Đại Mộng Chủ

Chương 621: Giang Lưu đại sư




Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông


***

"Cái này chẳng lẽ là Kỳ Lân huyết trong truyền thuyết! So với Chân Long huyết còn quý giá hơn, sau khi phục dụng không chỉ có thể cải thiện thể chất, càng có thể gia tăng thọ nguyên." Lục Hóa Minh la lên thất thanh.

Thẩm Lạc nhìn Kỳ Lân huyết trong bình, rất nhanh đậy kín nắp bình, thu vào.

Hắn nhìn lại phía hoàng cung, trong mắt hiện lên vẻ khác lạ.

Ba bảo vật này đều phi thường thích hợp với hắn, đặc biệt là Trấn Hải Châu cùng Kỳ Lân huyết, đơn giản là đo thân làm cho hắn.

Làm cho Thẩm Lạc kinh hãi nhất chính là Kỳ Lân huyết, hắn tìm kiếm đồ vật kéo dài tính mạng, trừ hơi nói qua với Mã Tú Tú cùng Đan Dương Tử, chưa bao giờ đề cập với bất kỳ người nào khác. Mà Đan Dương Tử bây giờ đã bỏ mình, Mã Tú Tú cũng biến mất không còn tăm tích, dưới loại tình huống này, triều đình sao còn có thể tra được việc này, năng lực thu thập tình báo như thế, thật làm cho hắn âm thầm kinh hãi.

"Trong thiên hạ, đều là vương thổ, triều đình muốn điều tra chuyện gì, nhất định có thể tra ra. Quan phủ Đại Đường chỉ là thế lực tu tiên ngoài sáng của triều đình, vụng trộm trong tay còn có thế lực tu tiên khác, dùng giám sát thiên hạ, thu thập tình báo, Thẩm huynh không cần kinh ngạc." Lục Hóa Minh tựa hồ đoán được suy nghĩ trong lòng Thẩm Lạc, nói.

Thẩm Lạc nghe vậy trong lòng run lên, lập tức rất nhanh khôi phục lại, gật gật đầu.

Sau đó, hai người không tiếp tục trì hoãn nữa, lập tức đi ra hướng ngoài thành.

Trong thành kiến trúc bị huỷ hoại đã tu sửa không ít, cũng không thấy tình cảnh bi thương từng nhà đốt vàng mã trước đó, nhưng trong không khí vẫn quấn quanh một tia lo lắng.

"Trong thành quả nhiên có oan hồn lưu lại, mà số lượng lại không ít." Thẩm Lạc thầm nghĩ trong lòng.

Chỉ là những oan hồn này cũng không phải là lệ quỷ, tùy ý chém giết làm đất trời oán giận, nhưng nếu tùy ý để nó lưu tại thế gian, chẳng những sẽ ảnh hưởng đến người sống, càng dễ diễn biến thành lệ quỷ, phiền phức càng lớn. Cho nên những người chết oan kia, bình thường sẽ mời hòa thượng khai đàn thiết pháp, siêu độ họ mang đến Địa Phủ.

Chuyện siêu độ này, không phải dựa vào pháp lực, tỉ như Thẩm Lạc, tu vi của hắn mặc dù đạt đến Xuất Khiếu kỳ, nhưng cũng không cách nào siêu độ vong hồn.

Độ hóa những vong hồn này, cần đủ đức hạnh, đây là một loại tu hành khác ngoài pháp lực, không phải người am hiểu sâu phật lý thì không thể làm được.

Thẩm Lạc không hiểu nhiều về phương diện này, nhưng ít nhiều cũng biết một chút, muốn siêu độ nhiều vong hồn trong thành như vậy, tu vi đức hành cực kỳ cao thâm mới làm được.

"Lục huynh, vừa rồi Viên quốc sư nói Giang Lưu đại sư là ai? Thật có thể độ hoá nhiều oan hồn trong thành như vậy?" Hắn nhìn Lục Hóa Minh hỏi.

