Đại Mộng Chủ

Chương 555: Nghĩ cách cứu hoàng đế nhà đường (4)




Dịch: Vì anh vô tình

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

"Tiểu tặc đừng quá cuồng vọng!" Trong mắt của Kính Hà Long Vương lóe lên sự giận dữ, quay đầu về phía ba tia sét, há miệng phun tới.

Một đạo long viêm màu vàng to cỡ thùng nước từ trong miệng y phun ra ngoài, trong đó còn kèm theo quang mang hắc lục sắc lạnh, quỷ dị không gì sánh được, cùng ba tia sét thô to đụng vào nhau.

Chỉ nghe "Xoẹt" một tiếng, ba tia sét như lửa gặp nước, lôi quang lóe lên vài cái, đã biến thành mấy sợi khói xanh, hòa vào hư không.

Mà tay trái Long Vương bấm niệm pháp quyết điểm một cái, vô số chùy ảnh màu vàng vốn dĩ đang đánh tới Thẩm Lạc lập tức thay đổi phương hướng, đánh về phía ba kiện pháp khí.

Liên tiếp va chạm sau đó, ba kiện pháp khí cũng đều bị phá huỷ, vỡ vụn hết ra.

Sắc mặt của Thẩm Lạc bình tĩnh, giống như việc pháp khí tổn hại, cũng không có chút nào tiếc nuối. Trong miệng hắn lẩm bẩm, trên hai chân ánh trăng tỏa sáng, quanh người còn hiện ra từng tia hào quang màu xanh lục, nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa.

Sau một khắc hắn bỗng xuất hiện ở mấy trượng sau lưng Kính Hà Long Vương, hai tay vung lên lần nữa.

Mấy trăm tấm phù lục dày đặc bắn ra, hóa thành từng tia sét, hỏa diễm. Nó hình thành một mảnh lôi điện biển lửa rộng mấy trượng, lao về phía Kính Hà Long Vương.

Dưới tình huống không có bất kỳ người nào phát giác, một thanh tiểu kiếm, kiếm quang ảm đạm  màu đỏ từ trong tay áo Thẩm Lạc bắn ra. Chính là Thuần Dương Kiếm Phôi,bạch ngọc sách lợi dụng cơ hội tiến vào trong lôi điện biển lửa, nhằm phía Kính Hà Long Vương bay đi.

Những Tiểu Lôi Phù, Liệt Hỏa Phù này dù một cái uy lực không lớn, nhưng khi một trăm tờ điệt gia cùng một chỗ, lại bộc phát ra ba động lôi hỏa dọa người.

Kính Hà Long Vương ngờ Thẩm Lạc vậy mà lại đột nhiên xuất hiện, bị lôi điện biển lửa hung hăng đánh trúng, thân thể lảo đảo một chút, hộ thể quang mang cũng bị đánh tan không ít. Phía sau lưng lão càng bị bị bỏng một mảnh cháy đen.

Kính Hà long vương bỗng nhiên bị tâpk kích,  long đao xanh biếc ngăn cản Lục Hóa Minh cũng xuất hiện một tia hỗn loạn.

Lục Hóa Minh đang cùng nó chính diện chống lại ánh mắt sáng lên. Hai tay y bấm niệm pháp quyết, Trảm Long Kiếm kim quang đại phóng, một đạo kim quang hình rồng từ thân kiếm bắn ra, quấn chặt lấy Thương Long đao.

Cùng lúc đó, kiếm mang của Trảm Long Kiếm sáng ngời, một đạo kiếm mang hình trăng khuyết dài mười mấy trượng bắn ra, bổ về phía cổ Kính Hà Long Vương.

"Các ngươi muốn chết!" Kính Hà Long Vương giận tím mặt, tay phải sáng lên kim quang.

Bàn tay của lão trong nháy mắt hóa thành một vuốt rồng dữ tợn, thình lình bắt lấy Trảm Long Kiếm giữ chặt lại.

Lão lập tức há mồm phun ra một đạo long nguyên, lóe lên dung nhập vào trong đoản chùy màu vàng.

Đoản chùy màu vàng bừng lên kim quang, bộc phát ra âm thanh réo vang doạ người, sau đó lóe lên một cái rồi biến mất, chui vào trong lôi hỏa chi hải.

Gần như đồng thời, một bên lôi hỏa chi hải kim quang lóe lên, một đạo tàn ảnh màu vàng vô cùng nhanh bắn ra. Nó căn bản không cho Thẩm Lạc bất kỳ giây phút nào để phản ứng, đánh vào lồng ngực của hắn, trong nháy mắt xuyên thủng qua.

