Đại Mộng Chủ

Chương 976: Cả gan




Thẩm Lạc một đường theo nước sông phiêu đãng, bốn phía dần dần trở nên u ám, đáy nước càng ngày càng nhiều Thủy Quỷ trôi nổi qua, như từng đoàn từng đoàn tơ liễu mờ mịt.

Thấy chúng không có ý quấy rối mình, Thẩm Lạc cũng lười so đo, giờ phút này hắn chỉ muốn mau chóng chạy tới Địa Phủ, không muốn thêm phức tạp gì.

Đúng lúc này, dòng nước phía trước bỗng nhiên chảy xiết, thuyền nhỏ dưới người hắn giống như đột nhiên mất đi khống chế, vội xông tới trước, không đợi Thẩm Lạc khống chế đã đụng vào một khối đá ngầm nhô ra.

"Ầm" một tiếng vang lên.

Thuyền nhỏ vốn cũ kỹ rách nát, trong nháy mắt đụng vào đá ngầm liền sụp đổ, trực tiếp nổ bể ra

Thẩm Lạc bị lực quán tính ném tới phía trước, trực tiếp nhảy vào giữa không trung.

Hắn nhíu mày, đáy mắt hiện lên vẻ tức giận.

Vừa rồi cũng không phải là thủy thế phát sinh biến hóa, mà là một cỗ lực lượng vô hình dẫn dắt thuyền, khiến nó đột nhiên tăng nhanh tốc độ.

Thẩm Lạc vận chuyển pháp lực, lập tức ổn định thân hình, chậm rãi rơi xuống mặt nước.

Nhưng vào lúc này, nguồn lực lượng vô hình kia xuất hiện lần nữa, lần này lại tác động trực tiếp lên người Thẩm Lạc.

Hắn cảm thấy quanh thân trì trệ một hồi, giống như đột nhiên bị người mang lên gông xiềng, thân thể đột nhiên trầm xuống, rơi xuống trong nước.

Cùng lúc đó, nước sông phía dưới nhanh chóng lui sang hai bên bờ, bạch cốt trong lòng sông rung động rầm rầm, vô số đầu xương tuyết trắng tụ tập tại một chỗ, ngưng tụ thành một đầu lâu to lớn gần trăm trượng.

Trên đầu lâu không có ba động khí tức nào truyền ra, chỉ có một cái miệng lớn chậm rãi mở ra, bên trong hiện ra một vòng xoáy màu đen, trong đó ngưng tụ tử khí, chậm rãi cắn tới Thẩm Lạc.

"Muốn chết."

Thẩm Lạc quát lớn một tiếng, toàn thân kim quang rung động, trong nháy mắt giải khai cỗ lực trói buộc trên người hắn ra.

Hắn nắm tay lại, đột nhiên đánh tới phía trước.

Chỉ thấy trên cánh tay kia sáng lên quang trạch như bạch ngọc, từng tầng từng tầng pháp lực tựa như khí hoá, vờn quanh từng vòng trên nắm đấm của hắn, theo một quyền kia rơi xuống, đánh tới đầu lâu to lớn kia.

"Ầm ầm" một tiếng nổ đùng!

Trên nắm tay Thẩm Lạc cuốn theo pháp lực và cương khí lập tức hóa thành một đạo quang trụ màu vàng, rót thẳng vào trong miệng bạch cốt khô lâu phía dưới, cùng vòng xoáy màu đen kia kịch liệt va chạm cùng nhau.

Trong lúc nhất thời, tử khí sôi trào, cỗ hắc vụ chẳng những không tiêu tán, ngược lại lan tràn ra bốn phương tám hướng. Những Thủy Quỷ vốn bị động tĩnh bên này hấp dẫn tới nhìn thấy tử khí mãnh liệt tuôn đến, nhao nhao chạy trốn.

Ở trong đám có một ít tên bị lây dính, lúc này bị tử khí xâm nhiễm, tiêu tán vô hình.

Tử khí cuồn cuộn theo quang trụ màu vàng lan tràn lên, xâm nhập về phía Thẩm Lạc.

Chỉ là còn không đợi tử khí lên cao, một cỗ sóng xung kích cường liệt nổ tung ngay phía dưới.

Bạch cốt khô lâu trên lòng sông nổ tung ầm vang, cỗ vòng xoáy màu đen kia cũng bị đánh tan ra.

Nam tử áo xanh vừa đuổi tới phụ cận thấy thế âm thầm kinh hãi, nhưng không mảy may chần chờ nhấc tay áo vung về phía Thẩm Lạc.

Chỉ thấy nơi ống tay áo gã đại phóng thanh quang, một quỷ tỷ bốn cạnh phía trên điêu khắc mặt quỷ dữ tợn từ trời rơi xuống, trong nháy mắt phồng lớn gấp trăm lần, đập xuống đầu Thẩm Lạc.

"Vừa rồi chính là ngươi giở trò quỷ à?"

Thẩm Lạc giễu cợt một tiếng, cũng không thèm để ý, tiện tay vung lên. Lục Trần Tiên hóa thành một tia ô quang bắn ra, đánh vào trên quỷ tỷ tứ phương, phát ra từng tiếng nổ đùng.

Nam tử áo xanh thấy thế, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.