"Nói đến Giang Lưu đại sư này, xác thực đại danh đỉnh đỉnh, Thẩm huynh ngươi biết người thỉnh kinh không?" Lục Hóa Minh hỏi.

"Là Huyền Trang pháp sư sao? Năm đó ngài đi xa vạn dặm, đi tây phương Đại Lôi Âm Tự thỉnh kinh, đây là thịnh sự Đại Đường ta, tại hạ tự nhiên là nghe thấy." Thẩm Lạc gật đầu.

"Huyền Trang pháp sư thỉnh kinh trở về không lâu thì đột nhiên mất tích, chẳng biết đi đâu, có người nói ngài đi Tây Phương Cực Lạc, cũng có người nói ngài đã tọa hóa, lại có người nói ngài đã luân hồi chuyển thế, tóm lại mỗi người nói một kiểu, ai cũng không biết rốt cuộc như thế nào." Lục Hóa Minh tiếp tục nói.

"Ta cũng nghe lời đồn tương tự, bất quá theo ta thấy, khả năng Huyền Trang pháp sư chuyển thế lớn hơn một chút." Thẩm Lạc nghe lời này, sắc mặt khẽ động nói.

"Ừm, thế nhân cũng nhiều người cho là như thế, có rất nhiều người tự xưng là ngài chuyển thế, bất quá làm cho người tin phục nhất chính là vị Giang Lưu đại sư kia. Hắn và Huyền Trang pháp sư cùng xuất phát từ Đại Đường quốc cảnh Kim Sơn tự, mà phật lý sâu xa, độ vô số người, đại danh đỉnh đỉnh trong Trường An thành, rất nhiều quan lại hoàng thân trong triều không ngại cực khổ đến Kim Sơn tự cung phụng." Lục Hóa Minh gật đầu nói.

"Lục huynh nói như vậy, ta thực sự muốn gặp một lần vị Giang Lưu đại sư này." Thẩm Lạc nghe lời này, càng thêm hiếu kỳ.

Theo trong mộng cảnh Lý Tịnh nói, thủ tây kinh chính là Thiên Đình cùng đại năng phương tây ngăn cản ma kiếp giáng lâm, đáng tiếc thất bại. Nếu có thể nhìn thấy người thỉnh kinh chuyển thế, có lẽ sẽ điều tra ra manh mối năm đạo ma hồn kia.

Hai người vừa nói chuyện, vừa đi đường, rất nhanh đã ra khỏi thành, tìm một nơi yên tĩnh ngự không đi về hướng Kim Sơn tự.

Kim Sơn tự ở Giang Châu, cách Trường An thành tương đối xa, hai người chỉ biết đại khái phương hướng, bỏ ra gần nửa ngày mới tìm được Kim Sơn tự.

Vì để tránh cho phàm nhân nhìn thấy kinh thế hãi tục, hai người đáp xuống ở xa, đi bộ đến.

Kim Sơn tự tọa lạc trên Kim Hà sơn tại Giang Châu, xây dựa lưng vào núi, uốn lượn theo đường núi, vô số tín đồ già trẻ thành tín đi đến chùa miếu, chiêm ngưỡng thăm viếng Thần Linh trong lòng.

"A, nhiều tín đồ như vậy, xem ra vị Giang Lưu đại sư này thật đúng là không tầm thường." Thẩm Lạc nhìn thấy cảnh này, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

"Đó là đương nhiên, nếu không sư phụ và quốc sư cũng sẽ không để chúng ta tới mời hắn." Lục Hóa Minh cười nói.

"Kim Sơn tự này chỉ là một phật tự bình thường? Tăng nhân trong chùa có tu vi không?" Thẩm Lạc đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi.

"Kim Sơn tự là đại phái tu tiên nổi danh ở Giang Châu, tăng chúng trong chùa đa phần nghiên cứu Kim Cương Thiền Pháp mà Pháp Minh trưởng lão truyền xuống năm đó. Về sau Huyền Trang pháp sư thỉnh kinh trở về truyền xuống thiền pháp Tây Thiên Linh Sơn Đại Lôi Âm Tự. Nếu bàn về công pháp tinh diệu, Kim Sơn tự không kém chút nào so với quan phủ Đại Đường chúng ta, hoặc các đại tông như Hóa Sinh tự, Phổ Đà sơn. Thẩm huynh vì sao lại hỏi việc này?" Lục Hóa Minh nói.

