Đại Mộng Chủ

Chương 582: Tra hỏi




Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Chuyện gì xảy ra?"

Sương mù phấn hồng biến mất hơn phân nửa, áp lực lên thần hồn Thẩm Lạc lập tức giảm bớt rất nhiều, hắn nhẹ nhàng thở ra, đồng thời thần thức cũng lập tức dò xét Thiên Sách trong ngực.

"Ông" một tiếng, thần thức của hắn vậy mà thuận lợi tiến vào trong Thiên Sách, xuất hiện trong một không gian màu vàng.

Diện tích không gian màu vàng này cực lớn, cỗ thần thức kia căn bản dò xét không hết, nhìn tối thiểu cũng mấy trăm dặm, khắp nơi đều tràn ngập kim quang nồng đậm, không phân biệt bầu trời và mặt đất.

"Nơi này, tương tự không gian màu vàng ngày đó Lý Tịnh cưỡng ép kéo mình vào, hẳn là cùng một nơi." Thẩm Lạc nhìn tình cảnh trước mắt, không khỏi ngạc nhiên.

Trong không gian màu vàng lơ lửng một đoàn sương mù hồng phấn, chính là đoàn sương mù hồng phấn mới vừa rồi bị lấy đi, không gian kim quang nội ẩn nhộn nhạo một cỗ lực cấm chế, đè ép đoàn sương mù này khiến nó không thể tản ra.

Hiện tại đang chiến đấu, Thẩm Lạc cũng không nhìn kỹ không gian màu vàng, rất nhanh liền thu hồi cỗ thần thức này lại.

"Thiên Sách lại còn có thần thông thu nhiếp?" Trong lòng hắn mừng thầm, nhưng lập tức nghĩ đến Lý Tịnh lúc trước từng thu nhập hắn vào trong Thiên Sách này, chém giết cùng những Thiên Binh kia, bây giờ Thiên Sách này đột nhiên thu những sương mù này đi, cũng không kỳ quái.

Chỉ là hắn vừa rồi đánh bậy đánh bạ mới thu lại phấn vụ quanh người, muốn tự nhiên thi triển năng lực Thiên Sách thu nhiếp, còn cần cẩn thận lĩnh hội thêm.

Lệ Yêu phía xa giờ phút này mặt mũi tràn đầy chấn kinh, đột nhiên thân thể uốn éo, quay người bỏ chạy ra xa.

Vừa rồi thị điều động hơn tám thành hồn lực công kích Thẩm Lạc, Thẩm Lạc lại một lần lấy đi hơn phân nửa công kích của thị, hiện tại hồn lực thị còn thừa không nhiều, nào còn dám đối kháng với Thẩm Lạc.

"Hiện tại muốn chạy trốn đã trễ!" Toàn thân Thẩm Lạc đại phóng kim quang, một cỗ cự lực bàng bạc bạo phát ra.

Những trường xà màu đỏ trên người hắn bị kéo căng, kim quang như sóng dữ quét sạch chung quanh, nhấc lên một trận cuồng phong.

Những sương mù phấn hồng này mặc dù ẩn chứa ảo ảnh hồn lực cực mạnh, nhưng lực công kích lại cực yếu, bị kim quang cuốn một cái, lập tức dễ như trở bàn tay bị đánh bay, tầm mắt chung quanh cũng khôi phục thanh minh.

Ánh mắt Thẩm Lạc lạnh lẽo nhìn về phía Lệ Yêu, đưa tay muốn phản kích, con ngươi đột nhiên co rụt lại.

Ngao Trọng nơi xa còn đang điên cuồng chém giết, hư không sau lưng gã khẽ động, một thân ảnh màu đen nổi lên, nhanh chóng vút qua bên cạnh gã, tựa hồ lấy từ trên thân Ngao Trọng cái gì, sau đó trong nháy mắt biến mất.

Mặc dù bóng đen kia lóe lên biến mất, bất quá Thẩm Lạc vẫn xác nhận, bóng đen kia chính là kẻ trước đó tung một cự quyền màu đen đẩy lui hắn.

Tâm niệm hắn thay đổi thật nhanh, không để ý đến bóng đen, cánh tay phải nhấc lên, năm ngón tay nhấn một cái về phía hư không Lệ Yêu đang chạy trốn.

Hư không trên đỉnh đầu Mị Yêu vang lên ầm ầm, một cái vuốt rồng màu vàng lớn gần mẫu trống rỗng xuất hiện, như chậm mà nhanh chụp xuống dưới.

Lệ Yêu cảm thấy hư không bốn phía xiết chặt, một cỗ cự lực đáng sợ đè ép xuống khiến trái tim thị băng giá, thân hình chạy vội lập tức dừng lại, quang mang phấn hồng quanh người kịch liệt vặn vẹo lắc lư, toàn bộ thân thể cơ hồ bị ép co quắp trên mặt đất.

Sở trường của thị chỉ là công kích thần hồn, về phương diện khác, bất luận lực nhục thân hay là yêu lực, cũng chỉ thường thường không có gì lạ, nào ngăn cản được Hoàng Đình Kinh công kích.

Nhưng Mị Yêu cũng không cam chịu khoanh tay, hét lớn lên tiếng, hai tay nâng lên trên.

Hai cột sáng màu hồng từ lòng bàn tay thị bắn ra, nhắm đến vuốt rồng giữa không trung rơi xuống.

Những tóc rắn màu đỏ trên đầu thị loé lên hồng quang, vô cùng nhanh chóng phồng lớn, hóa thành từng đầu cự mãng thô to mấy trượng, nghênh đón về phía vuốt rồng màu vàng.

