Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Chương 154: Được...




Trần Đông Mai nhìn Tạ Trường Du với vẻ mặt không thiện lành. Nếu không phải vì hai viên giấy na ná nhau, nếu không phải vì quyết định bất chợt rằng sẽ dùng cách này để quyết định xem hôm nay ai dẫn hai đứa trẻ đi thì có lẽ Trần Đông Mai sẽ phải chụp cho Tạ Trường Du cái mũ trong ứng ngoại hợp với Trần Tư Tuyết rồi.

Lâm Tố Mỹ thấy tình hình này thì cũng cực kì bất lực. Cô có thể mường tượng được nếu không phải vì dùng cách chọn viên giấy chứ không phải là oẳn tù tì, thì có lẽ một ván phải quyết đấu ba ván thắng hai sau đó là năm ván thắng ba mất.

Lâm Tố Mỹ không khỏi nhìn sang hai đứa con của mình. Không thể không nói, người đã làm mẹ nhìn con mình thế nào cũng thấy đáng yêu, nhìn ra sao cũng thấy ngoan ngoãn. Hai đứa trẻ được mẹ và mẹ chồng mình tranh đoạt như vậy, ấy thế mà cô lại có chút kiêu ngạo nói không thành lời được.

Lâm Tố Mỹ không xem con trước mà an ủi mẹ mình. Với màn thua một cách quang minh chính đại này, lòng bà chắc chắn chẳng dễ chịu.

Bây giờ Trần Đông Mai quả thực khó chịu. Sau khi Lâm Tố Mỹ sán đến, bà nói thẳng thừng: “Lần sau con tìm giấy để rút thăm.”

Nói đoạn, Trần Đông Mai lại tiếp tục nhìn con rể - tên đầu sỏ khiến tay bà thối - bằng ánh mắt ghét bỏ.

Tạ Trường Du ngước mắt nhìn nhạc mẫu đại nhân của mình, sờ mũi, rồi bất lực thở dài. Cho dù đã bị ghét bỏ thì cũng không thể tức giận, càng không thể ấm ức.

Trần Tư Tuyết thắng nên lòng như nở hoa, khẽ hếch cằm, vốn còn muốn phát biểu chút cảm tưởng với thắng lợi này, nhưng thấy dáng vẻ của Trần Đông Mai thì bỗng cảm thấy mình chẳng cần nói gì nữa.

Trần Tư Tuyết đi qua dắt tay Tạ Gia Kỳ và Tạ Gia Vũ. “Kỳ Kỳ Tiểu Vũ, bây giờ bà cháu mình về nhà nhé, bà nội sẽ nấu đồ ăn ngon cho hai con.”

Hai anh em đã tròn bốn tuổi cũng biết tình hình vừa rồi, Tạ Gia Kỳ ngoan ngoan để bà nội dắt, còn vô cùng lễ phép nói tạm biệt với bà ngoại và bố mẹ.

Song bạn nhỏ Tạ Gia Vũ đã đi được mấy bước lại quay đầu. “Bà ngoại ơi, bà vô dụng quá, sao cứ thua vậy chứ…”

Tạ Gia Vũ vừa nói vừa lắc đầu nguầy nguậy.

Sắc mặt Trần Đông Mai đã xanh rồi.

Lâm Tố Mỹ vội quát: “Tạ Gia Vũ!”

Tạ Gia Vũ cười vội quay đầu. “Bà nội ơi, con muốn ăn đùi gà với cả cánh gà.”

“Được được được, bà nấu cho con.”

……

Lâm Tố Mỹ khoác cánh tay Trần Đông Mai. “Mẹ, mẹ đừng để bụng, con bé…”

Lâm Tố Mỹ nhắc tới Tạ Gia Vũ là đau đầu. Con trai Tạ Gia Kỳ ngoan ngoãn, nghe lời; nhưng con gái thì hoạt bát quá mức, luôn nói ra mấy lời khiến người ta kinh ngạc, cứ như bà cụ non vậy.

Ban đầu Tạ Gia Vũ thể hiện như vậy, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du vẫn rất vui. Con biết nói sớm, khả năng ngôn ngữ rất mạnh, còn biết dùng rất nhiều từ ngữ trẻ con không hay sử dụng. Nhưng đợi khi Tạ Gia Vũ lớn hơn một chút, hai người đều nhận ra con gái như vậy có vẻ không ổn lắm.