Ngực của Thẩm Lạc ngực bị xuyên thủng một lỗ máu lớn bằng miệng chén, trái tim đã bị xoắn nát, máu tươi như mưa to trào ra.

Trên mặt của Kính Hà Long Vương lộ vẻ cười lạnh, ánh mắt đang muốn từ trên thân Thẩm Lạc dời đi, chuyên tâm đối phó Lục Hóa Minh.

Nhưng giờ phút này, trên thân Thẩm Lạc sáng lên ngân quang chói mắt, lỗ máu ngay ngực vậy mà trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, lộ ra vẻ trơn bóng, ngay cả một chút vết thương cũng không có.

Tay hắn kết kiếm quyết, điểm một cái.

Trong lôi hỏa chi hải bên cạnh Kính Hà long vương lóe lên xích quang chói mắt. Một thanh tiểu kiếm màu đỏ nhanh như điện bắn ra, phù một tiếng đâm vào vết thương cháy đen sau lưng Kính Hà Long Vương.

"Cái gì!" Mặt của Kính Hà Long Vương biến sắc, lập tức âm thầm vận yêu lực trong cơ thể. Bên ngoài thân kim hắc lưỡng sắc quang mang sáng chói ba ch n goc s ach, cơ bắp khắp thân rung động, phát ra âm thanh ong ong, ý đồ chấn khai tiểu kiếm màu đỏ..

"Lên!" Pháp quyết trong tay Thẩm Lạc biến hóa liên tục, trong miệng khẽ quát một tiếng.

Hồng quang trên tiểu kiếm sáng rực, mảng lớn Hồng Liên Nghiệp Hỏa từ trên tiểu kiếm màu đỏ chen chúc ra. Nó hình thành một đoàn Hồng Liên hỏa diễm to bằng chậu nước rửa mặt, dung nhập vào cơ thể Kính Hà Long Vương.

"Hồng Liên Nghiệp Hỏa!" Trong mắt Kính Hà Long Vương hiện ra vẻ hoảng sợ.

Lúc trước trận chiến tại Kim Quang Hà thành Trường An, dù Thẩm Lạc tế ra Thuần Dương Kiếm Phôi, nhưng khi đó Thuần Dương Kiếm Phôi ôn dưỡng không lâu, uy lực còn yếu. Cho nên tuy Hồng Liên Nghiệp Hỏa có uy năng cường đại cũng không thể hiện ra được, mà Kính Hà Long Vương khi ấy chuyên chú lấy đi đầu rồng, không có lưu ý đến việc Thẩm Lạc có được lửa này.

Kính Hà Long Vương hét lớn một tiếng, toàn thân kim hắc quang mang buông thả, hình thành cột sáng đen vàng dài mười mấy trượng. Đồng thời lão điên cuồng xoay tròn, cố hết sức muốn bức Hồng Liên Nghiệp Hỏa trong cơ thể ra.

Nếu là chính long thân, bằng vào pháp lực thâm hậu của lão, có lẽ có thể làm đến. Có điều Kính Hà Long Vương chỉ thu hồi đầu rồng của mình, đại bộ phận thân thể hay hồn thể, đều đang bị Hồng Liên Nghiệp Hỏa gắt gao khắc chế.

Hồng Liên Nghiệp Hỏa chẳng những không có bị bức ra, ngược lại vèo một tiếng dung nhập vào chỗ sâu nhất trong thân thể, Thuần Dương Kiếm Phôi cũng theo đó chui vào thân thể của Kính Hà Long Vương.

"Bạo!" Hai tay Thẩm Lạc mở ra, kết một pháp ấn hình hoa sen, trong miệng hét lớn một tiếng.

Một tiếng bạo liệt trầm đục từ trong cột sáng đen vàng truyền ra, từng đạo Hồng Liên hỏa diễm từ đó bắn ra, làm cột sáng đen vàng thủng trăm ngàn lỗ.

Cột sáng đen vàng run rẩy kịch liệt, nhanh rồi phát ra một tiếng vang thật lớn, hoàn toàn tan vỡ.

Một đoàn hắc quang nhanh như điện từ đó bắn ra, hóa thành một đạo cầu vồng màu đen, mau chóng bay về phía xa.

Thẩm Lạc phất tay triệu hồi Thuần Dương Kiếm Phôi, muốn ngự kiếm đuổi theo, nhưng cầu vồng màu đen kia tốc độ nhanh kinh người. Trong chớp mắt nó đã bay vụt ra bên ngoài mấy dặm, hắn không cách nào đuổi kịp, đành phải dừng lại.