Nhưng bất luận là hai cột sáng màu hồng kia, hay là tóc rắn biến thành cự mãng, đụng vào vuốt rồng màu vàng lập tức vỡ nát từng khúc, căn bản không thể ngăn cản vuốt rồng rơi xuống mảy may.

"Bá Sơn, cứu ta!" Lệ Yêu hết biện pháp, hoảng sợ, quay đầu nhìn chung quanh la lên.

Nhưng chung quanh vẫn bình tĩnh, không có bất kỳ cái gì đáp lại.

Sắc mặt Lệ Yêu bá một cái, trở nên trắng bệch.

Bất quá dù sao thị cũng có tu vi Chân Tiên, lập tức ổn định tâm thần lại, bên ngoài thân loé lên hồng quang, tựa hồ muốn làm gì.

Thẩm Lạc nhìn thấy cảnh này, tròng mắt hơi híp lại, năm ngón tay lập tức liên động.

Vuốt rồng màu vàng giữa không trung đại phóng kim quang, tốc độ rơi xuống đột ngột tăng gấp bội, dễ như trở bàn tay đánh tan cột sáng màu hồng, còn có những tóc rắn kia, trong nháy mắt liền hạ xuống đánh trên người Lệ Yêu.

"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn, mặt đất phụ cận run rẩy kịch liệt, mặt đất vốn cứng rắn không gì sánh được thình lình bị đánh ra một hố sâu lớn vài thước. Thân thể Lệ Yêu ở trong đó đã cốt nhục thành bùn.

Lệ Yêu vừa chết, huyết sắc trong mắt bọn người Ngao Trọng, Ngao Hoằng nhanh chóng phiêu tán, thần trí cũng khôi phục bình thường, đình chỉ chém giết.

Mấy người nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ xấu hổ.

Bọn họ đều là đại nhân vật hết sức quan trọng trong Đông Hải Long Cung, vậy mà trúng huyễn thuật tự giết lẫn nhau, nếu lan truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ biến thành trò cười cho toàn bộ Đông Hải.

"Thẩm huynh, lần này may mắn có ngươi." Ngao Hoằng thành tâm cảm tạ Thẩm Lạc.

Mà thần sắc Ngao Trọng thì phức tạp nhìn Thẩm Lạc, cho tới bây giờ gã vẫn rất xem thường tu sĩ Nhân tộc.

Cái này cũng khó trách, Long tộc trời sinh nhục thân cường hoành, thiên phú tu luyện cũng tuyệt đỉnh, so với Nhân tộc yếu đuối lợi hại hơn không biết gấp bao nhiêu lần, nhưng tu sĩ Thẩm Lạc này thực lực vậy mà đạt tới trình độ này, vượt xa bọn gã.

"Việc nhỏ thôi, không cần lo lắng." Thẩm Lạc cười nhạt một tiếng, sau đó vung tay lên, một vệt kim quang tuột tay bắn ra.

Những người khác thấy cảnh này, sắc mặt đều run lên, vô thức làm ra động tác đề phòng.

Nhưng kim quang kia không bay tới mấy người, mà cuốn về phía một hố to trên mặt đất phụ cận.

Không chờ kim quang bay vụt tới, mặt đất kia chợt toát ra một đoàn phấn quang, phát ra một tiếng rít rồi hóa thành một đạo quang mang phấn hồng, như điện vọt tới hướng cầu thang thông tầng, tốc độ nhanh đến khó tin.

"Là thần hồn Mị Yêu kia! Chớ để nó chạy trốn!" Sắc mặt Ngao Trọng giận dữ, lập tức muốn xuất thủ.

Nhưng giờ phút này, một tia ô quang từ cạnh cầu thang phóng tới, quật vào trên chùm sáng phấn hồng, thình lình chính là Lục Trần Tiên.

Tiếng kêu thảm thiết đau đớn từ trong phấn quang truyền ra, đoàn phấn quang kia bị một quật tản ra non nửa, còn lại một phần cũng bị đánh bay ra sau.

Cổ tay Thẩm Lạc chuyển một cái, lòng bàn tay đại phóng kim quang, một tay chụp lấy phấn quang.

"Thẩm đạo hữu, tha mạng! Chỉ cần ngươi có thể tha ta một lần, ta nguyện ý làm Linh thú cho ngươi. Mị Yêu thuộc bộ tộc có thiên phú đặc biệt, hiện tại ta mặc dù chỉ là một thần hồn, vẫn có thể phát huy ra tác dụng cường đại, khẳng định có đại dụng với ngươi, sau này chỉ cần tìm một thân thể đoạt xá, tu vi rất nhanh có thể quay lại như cũ." Trong phấn quang hiện ra một ảnh nhỏ Xà Phát Nữ Yêu, nhanh chóng cầu xin tha mạng.

"Ngươi còn muốn biết chuyện Xi Vưu Đại Thần đúng không? Chỉ cần tha ta một mạng, ta sẽ nói cho ngươi." Mị Yêu lập tức truyền âm nói.

"Muốn sống, trước tiên nói một chút ngươi làm thế nào chạy ra lồng giam? Vừa rồi bóng đen kia là ai?" Ánh mắt Thẩm Lạc khẽ động, từ tốn nói.

Thần sắc Lệ Yêu trì trệ.

"Vấn đề thứ nhất đã không muốn nói, vậy ngươi mau chết đi." Sắc mặt Thẩm Lạc lạnh lẽo, năm ngón tay đại phóng kim quang, muốn bóp nát.