“Tiểu Vũ còn nhỏ. Con bé nói vậy hòng bảo mẹ phải thắng lần sau, con bé vẫn mong được theo mẹ đấy.” Trần Đông Mai hạ quyết tâm, nếu lần sau có chuyện thế này thì nhất định phải thắng.

Lại còn lần sau nữa…

Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du nhìn nhau. Chỉ một lần này thôi mà hai vợ chồng họ đã phải than khổ rồi, nhất định đừng có lần sau nữa.

Lâm Tố Mỹ chỉ đành thở dài. “Mẹ, không có Tiểu Vũ ở bên mẹ thì còn bọn con mà! Mẹ xem mẹ đi, bây giờ mẹ chỉ nhớ tới món Tiểu Vũ và Kỳ Kỳ thích ăn thôi, lần nào cũng nấu mấy món đó, đã bao lâu mẹ không nấu món con thích ăn rồi? Mẹ không thể có cháu ngoại rồi gạt con gái mẹ qua một bên thế đâu.”

“Nấu cho mấy đứa bay đã được chưa.” Trần Đông Mai không nhịn được cười. “Đã lớn ngần này rồi mà còn so đo với trẻ con.”

Lâm Tố Mỹ cũng không nhịn được cười, còn nói con nữa, mẹ cũng thế còn gì, càng sống càng giống trẻ con.

Có điều, Trần Tư Tuyết và Trần Đông Mai có sự ganh đua nhẹ như vậy, tuy thấy hơi phiền hà nhưng lòng Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ vẫn thấy vui. Nếu không phải vì cuộc sống trôi qua thoải mái thì đâu ai giày vò nhau vì mấy chuyện vặt vãnh này. Nhìn mấy người trong thôn là biết, cả ngày từ sáng tới tối đều bận rộn không ngừng, đâu thể hành hạ nhau vì chuyện nhỏ nhặt như thế.

Trần Đông Mai cảm thấy phải nấu đồ ăn ngon cho các con. Vì thế họ cùng đi ra con phố phía sau, ở đó có một cửa hàng bán thịt. Bình thường phần lớn thời gian người trong thôn vẫn mua thịt ở chợ, bởi vì thịt trong cửa hàng chuyên dụng kiểu này đắt hơn.

Nhưng vào giờ này rồi, cũng chẳng còn lựa chọn khác.

Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đi cùng Trần Đông Mai, điều đó khiến Trần Đông Mai dễ chịu hơn rất nhiều.

Bây giờ đến hàng thịt thì cũng không mua được thứ ngon gì, xương sườn các kiểu đã hết lâu rồi, Trần Đông Mai liền mua chút xương. Xương này nối liền với xương sườn, một vài người không biết mua thịt sẽ bị chủ cửa hàng “lòe” bắt mua cùng giá với xương sườn, nhưng trên thực tế thứ này rẻ hơn xương sườn.

Thông thường, người biết kiếm chút tiền đen tối này đều là người trong chợ, chủ cửa hàng thịt không biết làm vậy. Bởi mọi người đều là người quen gần đây, cửa hàng sờ sờ ra đó, người khác mà chịu thiệt, cứ lan truyền dần thì mặt mũi mọi người đều không dễ coi.

Trần Đông Mai mua chút xương và một miếng thịt ba chỉ, rồi mới về nhà chuẩn bị nấu nướng.

Trần Đông Mai xử lý chỗ xương, còn Lâm Kiến Nghiệp xử lý thịt.

Thịt này có da, Lâm Kiến Nghiệp phải nướng thịt trên bếp lửa, sau đó rửa lớp màu đen đi.

Lúc Lâm Kiến Nghiệp làm việc, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du ngồi một bên xem ông thao tác. Tuy chỉ là một việc vặt, nhưng họ lại cảm thấy tràn ngập hơi thở cuộc sống.

Lúc nướng thịt, Lâm Kiến Nghiệp quay qua nhìn họ. “Hôm nay mẹ hai đứa lại làm khó hai đứa à?”

Tạ Trường Du lắc đầu. “Không ạ, bố, bố nghĩ nhiều rồi.”

Lâm Kiến Nghiệp lắc đầu. “Hai đứa cứ mặc kệ bà ấy, bà ấy là thế rồi, càng già càng hiếu thắng, cứ phải phân thắng thua mới chịu cơ.”

