Đại Mộng Chủ

Chương 971: Thương biệt ly




"Tốt, ta biết rồi, liên quan tới việc này, ngươi đừng kể lại cho bất luận người nào." Thẩm Lạc im lặng một lát, chậm rãi nói.

"Vâng, chủ nhân yên tâm." Kính Yêu nhìn thấy thần sắc Thẩm Lạc ngưng trọng, vội vàng đáp ứng.

Tiếp thao Thẩm Lạc không hỏi gì nữa, phất tay đưa Kính Yêu ra ngoài, tiếp tục bay tới phía trước, rất mau đến một chỗ không gian Thiên Sách khác.

Một cái lồng giam màu vàng lẳng lặng ở chỗ này, Lâm Tâm Nguyệt vẫn bị giam ở trong đó.

Bạch Tiêu Thiên đang bên cạnh lồng giam, đang cố gắng nói gì đó với Lâm Tâm Nguyệt, nhưng Lâm Tâm Nguyệt vẫn hờ hững lạnh lẽo.

Thẩm Lạc nhìn thấy cảnh này, âm thầm lắc đầu, hắn mặc dù cũng không có kinh nghiệm theo đuổi nữ tử, thế nhưng nhìn thấy Bạch Tiêu Thiên một mực nịnh nọt như vậy, biết chỉ hoàn toàn phản tác dụng.

"Thẩm Lạc, ngươi định nhốt ta tới khi nào?" Nhìn thấy Thẩm Lạc xuất hiện, Lâm Tâm Nguyệt lập tức đứng lên.

"Lâm cô nương nói quá lời, Thẩm mỗ cũng không phải là muốn nhốt ngươi, chỉ là lúc trước ta ở bên ngoài gặp phải địch nhân, không thể không tạm thời hạn chế một chút hành động của ngươi. Chuyện bây giờ đã kết thúc, Lâm cô nương chỉ cần trả lời chúng ta mấy vấn đề, là có thể tự động rời đi." Thẩm Lạc mỉm cười nói.

"Ngươi muốn hỏi gì?" Lâm Tâm Nguyệt dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Thẩm Lạc.

"Lâm cô nương là đệ tử đắc ý Bàn Tơ động, theo ta được biết, Bàn Tơ động cùng Nữ Nhi thôn nhất quán giao hảo, vì sao lần này lại giúp đỡ Luyện Thân đàn, xuống tay với Nữ Nhi thôn?" Tròng mắt Thẩm Lạc hơi híp lại hỏi.

Bạch Tiêu Thiên nghe Thẩm Lạc tra hỏi, cũng nhìn về phía Lâm Tâm Nguyệt.

"Ta làm sao biết, tiểu nữ chỉ là một đệ tử bình thường ở Bàn Tơ động, phía trên phân phó thế nào, chúng ta chỉ có thể làm theo như vậy." Lâm Tâm Nguyệt hừ một tiếng nói.

"Chuyện này là thật? Lâm cô nương không biết sao, Thẩm mỗ tu luyện một môn đồng thuật, có thể thông qua ánh mắt phán đoán đối phương có nói dối hay không, đồng thuật này còn có mấy phần hiệu quả mê hồn, có thể khiến người ta thổ lộ bí mật trong lòng. Ngươi ta chính là chỗ quen biết cũ, ta không muốn triển khai phép thuật này với ngươi, nhưng cũng hi vọng ngươi đừng bức ta sử dụng môn đồng thuật này." Hai mắt Thẩm Lạc biến thành màu xanh, bên trong xuất hiện một vòng xoáy màu xanh nhanh chóng chuyển động, nhìn một chút liền cảm giác trời đất quay cuồng, phảng phất có thể hấp thu thần hồn người vào.

Thần sắc Lâm Tâm Nguyệt cứng đờ, im lặng một chút rồi nói: "Ta từng nghe các trưởng lão trong động nói, Luyện Thân đàn tựa hồ từng có một giao dịch với Bạch tổ sư bản môn, dùng một kiện trọng bảo đổi lấy kết minh với Bàn Tơ động."

"Trọng bảo? Là bảo vật gì?" Thẩm Lạc vội vàng hỏi.

"Việc này chính là tuyệt mật bản môn, không phải thân phận như ta có thể biết được." Lâm Tâm Nguyệt mở hai tay ra, thản nhiên nói.

Thẩm Lạc im lặng một chút, nhìn về phía Bạch Tiêu Thiên, nói: "Bạch huynh, ngươi có gì muốn hỏi nàng không?"

Bạch Tiêu Thiên bị Thẩm Lạc hỏi khẽ giật mình, chần chờ một chút rồi nhìn về phía Lâm Tâm Nguyệt: "Lâm cô nương, tâm ý Bạch mỗ, trong khoảng thời gian này hẳn là nàng cũng đã hiểu, Bạch mỗ không có chút cơ hội nào sao?"

"Ngươi là tu sĩ Nhân tộc, ta là Yêu tộc, nhân yêu khác đường, chúng ta không thể nào. Bạch đạo hữu không cần lãng phí thời gian ở chỗ ta." Lâm Tâm Nguyệt không chần chờ chút nào, lắc đầu nói.

Bạch Tiêu Thiên há to miệng, thần sắc ảm đạm thở dài một cái.

Thẩm Lạc thấy vậy cũng thở dài, bấm niệm pháp quyết tán đi lồng giam quanh người Lâm Tâm Nguyệt.

"Hiện tại ta rơi vào tay các hạ, các hạ dự định xử trí ta thế nào?" Lâm Tâm Nguyệt khôi phục tự do, nhưng cũng không có ý định thoát đi, nhìn về phía Thẩm Lạc.