"Nếu Kim Sơn tự cũng là đại tông tu tiên, Giang Lưu đại sư lại đại danh đỉnh đỉnh như vậy, hắn chưa chắc chịu đi cùng chúng ta đến Trường An. Trình quốc công cùng Viên quốc sư có ban cho ngươi tín vật gì không?" Thẩm Lạc có chút lo lắng hỏi.

"Nhiệm vụ này chúng ta cùng một chỗ tiếp nhận, toàn bộ quá trình ngươi đều ở đó, sư phụ nào đưa ta tín vật gì." Lục Hóa Minh kỳ quái nói.

"Như vậy xem ra, chúng ta chỉ có thể tùy cơ ứng biến, hy vọng hết thảy trôi chảy." Thẩm Lạc im lặng một chút rồi nói.

"Giang Lưu đại sư là đại đức cao tăng, Trường An thành bị hạo kiếp, bách tính khốn khổ, đại sư tất nhiên sẽ vui vẻ tiến đến. Huống chi lần này thủy lục đại hội là sắc lệnh bệ hạ tổ chức, có thể chủ trì đại hội này, đối với bất luận người thiền tông nào đều là vinh quang vô thượng, Giang Lưu đại sư sao lại từ chối chứ. Thẩm huynh ngươi cũng đừng buồn lo vô cớ, đi nhanh đi." Lục Hóa Minh vừa cười vừa nói, sau đó kéo Thẩm Lạc đi về phía Kim Sơn tự.

Phong cảnh Kim Hà sơn tươi đẹp, giờ phút này đang vào mùa thu, khắp núi kim hoàng, phong cảnh đẹp đẽ.

Hai người vừa leo núi, vừa thưởng thức cảnh đẹp trong núi.

Thế núi Kim Hà sơn cao ngất, trừ trong mộng cảnh được chứng kiến những đại sơn kia, Thẩm Lạc trong hiện thực còn chưa gặp qua núi nào cao hơn. Kim Sơn tự kiến tạo giữa sườn núi Kim Hà sơn, hai người đi hồi lâu cũng chưa đến.

Cũng may bọn hắn đều là người có tu vi cao thâm, cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Vào thời khắc này, một chiếc xe ngựa từ phía sau chạy nhanh đến, trên xe chở hàng hóa, đi về hướng Kim Sơn tự.

Trên đường núi tín đồ nhao nhao né tránh, Thẩm Lạc cùng Lục Hóa Minh cũng tránh né sang bên cạnh.

Đánh xe là một trung niên nam tử, tựa hồ rất gấp, không ngừng giục ngựa gia tốc, đường núi mặc dù không rộng, nhưng xe ngựa chạy rất nhanh.

Xe ngựa lướt qua bên cạnh hai người Thẩm Lạc, bánh xe cán trúng một khối đá lớn nhô ra, xe ngựa rung một cái kịch liệt.

Không biết là lần này xóc nảy quá mức kịch liệt, hay là xe ngựa quá cũ kỹ, chỉ nghe răng rắc một tiếng, trục xe vậy mà đứt gãy ra, buồng xe lao vùn vụt ngã qua, văng tới một lão giả quần áo trắng đang lên núi.

Lão giả quần áo trắng bị dọa cho ngây ngốc, vậy mà quên tránh né. Chúng khách hành hương gần đó thấy cảnh này, đều hét lên kinh hãi.

Thẩm Lạc không sợ làm kinh thế hãi tục, thân hình thoắt một cái xuất hiện trước buồng xe, đưa tay đẩy một cái.

Buồng xe văng đi lập tức dừng lại, vật bên trong lăn ra, tựa hồ là một đỉnh màn trướng, ngã xuống ven đường.

Đám người gần đó lại la lên một tràng, nhao nhao tránh qua.