Lâm Tố Mỹ cười, nhưng không lên tiếng.

Lâm Tố Mỹ khẽ tựa vào vai Tạ Trường Du, không quá thân mật mập mờ, nhưng dáng vẻ đó lại khiến người ta cảm thấy thư thái nói không rõ được.

Lâm Thần và Lâm Dạ ở trên tầng hai nhoài ra ban công. “Cô út và chú đang làm gì thế kia? Eo ơi lêu lêu lêu…”

Lâm Tố Mỹ ngẩng đầu nhìn lên. “Cô không chạy thắng được hai đứa, cũng không đánh lại hai đứa, nhưng hai đứa có tin cô không động tay động chân thì đã có thể đánh cho hai đứa một trận không?”

Lâm Thần: “Cóc tin.”

Lâm Dạ: “Cháu cũng chả tin.”

Lâm Tố Mỹ cười cực kì ranh mãnh, sau đó hét to vào trong nhà. “Anh cả anh hai, Lâm Thần Lâm Dạ…”

Lâm Thần và Lâm Dạ vội xua tay. “Tin rồi tin rồi, cô đừng hét nữa.”

Song giọng nói của Lâm An đã vang lên. “Hai thằng ranh này lại làm gì đấy?”

Lâm Thần: “Không có gì ạ, cô út bảo bọn cháu đừng bật tiếng vô tuyến to như thế, không có gì đâu…”

Lâm Tố Mỹ nhìn Tạ Trường Du mà cười. Trêu mấy cu cậu này thật sự rất vui.

“Sao không gọi anh?” Tạ Trường Du ngẩng đầu với vẻ nghi hoặc. “Anh cũng có thể đuổi kịp chúng nó mà.”

“Anh đi rồi thì em dựa vào ai?”

Tạ Trường Du nghe vậy, khuôn mặt lại xuất hiện nụ cười dịu dàng.

Sau đó không ai nói gì nữa.

Bây giờ, thực ra Lâm Tố Mỹ rất hâm mộ cách chung đụng của bố mẹ mình và bố mẹ chồng mình: thi thoảng có chút tranh cãi, nhưng cả đời đều ở bên nhau, không ai rời bỏ ai, thật sự là không rời không bỏ.

Còn người của thế hệ họ đã dần dần chạm vào mép của tự do yêu đương, rõ ràng rất nhiều người đến với nhau vì yêu, song hôn nhân lại không vững chắc như thế mà tan vỡ rất nhiều.

Ở trong hoàn cảnh như vậy, họ cũng chứng kiến quá nhiều rồi. Không nói đến mấy chuyện linh tinh bên ngoài, chỉ nói một vài chuyện trong công ty thôi đã không ít. Thấy nhiều rồi, họ lại càng cảm thấy sự không rời không bỏ ấy đáng quý.

Trần Đông Mai nấu một bữa cơm tối rất phong phú, ai nấy ăn đều thỏa mãn.

Ngoài canh xương, Trần Đông Mai còn nấu canh thịt trơn. Trần Đông Mai cho rất nhiều thịt, những viên thịt nặn bằng thịt nạc và bột khoai lang trông lóng lánh, nhìn đã thấy ngon miệng. Chẳng bao lâu sau, mấy cu cậu lớn tướng trong nhà đã ăn hết sạch.

Trần Đông Mai nhìn thịt trơn thì không khỏi cười. “Lần đầu tiên mẹ đánh Tiểu Mỹ là vì thịt trơn đấy.”

Trần Đông Mai vừa nói vậy, tất cả mọi người trong nhà đều nhìn bà, ai nấy đều mang vẻ mặt khó tin, Tiểu Mỹ mà cũng từng bị đánh ấy hả?

Sau khi kinh ngạc xong, họ liền tò mò tại sao cô lại bị đánh?

Thực ra chuyện đó kể ra cũng đơn giản. Dịp Tết được chia thịt lợn, hồi đó cụ của họ vẫn còn, mấy nhà liền ăn một bữa cơm cùng nhau. Khi ấy nấu món thịt trơn này, con nhà người ta đứa nào đứa nấy đều ăn rất ngon lành, chỉ có Lâm Tố Mỹ không ăn.

Sự tương phản đó khiến Trần Đông Mai tức mình, sau đó đánh Lâm Tố Mỹ một trận.

