Đại Mộng Chủ

Chương 776: Răn dạy




Thẩm Lạc chưa kịp đứng vững đã nghe phía trên có âm thanh truyền đến, lập tức thôi động khăn gấm màu vàng, thân thể co rụt lại, trốn vào dưới thềm đá.

Cùng lúc đó, tâm niệm hắn khẽ động, thôi động Định Hải Châu, che giấu ba động khí tức của mình, dựng thẳng hai tai lên cẩn thận lắng nghe.

Chỉ chốc lát sau, một trận tiếng bước chân nặng nề tạp nhạp từ mặt đất truyền đến, hai Yêu tộc một trước một sau, từ bên trên đi xuống.

"Ngươi nghe nói không, lần này Hắc Cốt đại vương ra ngoài, nghe nói cũng không lấy được nửa điểm chỗ tốt, còn bị Ngưu Ma Vương kia đánh gãy nửa thân thể. Chậc chậc, thật đúng là mất cả chì lẫn chài." Trong đó một yêu vật mở miệng nói, tựa hồ còn cười trên nỗi đau của người khác.

"Ngươi đúng là không sợ chết, dám chỉ trích sau lưng Hắc Cốt đại vương, không sợ hắn phá hủy xương cốt của ngươi à?" Một yêu vật khác cẩn thận hơn, mở miệng nhắc nhở.

"Sợ cái gì... Ngươi cũng sẽ không tố giác ta. Lại nói, Hắc Cốt đại vương trước mắt cũng không ở tại Hắc Lang sơn này, nói không chừng giờ phút này đang ở trước mặt Tôn Giả chịu tội đó!" Đầu yêu vật trước vẫn thấy chết không sờn, nói tiếp.

"Vậy cũng đúng, tất cả bọn họ đều rời đi, nhưng lại lưu hai anh em chúng ta lại, ở chỗ này chịu khổ không nói, còn phải chịu cái tên Hắc Quật kia, ai..." Yêu kia thở dài nói.

"Dời đi rồi?"Thẩm Lạc nghe vậy, trong lòng hồ nghi.

"Hắc Cốt đại vương luôn luôn hà khắc với yêu tộc chúng ta, Hắc Quật dưới tay hắn càng thêm trầm trọng, trong chúng ta trừ mấy kẻ tu vi hơi cao còn có mặt mũi để lăn lộn, ngươi ta dạng tiểu lâu la này, còn không bằng con kiến bên chân người ta."

"Ai, ngươi nói cũng đúng, chúng ta tìm Ma tộc nương tựa, không phải là cầu cái sống tạm ở thế gian à. Trước mắt vẫn ăn bữa hôm nay lo bữa mai, lúc nào cũng lo lắng bị bọn hắn xuất ra đi làm pháo hôi thì không nói, còn phải lo lắng lỡ mất tập trung, liền để những Ma tộc kia tiện tay nghiền sát, quả nhiên là biệt khuất, còn không bằng trở về tìm đại yêu khác nương tựa." Một đầu yêu vật thở dài, phiền muộn nói.

"Bây giờ muốn trở về, rất khó. Những đại yêu kia từng kẻ quy hàng, hoặc là trốn tránh không dám ra, ta chạy đi tìm ai? Sớm muộn cũng bị Ma tộc bắt giữ. Ngưu Ma Vương dạng Yêu Vương này cũng không chịu ra mặt, còn ai có thể che chở chúng ta?" Một đầu yêu vật cười khổ một tiếng nói.

Nói xong, hai yêu ma đều trầm mặc lại, sau một lúc lâu, cũng đều trăm miệng một lời:

"Nếu Tề Thiên Đại Thánh vẫn còn, sẽ tốt..."

Nghe tiếng bước chân hai tên tiểu yêu nặng nề đi dần xa, Thẩm Lạc từ trên thềm đá chậm rãi đi ra, đi vào hướng bên trong.

Thềm đá uốn lượn, một đường kéo dài xuống dưới, bốn phía cách rất xa mới có một đoạn ánh sáng.

Thẩm Lạc mơ hồ còn có thể nghe được tiếng đứt quãng của hai tên tiểu yêu phía trước, đang do dự nên xuất ra Thất Bảo Linh Lung Đăng dò xét hay không, chợt nghe phía trước truyền đến một tiếng gầm thét: "Hai súc sinh đui mù, muốn chết sao?"

Ngay sau đó là tiếng hai con tiểu yêu lúc trước không ngừng cầu xin tha thứ.

"Để cho các ngươi đi mua rượu lại lề mà lề mề, muốn chết sao?" Lại một tiếng gầm thét vang lên.

Thẩm Lạc cẩn thận từng li từng tí đi theo, tại nơi cuối thềm đá, thấy được một toà đại sảnh rộng lớn trong lòng đất, bên trong bốn phía đều điểm đống lửa, nhìn rất là sáng tỏ.

Trong đại sảnh, đang đứng một nam tử ma tộc toàn thân đen kịt, khuôn mặt tựa như ác quỷ, đang nhe răng nanh khiển trách hai con tiểu yêu quỳ phía trước.

