềm. Lý Đại Sơn luôn bảo vệ vợ và con. Ngay cả chuyện muốn có con với Tạ Trường Linh, anh cũng thương lượng với Tạ Giai Giai, khiến Tạ Giai Giai hoàn toàn cảm nhận được cô bé là một phần của gia đình này, cô bé được bố mẹ coi trọng.

Cho nên khi Tạ Giai Giai chủ động bảo Tạ Trường Linh sinh thêm em bé, cô bé nhất định sẽ đối tốt với em, Tạ Trường Linh nghe mà suýt khóc một trận.

Có điều, cuộc sống của Tạ Trường Linh bên này rất ổn thì phía Tạ Trường Bình bên kia lại loạn cào cào.

Bố mẹ chồng của Tạ Trường Bình hơi khó chịu với sự ngang ngạnh của chị. Cũng không biết nghe họ hàng nào xúi giục, bây giờ họ đang yêu cầu con trai và con dâu sinh đứa thứ hai, hơn nữa đã thuyết phục được Tả Minh Sinh.

Chuyện này khiến Tạ Trường Bình giận sôi người. Chị mắng luôn bố mẹ Tả Minh Sinh: “Bảo con sinh con, tiền phạt bố mẹ trả chắc? Sau này mua nhà mua xe cho cháu bố mẹ trả chắc? Không muốn bỏ gì ra, chỉ biết há miệng yêu cầu người khác, dựa vào đâu mà con phải nghe theo bố mẹ?”

Ngay cả Tả Minh Sinh cũng bị mắng.

“Anh có thể sinh con giúp em hay đau đớn hộ em? Không làm được gì thì nói cái rắm ấy.”

……

Nếu do hai người Tạ Trường Bình và Tả Minh Sinh tự muốn sinh, họ đương nhiên sẽ không có ý kiến. Nhưng lại bị người ta yêu cầu như thế, Tạ Trường Bình cực kì phản cảm.

Sau khi tự phân tích một lượt, Tạ Trường Bình càng cảm thấy không thể sinh.

Tạ Trường Bình kể khổ với Lâm Tố Mỹ. “Để mở quán và mua nhà ở thành phố Vân, chị đã tìm gái hỏi vay tiền rồi, bây giờ còn nợ kia kìa, lấy đâu ra tiền để mà sinh thêm con? Sau này con đi học không cần tiền chắc? Vào lớp bồi dưỡng không cần tiền chắc? Bao nhiêu chỗ phải tiêu đến tiền.”

Tạ Trường Bình còn chưa nói chị cũng đã chịu ảnh hưởng của Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du, cũng có suy nghĩ muốn cho con ra nước ngoài. Bởi chung quy thì ra ngoài mở mang tầm mắt cũng tốt, dù sao cũng không thể sống vật vờ dật dờ như thế hệ của họ được.

Một đứa con đã phải nghĩ cách liều mạng kiếm tiền, sinh thêm một đứa nữa thì chẳng lẽ không nuôi giống vậy à?

Tạ Trường Bình vừa nghĩ đến đây đã lập tức dập tắt hoàn toàn suy nghĩ sinh đứa thứ hai, có thể nuôi được cậu con trai duy nhất đã phải cảm ơn trời đất rồi.

Lâm Tố Mỹ hiểu rõ Tạ Trường Bình cũng chỉ muốn giải tỏa mà thôi.

“Sao Tả Minh Sinh nhà chị lại bị thuyết phục thế?”

“Tại gái đấy còn gì?”

“Tại em á?” Lâm Tố Mỹ trợn tròn mắt.

“Tả Minh Sinh nói Tiểu Vũ nhà gái quá đáng yêu, quá ngoan ngoãn nên cũng muốn có một cô con gái. Cả đời này anh ấy không có số đó đâu, đừng mơ hão nữa.”

Lâm Tố Mỹ không nghĩ con gái mình lại được yêu thích đến thế, một Từ Lâm không đủ, giờ lại thêm một Tả Minh Sinh nữa.

“Vậy chị không kể ra mấy chuyện Tiểu Vũ nhà em đã làm à?”

Tạ Trường Bình càng đau đầu. “Kể rồi đấy, nhưng người ta sẵn sàng dỗ dành…”

Lâm Tố Mỹ không còn lời nào để nói.

Tạ Trường Bình nhìn Lâm Tố Mỹ hồi lâu, sau đó không biết đã nghĩ đến điều gì. “Chị sẽ khiến Tả Minh Sinh phải chấp nhận và đồng ý với chị sẽ không sinh đứa thứ hai nữa.”

“Cũng đúng thôi, quyết định chị đưa ra, anh ấy sẽ phản bác chắc?”

“Ê, chị định giảng đạo lý với anh ấy đấy có được không?”

“Đạo lý gì?”

“Tiểu Vũ nhà gái đáng yêu, trông ngoan ngoãn, nói chuyện cũng dễ nghe. Đó là vì sao? Đó là vì bố mẹ người ta trông đẹp lại còn thông minh. Còn với tính cách và tướng mạo đó của Tả Minh Sinh, rốt cuộc anh ấy lấy đâu ra tự tin mà cảm thấy anh ấy có thể sinh ra được một cô con gái ngoan như Tiểu Vũ?”

Lâm Tố Mỹ: …

Lý do này, đúng là có một không hai rồi.

Có điều, Tạ Trường Bình cũng đưa ra đề nghị với Lâm Tố Mỹ. “Bọn chị không có điều kiện sinh đứa thứ hai, nhưng gái và Tạ Trường Du thì có. Hai đứa có thể suy nghĩ kĩ xem, nhà to sự nghiệp lớn mà chỉ có hai đứa con thì sau này sao tiếp nhận cho xuể được?”