Lâm Tố Mỹ chớp mắt với Trần Đông Mai. “Mẹ, hóa ra mẹ từng đánh con ạ! Thế mà con quên luôn rồi.”

Hiếm khi Lâm Bình trợn mắt. “Mẹ, có phải mẹ nhớ nhầm rồi không?”

“Sao mẹ nhớ nhầm được?”

Lâm Bình: “Rõ ràng người mẹ đánh là con. Mẹ nói ‘sao con lại ăn nhiều như thế, chỉ biết mỗi ăn mà không biết lo cho em gái, không thấy em gái không ăn được chút nào hay sao’ cơ mà?”

Trần Đông Mai trợn tròn mắt, sinh ra sự hoài nghi với trí nhớ của mình.

Còn Lâm Thần và em trai cu cậu thì bày tỏ sự cảm thông sâu sắc với bố mình. Tự cô út không ăn, vậy mà bà nội còn đánh cha chúng, đúng là đáng thương quá đi mất.

Lâm Bình: “Ngày trước con không biết tại sao lại bị ăn đòn, bây giờ cuối cùng con cũng biết rồi.”

Vụ án nan giải bao năm cuối cùng cũng đã được giải quyết.

Lâm An không kiềm được mà cười khì. “Anh, chuyện này phải trách anh rồi, ai bảo anh ngồi gần mẹ như thế chứ?”

Bảo sao bây giờ Lâm Bình và Lâm An vẫn còn nhớ, chủ yếu là bởi khi ấy rất hiếm khi được ăn một bữa thịt, vì thế họ nhớ rõ mồn một.

Hồi ấy thịt là thứ rất to tát, nhà cụ đun một nồi thịt mỡ to đùng, chẳng mấy chốc đã bị mọi người chén sạch. Đâu giống bây giờ, thịt quá mỡ thì không ai lấy, ăn bữa thịt cháy cạnh cũng phải ngâm cứu giữa thịt mỡ và thịt nạc.

Vì thế bầu không khí trên bàn cơm trở nên sôi nổi.

Mọi người cùng nhớ lại quá khứ, nói về nỗi khổ đã từng chịu trong những năm tháng ấy.

Lâm Thần, Lâm Dạ lắc đầu nguầy nguậy. Rồi Lâm Thần vỗ vai Lâm Dạ. “Người ở thế hệ mấy đứa là hạnh phúc nhất, sinh ra vào thời điểm tốt.”

Lâm Dạ cũng vỗ vai Lâm Thần. “Mấy đứa nhất định phải quý trọng, chứ thời của ông bà đâu có điều kiện tốt như mấy đứa?”

Hai anh em nói trước luôn lời tổng kết sau khi hồi tưởng quá khứ của thế hệ trước, lại một lần nữa khiến hội người lớn không nhịn được cười. Sau đó Lâm Thần và Lâm Dạ hiển nhiên bị quát, song hai cu cậu căn bản chẳng bận tâm.

……

Ăn cơm xong, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đều ở lại trò chuyện với mấy người Lâm Bình, Lâm An, kể về trải nghiệm khi đi công tác của họ trong khoảng thời gian này. Vì sự tiếp xúc như vậy nên dù Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du càng ngày càng thành công, song đối với người nhà họ Lâm mà nói, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du chỉ là con gái con rể của Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp, chỉ là em gái em rể của Lâm Bình và Lâm An mà thôi, không có gì thay đổi cả.

Sau khi ngồi một lúc, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du mới đi về phía nhà họ Tạ.

Lúc này, Tạ Gia Kỳ và Tạ Gia Vũ vẫn chưa ăn cơm xong.

Được rồi, cái chính là Tạ Gia Vũ vẫn chưa ăn xong.

Tạ Gia Vũ vừa xem vô tuyến vừa đợi Trần Tư Tuyết bón cơm, sau một lúc lâu mới bón được một miếng cơm.

Lâm Tố Mỹ nhìn cảnh tượng này thì hơi tức giận, đã bao lâu rồi mà vẫn chưa ăn xong.

Tạ Trường Du vừa thấy vậy thì đi qua, đón lấy bát trong tay Trần Tư Tuyết. “Mẹ, mẹ đi nghỉ đi, để con bón cho.”

