Đại Mộng Chủ

Chương 438: Ngự kiếm đi




Dịch: Độc Lữ Hành

***

Đoàn Hồng Liên Nghiệp Hỏa này chậm rãi bị vòng xoáy màu máu thôn phệ, biến mất không thấy gì nữa.

Mà pháp trận khắc hoạ trên Thuần Dương Kiếm Phôi lập tức sáng lên, trong đó chớp động ẩn hiện quang mang Hồng Liên Nghiệp Hỏa, một hồi lâu mới chìm xuống.

Thôn phệ một đoàn Hồng Liên Nghiệp Hỏa, Thuần Dương Kiếm Phôi giống như ăn thuốc đại bổ, khí tức tản ra lập tức tăng mạnh, phát ra tiếng kiếm reo vui sướng.

Sắc mặt Thẩm Lạc vốn căng cứng rốt cuộc buông lỏng, tiếp tục thôi động pháp trận cùng Thuần Dương Kiếm Phôi.

Mấy đạo kiếm khí màu đỏ thô to lần nữa bắn ra, chém về phía trên Hồng Liên Nghiệp Hỏa.

...

Thời gian trôi qua đã hơn nửa tháng.

Trong tiểu viện bên ngoài phòng luyện khí, hán tử áo bào tro đi tới đi lui, khắp khuôn mặt là vẻ lo lắng.

Mã Tú Tú mặc dù vận dụng quan hệ, đưa phòng luyện khí này cho Thẩm Lạc sử dụng, nhưng Tụ Bảo đường gần đây đột nhiên nhận được số lượng lớn đơn hàng luyện khí, cần thu hồi phòng luyện khí này.

Gã nói hết lời, mới khiến cho người luyện khí ở công xưởng này thư thả hơn mấy ngày, nhưng bên kia càng thúc giục, không thể dời lại nữa.

"Sớm biết vậy đã không nhận việc này rồi.." Hán tử áo bào tro hối hận không thôi.

Gã hai lần bồi tiếp Mã Tú Tú gặp Thẩm Lạc, nhìn thấy Mã Tú Tú dị thường coi trọng Thẩm Lạc, thế là lần này xung phong nhận việc từ Mã Tú Tú an bài phòng luyện khí cho Thẩm Lạc.

Hán tử áo bào tro vốn định thông qua nhiệm vụ lần này, biểu hiện ở trước mặt Mã Tú Tú một chút, nào ngờ sự tình lại ra thế này.

"Ta đợi thêm một canh giờ nữa, nếu hắn vẫn không ra, cũng chỉ có thể xông vào thôi." Hán tử áo bào tro âm thầm hạ quyết tâm.

Kết quả gã vừa dứt lời không bao lâu, đại môn phòng luyện khí đóng chặt đột nhiên phát ra một tiếng vang trầm đục, từ từ mở ra, một bóng người từ bên trong đi ra, chính là Thẩm Lạc.

Bất quá giờ phút này khuôn mặt hắn tiều tụy, gương mặt hóp sâu, cả người giống như gầy đi mười cân, nhưng trong ánh mắt lại chớp động vẻ hưng phấn.

"Thẩm công tử, rốt cuộc ngươi đã ra." Hán tử áo bào tro sửng sốt một chút rồi mới kịp phản ứng, vừa mừng vừa sợ tiến lên nghênh đón, trong giọng nói mang chút vẻ oán trách.

"A, xảy ra chuyện gì?" Đuôi lông mày Thẩm Lạc khẽ động.

"Không, không có việc gì, tại hạ thấy công tử lâu ra, lo lắng ở bên trong xảy ra chuyện gì. Khí sắc ngươi nhìn không tốt lắm, không sao chứ?" Hán tử áo bào tro kịp phản ứng, vội vàng giải thích.

"Không sao. Chỉ là tế luyện một kiện pháp khí, tiêu hao không ít nguyên khí mà thôi. Những ngày qua mượn dùng phòng luyện khí quý đường, có chậm trễ việc buôn bán của các ngươi không?" Tâm tư Thẩm Lạc nhạy bén, sao nhìn không ra hán tử áo xám nghĩ một đằng nói một nẻo, mở miệng hỏi.

"Không có, không có." Hán tử áo bào tro vội vàng khoát tay.

"Vậy là tốt rồi, chuyện của ta đã xử lý xong, phòng luyện khí này trả lại cho quý các." Thẩm Lạc gật gật đầu, nói.

"Vâng, ta lập tức báo cho người công xưởng luyện khí tới nhận lại." Hán tử áo bào tro lập tức nói.

Thẩm Lạc cũng không tiếp tục dừng lại đây lâu, rất nhanh cáo từ.

Nơi này là công xưởng luyện khí của Tụ Bảo đường, chính là một chỗ cực kỳ cơ mật, hắn là ngoại nhân không thích hợp ở đây lâu.

Hán tử áo bào tro đang cầu mà không được, trả lại phòng luyện khí này cho công xưởng, mang theo Thẩm Lạc rời nơi đây, sau đó dùng xe ngựa đưa hắn về Xương Bình phường.

"Tôn Đồng huynh, thay ta cảm ơn Mã cô nương một tiếng." Thẩm Lạc nói với hán tử áo bào tro.

"Tiểu nhân nhất định chuyển lời, công tử yên tâm." Hán tử áo bào tro lập tức đáp, sau đó lái xe rời đi.

Thẩm Lạc đưa mắt nhìn người này rời đi, quay người đi vào trong phường, rất mau trở lại chỗ ở của mình.

Đóng lại cửa viện, hắn đi vào trong viện đứng đó, há miệng phun một cái.