Thẩm Lạc cũng không quá chú ý người kia, chỉ phân ra một sợi tâm thần khống chế Lục Trần Tiên giao chiến, ánh mắt lại dời về phía một bên vách núi, nơi đó chỉ có vách đá gập ghềnh đen kịt, nhìn như rỗng tuếch.

"Nếu đã vây giết, thì nên đồng thời xuất động, chứ từng bước từng bước thì còn thể thống gì?" Thẩm Lạc cười nói.

Hắn vừa dứt lời, trên vách đá chỗ hắn nhìn phát ra một trận tiếng vang ngột ngạt, một mảng lớn "Vách đá" vậy mà từ trên thân núi tách ra, đánh tới hắn.

Trên mảnh vách đá kia rất nhanh sinh ra ngũ quan, chia ra tứ chi, quơ một cự quyền đánh tới Thẩm Lạc.

Cùng lúc đó, vô số bạch cốt dưới thân Thẩm Lạc vừa bị đánh tan vừa rồi, vậy mà lần nữa ngưng tụ, hóa thành một khô lâu to lớn, trong miệng lớn mở ra, sáng lên u quang màu xanh lá, một vòng xoáy hỗn độn thăm thẳm hiển hiện trong đó.

"Ba Quỷ Vương Chân Tiên trung kỳ, vậy mà dám cả gan phục kích ta?" Thẩm Lạc cười lạnh một tiếng.

Chỉ thấy hắn nâng lên một tay, toàn thân tản mát ra quang trạch oánh khiết, cả người trong nháy mắt trở nên thông thấu mấy phần, trên xương cốt màu vàng có thể nhìn thấy từng cỗ pháp lực mãnh liệt lưu động, tụ tập tới đầu quyền.

"Vù."

Một quyền đã ra, tiếng gió nổi lên.

Một đạo quyền ảnh màu vàng to lớn ngưng tụ trước người, tuy là hư quang pháp lực ngưng tụ thành, lại có thể thấy rõ xương cốt mạch lạc trong đó, tựa như phóng đại cánh tay Thẩm Lạc gấp trăm lần, cùng nắm đấm Sơn Bích Cự Quỷ kia đánh vào nhau.

"Ầm" một tiếng vang trầm qua đi, sau đó là liên tiếp thanh âm nổ đùng.

Cánh tay Sơn Bích Cự Quỷ băng liệt từng khúc, nổ tung thành vô số đá vụn, hiển lộ ra một ác quỷ u minh giấu ở bên trong, toàn thân đen kịt, hai mắt huyết hồng.

Nửa cánh tay nó bị trực tiếp đánh nổ, thân thể cũng không tự chủ lui về phía sau, mãnh liệt đâm vào trên vách đá.

Cùng lúc đó, trong vòng xoáy màu xanh lục từ miệng Khô Lâu Quỷ Vương phía dưới đã tuôn ra đạo đạo tử khí màu xanh lá, quấn chặt lấy một chân Thẩm Lạc, trên đó phát ra lực ăn mòn, trong nháy mắt nhuộm quần áo trên đùi hắn thành màu xám trắng, tiếp theo tiêu tán thành tro tàn.

Mà bắp chân trần trụi lộ ra, cũng bị ăn mòn từng chút một, dần dần nhiễm lên màu xám trắng.

Một bên kia, nam tử mặc áo xanh cũng không nhàn rỗi, gã phát hiện Thẩm Lạc tiến vào Minh giới đầu tiên, cũng là gã liên hệ hai tên Quỷ Vương khác, nửa đường phục kích Thẩm Lạc, giờ phút này mặc dù trong lòng khủng hoảng, nhưng cũng biết không thể lui bước.

Ba người vây công thì còn có thể kiên trì, một khi chạy tán loạn, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Thân ảnh của gã treo trong hư không phía xa, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, tựa hồ đang toàn lực thôi động quỷ tỷ kia, muốn toàn lực áp chế Lục Trần Tiên xuống.

Bỗng nhiên, trong hư không truyền đến một trận ba động kỳ dị, nam tử áo xanh một mực lơ lửng ở trong hư không kia, thân hình như sương khói tiêu tán ra, biến mất ngay tại chỗ.

Mà gần như đồng thời, phía sau Thẩm Lạc không có bất kỳ sóng pháp lực nào nhộn nhạo ra, một bóng người đột ngột xuất hiện.

"Đắc thủ. . ." Trên mặt nam tử mặc áo xanh hiện lên vẻ vui mừng khi thành công, tay nắm một thanh dao găm hơi mờ đột nhiên đâm tới, thẳng đến tim Thẩm Lạc.

Trên dao găm kia khắc rõ một đạo phù văn phức tạp, bên trong truyền đến trận trận lực phong cấm, một khi đâm vào nhiễm huyết dịch Thẩm Lạc, liền có thể trong nháy mắt phát động phong ấn, giam cầm tất cả pháp lực của hắn.

Đúng lúc này, ngoài thân Thẩm Lạc nổi lên kim quang, một tháp ảnh màu vàng trống rỗng hiển hiện, bao phủ hắn vào bên trong.

"Bang."

Dao găm của nam tử áo xanh đâm vào trên tháp ảnh màu vàng, lúc này bị phản chấn trở lại.