Trần Tư Tuyết cũng đã mệt lử. Bình thường chăm sóc Tạ Gia Kỳ thì không có cảm giác, nhưng cô cháu nội này đúng là đòi mạng người ta, bây giờ đang canh chừng vô tuyến vẫn còn tốt, vừa nãy còn chạy hẳn ra bên ngoài, cố ý bảo Trần Tư Tuyết đuổi theo, may mà chưa giày vò hỏng cái eo già của bà.

“Tạ Gia Vũ, quay đầu qua đây.” Tạ Trường Du thu khuôn mặt tươi cười lại, không còn chút hiền hòa nào.

Tạ Gia Vũ lập tức ngoan ngoãn ngồi im.

“Ngoan ngoãn ăn cơm, không được xem vô tuyến.”

Tạ Gia Vũ le lưỡi, được bố mình bón cho một miếng to. Cô nhóc vừa nhai vừa nói ú ớ. “Anh đang xem mà.”

Tạ Trường Du bèn xoay người tìm điều khiển toan tắt vô tuyến đi, muốn xem thì đợi ăn xong rồi xem tiếp.

Song Lâm Tố Mỹ lại ngăn Tạ Trường Du, lắc đầu với anh.

Bấy giờ, Lâm Tố Mỹ mới nhìn con gái mình. “Tiểu Vũ, anh con có thể xem vô tuyến, còn con thì không được.”

Tạ Gia Vũ lập tức bất bình. “Không được, dựa vào đâu mà anh ấy có thể xem chứ.”

“Bởi vì anh con đã ăn cơm xong rồi, còn con lại không ngoan, chưa ăn cơm xong, mà chưa ăn cơm xong thì không được xem vô tuyến.”

“Con không ăn… con cứ không… cứ không đấy.” Tạ Gia Vũ không chấp nhận.

Lâm Tố Mỹ thở dài thườn thượt. “Tạ Trường Du, anh bón cơm cho con bé.”

Lâm Tố Mỹ đi ra khỏi phòng, sau đó cầm một cây gậy tre vào, canh chừng Tạ Gia Vũ, nếu Tạ Gia Vũ không chịu há miệng ăn thì cây gậy tre đó sẽ gần cô nhóc hơn một chút.

Tạ Gia Vũ vừa nhìn thấy gậy tre thì vội nuốt cơm đang ngậm trong miệng, ấm ức nhìn cây gậy, sau đó ăn một miếng cơm.

Lâm Tố Mỹ vốn bực mình, nhưng bây giờ thấy dáng vẻ như đang bị bức uống thuốc độc của con gái thì lại tức cười.

Tạ Gia Kỳ nhìn em gái, rồi lại nhìn bố mẹ, yên lặng tự đi tìm điều khiển, sau đó tắt vô tuyến.

“Gái ơi, anh cũng không xem vô tuyến đâu.” Tạ Gia Kỳ đi đến trước mặt Tạ Gia Vũ. “Em phải ngoan ngoãn ăn cơm vào.”

Lòng Lâm Tố Mỹ mềm nhũn. Cô buông cây gậy tre xuống, sau đó đi bế con trai rồi ngồi bên cạnh Tạ Gia Vũ. “Con xem anh cũng không xem vô tuyến cùng con rồi, con phải ngoan ngoãn ăn cơm nhé, ăn xong là có thể xem vô tuyến rồi.”

Khó khăn lắm Tạ Gia Vũ mới ấm ức ăn cơm.

Tạ Trường Du xoa đầu con gái. “Tiểu Vũ nhà ta giỏi quá, một bát cơm mà cũng có thể ăn hết, tại sao không ăn xong sớm hơn nhỉ?”

Tạ Gia Vũ dẩu môi, lại không nhai cơm trong miệng nữa mà ngậm.

Lâm Tố Mỹ nhìn mà đau đầu. “Nuốt cơm trong miệng xuống.”

Tạ Gia Vũ nhìn mẹ mình, không nói chuyện, cũng chẳng có phản ứng.

“Tạ Trường Du, đưa gậy tre cho em…”

Cô mới nói được một nửa, miệng Tạ Gia Vũ đã hoạt động hết công suất, còn mắt cô nhóc thì thi thoảng lén lén nhìn về phía gậy tre.

Bón xong bữa cơm này, Tạ Trường Du lười biếng ngồi trên ghế. Bón một bữa cơm mà đúng là mệt lòng mệt cả người, có động cũng chẳng buồn động đậy nữa.

Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du nhìn nhau, đều trông thấy vẻ bất lực từ trong mắt đối phương. Quả nhiên cuộc sống trôi qua thoải mái quá rồi, cơm mà cũng phải bón, trước đây họ đâu thể được như vậy.

Sau khi hai anh em giải quyết xong chuyện đại sự ăn uống, họ ở lại nhà họ Tạ một lúc rồi mới cùng về Tạ trạch.

Tạ Gia Vũ không chịu đi bộ. “Bố ơi bế con.”

Tạ Trường Du nhấc luôn Tạ Gia Vũ lên ngồi trên vai mình, Tạ Gia Vũ lập tức hí hửng. “Nhong nhong nhong, cưỡi ngựa nhong nhong.”

“Bố là ngựa, vậy con là gì nào?” Tạ Trường Du cười hỏi con gái.

“Con là người cưỡi ngựa…”

“Thế không đúng, nếu bố là ngựa, con là con gái của ngựa, vậy con cũng là một chú ngựa con.”

Tạ Gia Vũ ngẫm nghĩ. “Bố là ngựa, mẹ là ngựa, anh là ngựa, con cũng là ngựa…”

Tạ Gia Kỳ được Lâm Tố Mỹ dắt tay. Lúc này, cu cậu nhìn em gái mình bằng ánh mắt thoáng vẻ hâm mộ, hé miệng nhưng không nói gì. Cậu cũng muốn bố cho cưỡi lên như vậy giống em gái.

Lâm Tố Mỹ nhìn con trai bên chân mình, xoa đầu cu cậu, sau đó bế con trai lên. “Bố bế em, mẹ bế con, được không nào?”

Tạ Gia Kỳ hớn hở gật đầu.

Về đến nhà, Tạ Gia Vũ cứ đòi xem vô tuyến, nhưng bị Lâm Tố Mỹ bắt đi tắm. Con còn nhỏ, hai vợ chồng dứt khoát bật nước nóng vào bồn, sau đó để hai đứa trẻ ngâm mình trong bồn tắm.

Tạ Gia Vũ và Tạ Gia Kỳ đều thích nghịch nước ở đây, té nước vào nhau rồi vui vẻ cười khanh khách.

Sau khi tắm cho hai anh em xong, người Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du cũng ướt đẫm, hai người không dám tắm chung, chỉ có thể để một người trông con một người đi tắm.

Bởi vì hai đứa trẻ đều đã đi được, họ sợ chúng chạy ra ngoài rồi rơi xuống nước. Cho dù đã dặn dò con không được đến gần nước nhiều lần, nhưng hai vợ chồng vẫn sợ ngộ nhỡ.

Đợi khi Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du xử lý bản thân ổn thỏa thì đã không còn sớm nữa. Sau khi ru hai con ngủ, hai người cũng rúc vào nhau.

“Có cảm giác như chưa làm gì cả mà đã mệt lử rồi.” Lâm Tố Mỹ không thể không cảm khái.

“Đúng nhỉ.”

Tạ Trường Du hôn mặt cô, đổi lấy một tràng cười khúc khích của cô.

“Tiểu Vũ ăn cơm vẫn vất như thế, làm sao đây anh? Haizz, ngày mai em tìm mẹ nói chuyện, con bé không ăn thì cứ để nó chịu đói, đói rồi sẽ phải ăn thôi.”

“Em đã nói bao nhiêu lần rồi, sao hai mẹ có thể nhìn con bé đói được. Đừng sốt ruột, đợi con lớn hơn thì sẽ ổn thôi.”

“Mong là thế!”

……

Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Lâm Tố Mỹ đã dậy nấu bữa sáng cho hai con. Người đã làm mẹ luôn hy vọng dành cho con mình thứ tốt hơn, cho con ăn những món ngon hơn.

Lần này cô định nấu cháo thịt bò. Thịt bò được mua về từ thành phố Vân chính là để nấu bữa sáng giàu dinh dưỡng cho hai đứa trẻ.

Kết quả…

Lâm Tố Mỹ mỉm cười hỏi con trai. “Ngon không con?”

Tạ Gia Kỳ: “Cũng được ạ.”

Tạ Gia Vũ: “Không ngon, khó ăn lắm mẹ.”

Lâm Tố Mỹ thở dài thườn thượt. “Không ngon con cũng phải ăn cho mẹ.”