"Vèo" một tiếng, một đạo hồng quang bắn ra, lơ lửng trước người hắn, lại là một thanh đoản kiếm dài hơn một thước, thân kiếm màu xích hồng, mặt ngoài loé lên hào quang xích hồng thuần tuý.

Một cỗ kiếm ý lăng lệ không gì sánh được, nhưng lại như mặt trời chói chang trùng trùng điệp điệp từ phía trên tản ra, bao phủ mấy trượng quanh kiếm phôi.

Nếu có bất luận ngoại lực gì xâm nhập vào phạm vi này, chỉ cần tâm niệm hắn vừa động, đoản kiếm lập tức sẽ phóng đến đả thương địch thủ.

Thẩm Lạc nhìn đoản kiếm xích hồng trước mắt, khóe môi hơi nhếch lên.

Nửa tháng vất vả không uổng phí, luyện chế Thuần Dương Kiếm Phôi cũng không xảy ra sai lầm gì.

"Đi!"

Hắn kết động kiếm quyết trong Thuần Dương Kiếm Điển, Thuần Dương Kiếm Phôi lập tức bắn ra, ở trong viện bay múa linh động không gì sánh được, mỗi một động tác hoàn toàn phù hợp với tâm ý của hắn, như lại mọc thêm ra một cánh tay.

"Thuần Dương Kiếm Phôi này là ta dùng tinh huyết luyện chế thành bản mệnh pháp khí, quả nhiên khác biệt với pháp khí khác." Trong lòng của hắn thầm nghĩ, ánh mắt nhìn về phía một góc sân nhỏ.

Nơi đó có mấy khối đá lớn, hợp thành một giả sơn, một tảng đá xanh cao lớn nhất trong đó thô to như cối xay, cao cỡ một người, nhìn phi thường bóng loáng kiên cố.

Thẩm Lạc kết kiếm quyết, lăng không chỉ một cái.

Thuần Dương Kiếm Phôi nhất thời hóa thành một tấm lụa màu đỏ, dài chừng mười trượng, giống như điện bay chém về phía trước.

Hắn vốn cho là các loại pháp khí Tử Mẫu Kiếm, thanh ngọc như ý xanh biếc có tốc độ công kích cực nhanh, nhưng so với Thuần Dương Kiếm Phôi biến thành kiếm hồng lại kém hơn rất nhiều.

Chênh lệch giữa cả hai, giống như thỏ rừng với hùng ưng. Thỏ rừng chạy mặc dù nhanh, nhưng so với hùng ưng bay lượn trên trời vẫn kém hơn nhiều.

Kiếm quang màu đỏ vừa mới lóe lên, lập tức vượt qua vài chục trượng, bay vụt đến trước cự thạch màu xanh nằm góc khuất nơi sân nhỏ, khẽ quấn ngang qua.

"Xùy" một tiếng vang nhỏ, giống như xé rách một tấm giấy dày.

Tảng đá lớn thô to như cối xay nhất thời từ giữa nghiêng phân ra hai nửa, nửa khúc trên chậm rãi trượt xuống, bịch một tiếng đập xuống mặt đất.

Vết cắt trên tảng đá bóng loáng như gương, như được mài qua.

Không chỉ như vậy, hai khối đá gần tảng đá kia cũng bị chặt đứt, mặt đất phía sau giả sơn càng bị chém ra một vết chém thật dài, cực nhỏ, đen sì căn bản nhìn không thấy đáy, không biết sâu bao nhiêu.

Thẩm Lạc thấy cảnh này, trên mặt không thể che hết vẻ vui mừng.

Uy lực một kích của Thuần Dương Kiếm Phôi đã vượt qua Tử Mẫu Kiếm, đạt đến thượng phẩm pháp khí.

Kỳ thật dựa theo ghi chép trên Thuần Dương Kiếm Điển, uy lực Thuần Dương Kiếm Phôi vừa mới luyện thành có hạn, chỉ có thể để trong thể nội dùng pháp lực từ từ uẩn dưỡng, tích lũy tháng ngày mới dần dần lớn mạnh.

Thế nhưng Thuần Dương Kiếm Phôi của hắn khác biệt, bên trong dung nhập chính là Hồng Liên Nghiệp Hỏa, mà số lượng rất nhiều, cho nên Thuần Dương Kiếm Phôi mặc dù vừa mới luyện thành, uy lực đã cực lớn, có thể so với thượng phẩm pháp khí.

Đây là chưa dẫn động Hồng Liên Nghiệp Hỏa trong kiếm phôi, nếu thôi động Hồng Liên Nghiệp Hỏa trong thân kiếm, uy lực lớn thế nào, đã không còn bị hạn chế trong năng lực pháp khí nữa.

Dù sao Hồng Liên Nghiệp Hỏa chính là thiên hỏa, có thể thiêu đốt linh hồn, thực sự quá mức quỷ dị.

Chỉ cần sử dụng thoả đáng, xuất kỳ bất ý, dù là tồn tại Xuất Khiếu kỳ cũng có thể một kích giết chết.

Thử diễn xong uy lực kiếm phôi, Thẩm Lạc vẫn không dừng tay, đưa tay vẫy một cái.

Phi kiếm màu đỏ nơi góc sân lóe lên biến mất, sau một khắc chớp lên hồng quang bên cạnh hắn, Thuần Dương Kiếm Phôi trống rỗng nổi lên, giống như quỷ mị.

Hắn bấm niệm pháp quyết dẫn một cái, Thuần Dương Kiếm Phôi lần nữa toả ra kiếm hồng màu đỏ, cuốn dưới người mình một cái.

Thân thể hắn lập tức đằng không lên, bay vụt đến giữa không trung.