Đại Mộng Chủ

Chương 349: Bất Động Minh Vương trận




Dịch: Độc Lữ Hành

***

"Bằng hữu?" Bạch Tiêu Vân nghe vậy, có chút không rõ cho lắm.

"Tiểu Quy, có thể hiện thân gặp mặt không?" Thẩm Lạc truyền âm dò hỏi.

Chờ chốc lát, không thấy ai đáp lại, Thẩm Lạc đang muốn hỏi một lần nữa, trên mặt nước bên cạnh bỗng nhiên có vòng xoáy hiển hiện, một bóng người thanh quang mông lung từ đó nổi lên.

Thẩm Lạc dò xét qua, chỉ thấy dung mạo của gã ngay ngắn, khuôn mặt phổ thông, nhìn cỡ ba bốn mươi tuổi, thân hình hơi còng xuống, mặc một trường bào màu đen, hai tay xuôi ở bên người, vậy mà thẳng đến đầu gối.

Bạch Tiêu Vân liếc mắt liền nhìn ra gã chính là yêu hồn biến thành, trong lòng không khỏi xiết chặt, vừa kinh ngạc thân phận nó, vừa kinh ngạc lúc trước mình không phát giác được nó tồn tại.

"Thật có lỗi, chân thân một khi xê dịch, động tĩnh quá lớn, đành phải lấy bộ dáng này hiện thân." Nam tử áo đen chắp tay nói với Thẩm Lạc.

"Vị này là..." Bạch Tiêu Vân nhìn về phía Thẩm Lạc, dò hỏi.

"Hắn là Sơn Ngoan đạo hữu, đã từng là thuỷ tộc thông linh khế ước ta triệu hoán ra, cũng đã ngàn năm không gặp đấy. Vị này là Bạch Tiêu Vân, là hảo hữu của ta." Thẩm Lạc giới thiệu lẫn nhau.

"Cứ gọi ta là Tiểu Quy đi." Nam tử áo đen mỉm cười, nói.

"Đạo hữu thần thông bất phàm, ta không thể phát giác chỗ ở của ngươi." Bạch Tiêu Vân từ đáy lòng thở dài.

"Quanh năm ta quy tức tại đáy Nguyệt Kính Hồ này, đã hơn trăm năm chưa từng nhúc nhích, thân hình khí tức sớm hòa làm một thể ở đây, muốn phát hiện ta, cũng hoàn toàn không dễ." Tiểu Quy giải thích.

"Tiểu Quy, ngươi nếu chiếm cứ ở đây, có biết dưới đất này có sông ngầm liên thông ra ngoài Trấn Hải quan không? Chúng ta muốn thông qua nơi này, tiến về trong quan." Thẩm Lạc mở miệng hỏi.

"Vũ Châu gần biển, thủy quật dưới mặt đất cũng không phải ít, dưới Nguyệt Kính Hồ này liên thông không ít dòng nước, chỉ là ta chưa từng tra xét, cũng không biết có sông ngầm thông hướng trong quan không. Các ngươi ở đây đợi chút, ta nói chuyện với tử tôn hậu bối đã, để bọn chúng đi dò xét một phen lại nói." Tiểu Quy nghe vậy, suy nghĩ một lát, chầm chậm nói ra.

"Làm phiền." Bạch Tiêu Vân cám ơn.

Thân hình Tiểu Quy chuyển động, liền rút vào một vòng xoáy nước, lập tức biến mất không thấy.

Thẩm Lạc và Bạch Tiêu Vân đạp nước trở về, quay về đảo nhỏ giữa hồ.

Hai người tự mình kể tình huống đã trải qua, trong lòng đều hiện vẻ lo lắng.

"Không ngờ tình huống Trấn Hải quan bên kia lạ khó giải quyết như vậy? Thính Sơn Yêu kia lại nhạy bén dò xét như vậy sao?" Thẩm Lạc hỏi.

"Ta cũng không dám tới gần thành trì, cách chừng hơn trăm trượng, còn cố ý ẩn giấu khí tức. Kết quả vẫn bị nó nghe được động tĩnh, ngay sau đó liền có một đầu khuyển yêu Đại Thừa kỳ xông ra ngoài thành, thẳng đến chỗ ẩn thân của ta. Cũng vì cố chạy thoát khỏi hắn, mới không kịp thời trở về, để Kim Chuẩn đại yêu kia tìm tới các ngươi." Bạch Tiêu Vân tức giận bất bình nói.

"Nếu vậy, cho dù chúng ta có thể tìm ra đường hầm dưới lòng đất, cũng chưa chắc có thể bình yên thông qua..." Thẩm Lạc nắm tay lại, lo lắng nói.

"Trước mắt đã không thể để ý tới những cái này, ngươi nhìn Vũ Châu địa giới nho nhỏ này, lại có nhiều đại yêu chiếm cứ như vậy, chỉ sợ là đang mưu đồ đại sự gì đó. Chúng ta tiếp tục đợi ở chỗ này, tuyệt đối không phải chuyện gì tốt." Lông mày Bạch Tiêu Vân nhíu chặt nói.

"Ngươi nói không sai, ta cũng có loại cảm giác đó, lần này cũng chỉ có thể mạo hiểm thử một chút." Thẩm Lạc gật đầu nhẹ, nói.