Tạ Gia Vũ ấm ức, bị mẫu thân đại nhân dữ dằn của mình ép như thế, không ăn cũng phải ăn.

Sau khi hai đứa trẻ ăn xong, hai vợ chồng đích thân đưa chúng đến nhà trẻ.

Lúc về, Tạ Trường Du khen cô. “Em đừng để bụng, thực ra đã có tiến bộ rồi mà.”

Lâm Tố Mỹ bực bội. “Phải ha, cháo hồ đào nấu lần trước Tiểu Vũ không nói khó ăn, con bé nói là ăn mà muốn nôn…”

Lâm Tố Mỹ trợn mắt, cực khổ mò dậy nấu bữa sáng, cảnh tượng cả nhà vui vẻ cùng ăn sáng trong tưởng tượng hoàn toàn không có mà chỉ có sự ghét bỏ.

“Thôi vậy, em từ bỏ rồi, sau này không làm gì nữa.” Sau này cứ cháo trắng cứ bánh bao mà ăn thôi, sẽ không bị chê nữa.

Thực ra cô đã quên, món sữa chua ăn cùng bánh ngọt không bị chê.

Nhưng mà, lần đó làm hơi nhiều sữa chua. Đợi lúc chuẩn bị ăn, cô phát hiện sữa chua lại ngòn ngọt, nếm thử một miếng mới biết chỗ bất thường, Tạ Gia Vũ đã bỏ kem đánh răng trong nhà vào sữa chua để nghịch…

Khi ấy Lâm Tố Mỹ tức đến mức không biết phải làm thế nào mới tốt.

Thôi vậy, chuyện xưa nghĩ lại mà đau đớn lòng.

- -------------------------------

Lúc quay về thành phố Vân, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du mang theo thêm một người.

Vợ của Lâm Tường – Từ Lâm.

Tối hôm trước, Lâm Tường dẫn Từ Lâm thậm thụt đến tìm hai người, mong họ có thể dẫn Từ Lâm đến thành phố Vân, thuê đại một căn nhà cho Từ Lâm ở. Còn về tiền bạc, Lâm Tường khẳng định mình sẽ chi, không thể khiến Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du khó xử vì chuyện này.

Tạ Trường Du lái xe ở phía trước, Lâm Tố Mỹ ngồi sau với Từ Lâm.

Lâm Tố Mỹ nhìn vào bụng Từ Lâm. Bây giờ vẫn chưa nhìn ra gì, nhưng nghe Lâm Tường nói đã ba tháng rồi, nếu bây giờ không trốn, sợ người khác nhận ra thì không kịp nữa.

Sau khi thực hiện kế hoạch hóa gia đình, tuy cũng có người sinh đứa thứ hai nhưng đều phải giấu giếm, cho đến khi đứa bé ra đời mới coi như an toàn. Bởi vì sau khi sinh đứa bé ra, bên trên sẽ chỉ giục nộp phạt mà thôi.

“Làm phiền hai đứa rồi.” Từ Lâm cũng hơi bồn chồn không yên.

“Phiền gì đâu chị, trong nhà cũng chỉ có vợ chồng em, nếu có chị thì sẽ không quá lạnh lẽo nữa.” Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ. “Có cần gọi người đến chăm sóc chị không?”

Từ Lâm lắc đầu. “Không sao, một mình chị cũng được, chị chỉ sợ làm phiền hai đứa thôi, hay là cứ thuê nhà ở bên ngoài cho chị đi!”

“Thật sự không cần đâu. Anh em giao chị cho em, em đương nhiên phải trông nom chị. Nếu chị ở bên ngoài thì em còn phải chạy đi thăm chị, thế lại càng phiền. Chị đừng sợ, cứ yên tâm ở lại, những chuyện khác không cần lo đâu.”

Lâm Tố Mỹ cũng biết tình hình hiện tại của Lâm Tường và Từ Lâm. Họ sống không quá như ý, cho dù bây giờ Lâm Tường đã trở nên rất có chí tiến thủ và nỗ lực rồi.

Từ Lâm: “Thế thì thật sự phải làm phiền em rồi.”

Từ Lâm sờ bụng mình. “Ầy, đợi nhóc con này ra đời rồi, bọn chị cũng sẽ giống hai đứa, dọn ra ngoài ở, đến lúc đó người một nhà sống cùng nhau. Chứ sống cùng bố mẹ chị cứ luôn không được tự do.”