Một vệt kim quang từ bên cạnh bắn ra, hướng phía cầu vồng màu đen đuổi theo, lại là pháp bảo đoản chùy màu vàng kia.

Có thể bởi vì Kính Hà Long Vương bị thương, nên quang mang trên đoản chùy màu vàng ảm đạm, tốc độ kém xa trước đó.

Ánh mắt Thẩm Lạc sáng lên, lập tức bấm niệm pháp quyết.

Túi càn khôn bên hông hắn bay lên, phun ra một đạo cầu vồng màu trắng, trong nháy mắt quấn lấy đoản chùy màu vàng.

Trong nháy mắt đoản chùy ngưng kết một tầng băng tinh màu trắng thật dày, làm kim quang lần nữa trở nên ảm đạm, mà trong túi càn khôn bắn ra một cỗ hấp lực cường đại, gắt gao giữ chặt bảo vật này lại.

Tay phải của Thẩm Lạc phát ra một cỗ lam quang bao lại đoản chùy màu vàng, cố gắng giữ chặt bảo vật này.

Mà đoản chùy màu vàng vẫn kịch liệt rung động, muốn tránh thoát sự giam cầm của Thẩm Lạc.

Ngay lúc này, phía xa trên cầu vồng màu đen kim quang điên cuồng phát ra, một đạo thô to kiếm ảnh bổ xuống, trảm trên cầu vồng màu đen. Chém đứt nó gần nửa, một tiếng gầm thét thê lương từ bên trong truyền ra.

Nhưng cầu vồng màu đen vẫn ương ngạnh, tốc độ đột nhiên tăng lên mấy lần, trong nháy mắt biến mất ở phía xa chân trời.

"Hai tên tiểu tặc, mối thù bị chém hai kiếm này, chúng ta ngày khác lại tính!" Thanh âm đầy tức giận của Kính Hà Long Vương từ xa truyền lại, ngữ điệu trung khí không đủ, hiển nhiên bị thương cực nặng.

Kính Hà Long Vương chạy trốn, đoản chùy màu vàng lập tức mất đi tất cả lực lượng, không giãy dụa nữa, bị túi càn khôn hút vào trong đó.

Thẩm Lạc vội vàng phát động cấm chế trong túi càn khôn, bao lại đoản chùy màu vàng tầng tầng bao. Sau đó hắn lại truyền âm phân phó cho Quỷ Tướng cẩn thận trông coi, lúc này mới yên tâm dừng tay, thân hình từ giữa không trung hạ xuống.

Quang mang của lục giác cấm chế chung quanh tế đàn giờ lại chớp động, đột nhiên phát ra một tiếng vang trầm thấp, sụp đổ, phiêu tán biến mất. Thân ảnh mấy người và thiếu nữ họ Lý từ đó hiện ra.

"Thẩm công tử thật lợi hại, lại có Hồng Liên Nghiệp Hỏa trong tay, ngày sau nhất định thành tựu kinh người. Bạc h ngọc s ánh Nơi này liền giao cho ngươi và Lục hiền chất, ta trước mang bệ hạ cùng hai vị này tiểu hữu rời đi." Thiếu nữ họ Lý đối với Thẩm Lạc gật đầu, lập tức một tay ôm Đường Hoàng, tay kia phát ra một đạo bạch quang, cuốn Tạ Vũ Hân và Cát Thiên Thanh, hướng phía quang môn màu trắng cách đó không xa vọt tới, chui vào trong đó, vậy mà dứt khoát rời khỏi.

Thân hình mấy người sau khi biến mất, quang môn màu trắng hơi chớp động, cũng nhanh chóng biến mất không thấy, giống như chưa bao giờ xuất hiện.

Thẩm Lạc đang muốn thỉnh giáo Viên Thiên Cương có nên đuổi Kính Hà Long Vương, nào biết lão vậy mà dứt khoát rời đi, làm hắn không khỏi ngẩn người.

Nhưng lúc này, giữa không trung kim quang lóe lên, thân ảnh Lục Hóa Minh cũng từ giữa không trung rơi xuống.

Trên người y bạch quang kịch liệt ba động, nhanh chóng yếu bớt.

Mà bóng người mơ hồ phía sau y chớp động mấy lần, cũng biến mất không thấy.

Trên thân Lục Hóa Minh vờn quanh khí tức cực lớn nhanh chóng biến mất, trong vòng mấy lần hít thở  đã khôi phục cảnh giới trước kia. Cả người "Bịch" một tiếng ngã trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch một mảnh, thân thể càng run lên lẩy bẩy giống bị bệnh.