"Bạch huynh, ngươi cảm thấy thế nào?" Thẩm Lạc nhìn về phía Bạch Tiêu Thiên.

"Thả nàng đi." Bạch Tiêu Thiên im lặng một chút, mở miệng nói.

Lâm Tâm Nguyệt nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì thêm.

Thẩm Lạc nghe vậy mỉm cười, bấm niệm pháp quyết vung lên, thân hình ba người rời khỏi không gian Thiên Sách, xuất hiện ở một chỗ rãnh biển.

"Thẩm Lạc, chuyện cổ kính màu lam kia, ngươi đã hỏi giúp ta chưa?" Lâm Tâm Nguyệt thấy đã rời khỏi không gian màu vàng kia, đáy lòng buông lỏng, sau đó hỏi.

"Đã hỏi, chiếc cổ kính kia là linh thú ta đạt được từ một tu sĩ Nhân tộc..." Thẩm Lạc kể lại đơn giản chuyện Kính Yêu nói trước đó, bất quá giấu đi cái tên Liễu Phi Yến này.

"Sự tình khác, linh thú ta cũng không nhớ rõ lắm, bất quá ta đã để nàng đi điều tra, nói không chừng có thể phát hiện vài thứ." Cuối cùng Thẩm Lạc nói.

Lâm Tâm Nguyệt này chính là đệ tử Bàn Tơ động, lại phi thường quan tâm tỷ tỷ, Thẩm Lạc tự nhiên muốn lưu lại thủ đoạn, ngày sau có lẽ từ nơi đó trao đổi đến một ít tin tức trọng yếu.

"Đa tạ Thẩm đạo hữu, ngày sau nếu ngươi tra được cái gì, hãy dùng vật này báo cho tiểu nữ, tại hạ tất nhiên sẽ có thâm tạ khác." Lâm Tâm Nguyệt im lặng một chút, lấy ra một trận bàn truyền âm đưa tới.

"Trước đó ngươi ta mặc dù có chút mâu thuẫn, bất quá chỉ cần Lâm cô nương không làm đồng bọn Ma tộc, chúng ta vẫn có thể là bạn không phải là địch." Thẩm Lạc tiếp nhận trận bàn truyền âm, mỉm cười nói.

Lâm Tâm Nguyệt nhẹ gật đầu, hơi chắp tay với hai người, hóa thành một đạo độn quang màu bạc bay đi.

Bạch Tiêu Thiên đưa mắt nhìn thân hình Lâm Tâm Nguyệt bay đi, dần dần biến thành điểm sáng màu bạc cuối chân trời, ánh mắt vẫn không muốn dời đi.

"Từ nơi sâu xa tự có thiên định, nếu các ngươi hữu duyên, ngày khác chưa hẳn sẽ không gặp lại." Thẩm Lạc đưa tay vỗ vỗ vai Bạch Tiêu Thiên, nói như thế.

Bạch Tiêu Thiên nghe lời này nhưng không nói gì, cho đến khi điểm ngân quang kia tan biến cuối chân trời, y mới lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt rồi thở dài một hơi, nói.

"Đi thôi."

...

Trên không một mảnh hải vực bát ngát, Thẩm Lạc cùng Bạch Tiêu Thiên khống chế phi thuyền bay dưới tầng trời thấp, mang theo khí lưu lưu trên mặt biển một đạo duệ ngấn thật dài.

"Thẩm Lạc, hiện tại thế nào? Về Trường An hay là..." Bạch Tiêu Thiên đứng ở phía trước, rầu rĩ hỏi.

"Nói chuyện hữu khí vô lực, làm sao vậy? Vẫn không nỡ chia tay vị Hồ mỹ nhân kia sao?" Thẩm Lạc thấy thế, không khỏi bật cười nói.

"Không có... Chỉ là không ngờ, lại có nhiều người bị Luyện Thân đàn mê hoặc như vậy." Bạch Tiêu Thiên thở dài.

"Tu đạo thành tiên quá khó khăn, Luyện Thân đàn nói có thể tìm ra một đường tắt, thử hỏi người tu đạo có mấy ai mà không động tâm? Chỉ là liên lụy đến Ma tộc, sự tình thực sự có chút phức tạp." Thẩm Lạc lộ vẻ nghiêm túc, chậm rãi nói.

"Trước không quan tâm những chuyện đó, chúng ta đi lâu như vậy, cũng nên về Trường An rồi. Hết thảy phát sinh nơi này, cũng phải bẩm báo tông môn cùng quan phủ mới được." Bạch Tiêu Thiên trầm ngâm nói.

"Đúng thế, ha ha, trên đường tiếp theo phải vất vả ngươi khống chế phi thuyền rồi, gần đây ta có chút minh ngộ, ẩn ẩn có thể cảm nhận được bình cảnh Xuất Khiếu đỉnh phong." Thẩm Lạc cười hì hì nói.

"Không phải chứ, lần trước ngươi đột phá hậu kỳ đến bây giờ đã bao lâu? Thẩm Lạc, ngươi thành thật nói ta nghe, có phải vụng trộm học tà ma môn đạo gì của Luyện Thân đàn rồi không?" Bạch Tiêu Thiên nghe vậy, nhịn không được quay đầu lại hỏi.

"Bị ngươi nhìn ra rồi?" Thẩm Lạc ra vẻ kinh ngạc nói.

"Đùa thôi, trước kia thật không nhìn ra, tư chất của ngươi lại tốt như vậy." Bạch Tiêu Thiên nhếch miệng, nói.

Thẩm Lạc cười cười, không trả lời, bắt đầu nhắm mắt khoanh chân tu luyện.