Ngoài không tự do, điều quan trọng hơn là không cần thấy bố mẹ chồng thiên vị con của Lâm Quý nữa, mắt không thấy thì lòng không phiền.

Lâm Tố Mỹ cũng hơi hiểu người nhà Lâm Kiến Dân. Cô biết Từ Lâm chẳng dễ dàng gì. Mà tính cách Từ Lâm lại nóng nảy, nhìn Từ Lâm sẽ khiến Lâm Tố Mỹ nhớ đến Tạ Trường Bình. Họ đều là người cứng miệng mềm lòng, bạn đối tốt với chị ấy một phần thì chị ấy đáp lại bạn mười phần.

Lâm Tố Mỹ thích giao thiệp với Từ Lâm.

Chỉ là ngày trước vì muốn sinh con trai mà Từ Lâm nóng lòng như lửa đốt, bây giờ vì sinh con gái mà chị cũng đứng ngồi không yên.

“Sao chị lại đột ngột muốn sinh cháu thứ hai?”

Lâm Tố Mỹ cũng chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ lại hỏi ra được một đáp án khiến cô thấy ngạc nhiên.

“Vì Tiểu Vũ nhà em chứ còn sao nữa.” Từ Lâm nói thẳng thừng.

“Gì cơ chị?”

“Chị thấy Tiểu Vũ nhà em trông đáng yêu như thế, cho nên cũng muốn sinh con gái. Em không biết đâu, Tiểu Vũ cưng lắm ấy, chị thích con bé kinh khủng, sao có thể trông kháu thế chứ!”

Khóe miệng Lâm Tố Mỹ giật giật.

Cô rất muốn nói – Mắt chị không tốt lắm nhỉ.

Vì cô con gái này mà số lần Lâm Tố Mỹ cảm thấy đau đầu không biết nhiều bao nhiêu nữa.

Nhưng Tạ Gia Vũ trông thực sự đáng yêu, đây đúng là sự thực.

Nhớ năm ấy, bạn nhỏ Tạ Gia Vũ cũng có một lời bàn tán kinh thiên động địa trong thôn.

Trần Đông Mai bế Tạ Gia Vũ ra ngoài dạo loanh quanh, tán gẫu với người ta. Thế rồi một gia đình khác trong thôn cũng sinh con gái, cũng ngồi đó nói chuyện.

Người nhà đó phải về nhà vì có việc, bảo một cô gái trẻ bế con. Kết quả là cô gái trẻ kia nhìn đứa bé đó rồi lập tức bĩu môi lắc đầu, nói xấu như thế cô nàng không bế, nếu cô bế thì phải bế đứa bé này – chính là bạn nhỏ Tạ Gia Vũ.

Kết quả cuối cùng là cô gái trẻ đó bế Tạ Gia Vũ, còn Trần Đông Mai bế cô bé kia hộ nhà người ta.

Khi ấy Tạ Gia Vũ còn tè dầm vào người cô gái đó. Người ta tức giận, còn phải chạy về nhà thay quần, thay xong lại đến bế tiếp…

Lâm Tố Mỹ nhớ tới cảnh tượng đó mà cảm thấy bối rối.

“Vì Tiểu Vũ nhà em mà chị mới muốn sinh một cô con gái, anh em cũng muốn có con gái.”

Lâm Tố Mỹ gật đầu, được rồi…

Lâm Tố Mỹ thở dài, chỉ mong cô con gái Từ Lâm sinh ra có dáng vẻ đáng yêu giống con gái mình, nhưng tính cách thì đừng có giống, nếu không nhất định sẽ đau khổ lắm.

Từ Lâm rất mong có con gái, Tạ Gia Vũ quả thực là sợi dây dẫn khiến Từ Lâm muốn sinh một cô con gái. Song tình hình thực tế khá phức tạp. Một là vì đã có một cậu con trai rồi nên chị muốn có một cô con gái. Mặt khác, Từ Lâm muốn dọn ra ngoài nhờ vào đứa con này. Lâm Tường nghe lời chị vậy thôi chứ cũng vô cùng hiếu thảo, vợ chồng Lâm Kiến Dân không muốn họ tách ra, chị cũng hết cách.

Nhưng có đứa bé này rồi sẽ khác, thêm một đứa con, nhà chắc chắn không đủ ở, cho nên dọn ra ngoài sống là lẽ đương nhiên.