Bên trong là một tên đầu sinh sừng cong, dưới hàm có một túm râu dê, chính là một đầu sơn dương yêu. Còn tên kia mặt có vân gỗ, màu da xám nâu, nhìn tựa hồ là một thân cây thành tinh.

"Hắc Quật đại nhân, tha mạng, tha mạng. Hai chúng ta không phải cố ý lề mề, đều là sợ làm ngài tỉnh rượu, lúc này mới không dám đi quá nhanh. Ngài chớ tức giận, tha thứ cho chúng ta đi..." Hai tên dập đầu như giã tỏi về phía đại yêu, hiển nhiên e ngại tới cực điểm.

Nhưng dù như thế, nam tử Ma tộc vẫn nộ khí không giảm, nâng lên một bàn tay, trong lòng bàn tay ngưng tụ ra một đoàn sương mù màu đen, phóng về phía con sơn dương yêu tộc kia.

Thấy vậy, sơn dương yêu lập tức bị dọa cho bể mật gần chết, run giọng nói: "Hắc Quật đại nhân tha mạng..."

"Kêu to cái gì, ngươi hút ma khí này của ta, có lẽ còn có cơ hội ma hóa, ngày sau không cần làm những việc tạp dịch ti tiện này nữa." Nam tử Ma tộc tên là Hắc Quật kia cười nhạo một tiếng, khinh thường nói.

"Hắc Quật đại nhân, chúng ta đều biết, không phải ai đều có thể ma hóa, vạn nhất ma khí không tinh khiết, hoặc là thể phách quá yếu, không chịu đựng được quá trình ma hoá sẽ mất mạng, cầu ngài tha cho ta đi..." Sơn dương yêu cơ hồ khóc nức nở, cầu khẩn nói.

Mộc Tinh bên cạnh chỉ có thể cúi người nằm ở trên đất không ngừng run rẩy, căn bản không dám nói giúp nửa câu.

Làm cho sơn dương yêu không nghĩ tới chính là, một câu nói kia, triệt để chọc giận Hắc Quật.

"Ngươi ngụ ý là ma khí ta không đủ tinh thuần?" Hắc Quật cười lạnh một tiếng, hỏi.

"Không dám, không dám, ta nói là thể phách mình yếu đuối, chịu không nổi..." Sơn dương yêu tự biết thất ngôn, vội vàng giải thích.

Nó còn chưa nói xong, Hắc Quật kia đã mệt mỏi nó ồn ào, trong tay tản ra ma khí, giơ ra một chưởng chụp xuống đỉnh đầu sơn dương yêu.

"Dừng tay." Đúng lúc này, một tiếng quát chói tai truyền đến.

Hắc Quật nghe vậy sững sờ, ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một bóng người từ trên cầu thang đi xuống, thần tình trên mặt gã biến đổi, lập tức đổi lại một bộ dạng nịnh nọt, chạy chậm đến nghênh đón.

"Đại vương!" Hắc Quật chạy tới trước, cung kính kêu lên.

Trước người gã, giờ phút này đang đứng một bộ xương màu đen, xương cốt trên thân có nhiều vết nứt, khí tức nhìn rất là bất ổn, rõ ràng là Hắc Cốt đại vương đầu lĩnh ma tộc lúc trước tập kích Tích Lôi sơn.

"Lúc này, ngài không phải ở tại Hắc Mông sơn bên kia à, sao lại qua nơi này?" Hắc Quật thấy đối phương không nói gì, trong lòng hơi nghi hoặc, cẩn thận dò hỏi.

Người trước mắt tự nhiên không phải là Hắc Cốt, mà là Thẩm Lạc lấy lông cáo biến thành, trước đó đã đánh qua mấy lần, hắn có chút quen thuộc với dung mạo khí tức bộ xương màu đen, cho nên huyễn hóa thành bộ dáng nó.

"Ta đi nơi nào, cần phải ngươi đến khoa tay múa chân sao? Cả ngày không làm chính sự, lại so đo cùng những tiểu lâu la này, ngươi còn có tiền đồ gì?" Thẩm Lạc hừ lạnh một tiếng, nói.

"Đại vương dạy phải, là thuộc hạ sai." Hắc Quật lập tức cúi đầu, nhận sai.

Hai tên tiểu yêu nghe được thanh âm Hắc Cốt, bị dọa cho căn bản không dám động đậy, trong lòng ngay cả cảm xúc cười trên nỗi đau của người khác cũng không dám sinh ra.

"Hai nghiệt súc các ngươi, còn không cút nhanh, lưu lại nơi này chướng mắt ta sao?" Thẩm Lạc chửi mắng một tiếng.

Hai tên tiểu yêu nghe vậy, như được đại xá, vậy mà cúi thật thấp chạy về thềm đá bên kia.

Trong lòng Thẩm Lạc thầm than một tiếng, nhìn nói với Hắc Quật: "Cũng đã lâu, chuyện nơi đây còn chưa xử lý xong sao?"

Hắc Quật nghe vậy, trong lòng run lên, có chút chần chờ nói:

"Đại vương, huyết trì này xây dựng ở đây nhiều năm, dọn dẹp thực sự có chút khó khăn, hai ngày qua, thuộc hạ một mực không dám lãnh đạm, chỉ là muốn hoàn thành, còn cần mấy ngày nữa."