"Lúc trước ngươi nói, Kim Chuẩn đại yêu kia đuổi ngươi theo xuống sông ngầm dưới đất, nếu như vậy, hắn lần theo dấu vết thủy mạch, muốn tìm ra nơi này, chỉ sợ không quá khó." Bạch Tiêu Vân chợt nhớ tới một chuyện, nói.

"Ta vốn định nghỉ ngơi sơ, rồi dẫn bọn họ rời đi, chỉ là gặp lại Tiểu Quy nên chậm trễ một chút, may mà ngươi tìm được đến nơi này trước." Thẩm Lạc nhẹ gật đầu, nói.

"Cũng coi là đại hạnh trong bất hạnh đi. Bất quá vị Sơn Ngoan đạo hữu này có lẽ giúp được chúng ta, chỉ cần tìm được đường, chúng ta lập tức lên đường rời đi. Bất quá, trước đó, hãy bố trí một chút, để phòng bất trắc mới tốt." Bạch Tiêu Vân do dự một chút, nói ra.

"Bố trí gì?" Ánh mắt Thẩm Lạc hơi sáng lên, lập tức hỏi.

"Hòn đảo giữa hồ này không lớn không nhỏ, phù hợp bố trí một tòa "Bất Động Minh Vương Trận"." Bạch Tiêu Vân nói như thế.

"Bất Động Minh Vương Trận?" Thẩm Lạc kinh ngạc hỏi.

"Bất Động Minh Vương tức là Phật môn Bất Động Bồ Tát, bất động chi ý tức là lòng từ bi kiên cố, không thể lay động, chính là một loại pháp trận phòng ngự bí truyền của Hoá Sinh tự, cần lấy đồ vật Phật môn làm trận cước, cũng do năm tên tu sĩ tọa trấn ngũ cực Đông Nam Tây Bắc Trung, ngâm tụng Bất Động Minh Vương Chú, thôi động trận pháp hiển hóa, từ đó có sức phòng ngự vô cùng cường đại." Bạch Tiêu Vân giải thích.

"Thì ra là thế, việc này không nên chậm trễ, mau bố trí đi." Thẩm Lạc vui mừng, nói gấp.

Bạch Tiêu Vân nhẹ gật đầu, một vòng tay màu bạc trên cổ tay y bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng, tiếp đó có một quyển kinh phật ố vàng cũ kỹ nổi lên, được y tiếp trong tay.

Sau đó, lại có một chuỗi phật châu gồm một trăm lẻ tám khỏa san hô xuyên thành, cùng một bình bát bằng đồng màu phiếm hồng, tuần tự hiển hiện ra.

Cuối cùng, Bạch Tiêu Vân cầm quyền trượng trước đó giao chiến với Yêu Phong, mặt lộ vẻ khó xử nói:

"Trên người của ta có thể dùng bảo vật Phật môn, cũng chỉ có bốn cái này, còn thiếu một cái, không thể thành sự."

"Ngươi xem cái này, có thể dùng không?" Thẩm Lạc nghe vậy, không chút do dự lấy ra Bán Nguyệt Hoàn của mình, nói.

Bạch Tiêu Vân cắm quyền trượng ở một bên, tiếp nhận đưa pháp lực vào thử một chút, lập tức lắc đầu nói: "Phẩm cấp miễn cưỡng đủ, đáng tiếc chưa được hương hoả Phật môn tẩy lễ, không có linh tính Phật gia, không thể dùng."

Thẩm Lạc nghe vậy, có chút thất vọng, lập tức gọi các tu sĩ khác tới, tìm một lần, vẫn không thu hoạch được gì.

Hai người đang suy nghĩ nên làm thế nào cho phải, Bạch Tiêu Vân chợt nhớ tới một chuyện, lập tức nhấc quyền trượng lên, đưa ngang trước người.

"Có rồi." Y bỗng nhiên nói ra.

Nói xong, một tay y nắm chặt thân trượng, một tay nắm viên Tịnh Minh Châu khảm nạm ở đuôi trượng, hai tay tỏa ra ánh sáng, đồng thời phát lực kéo một cái, như kéo đứt tơ còn liền, giữa quyền trượng và minh châu kéo ra từng tia từng sợi tia sáng màu vàng.

"Vù..."

Trong miệng Bạch Tiêu Vân khẽ thở một hơi, chợt hà hơi thành phong, hóa thành một đạo khí nhận chém qua, chặt đứt tia sáng màu vàng kia. Minh châu trên bảo trượng lập tức tách ra.

"Vậy cũng được?" Thẩm Lạc thấy cảnh này, không khỏi kinh ngạc hỏi.

"Tịnh Minh Châu này vốn là một kiện bảo vật Phật môn, cùng quyền trượng từng là hai đồ vật độc lập, để cho tiện sử dụng mới luyện hóa cùng nhau. Trước mắt ngược lại giải quyết được tình hình khẩn cấp." Bạch Tiêu Vân giải thích.

Thẩm Lạc nhẹ gật đầu, không nói gì nữa.

Bạch Tiêu Vân liền giao quyển phật kinh cũ kỹ cùng chuỗi san hô cho hắn, dặn dò hắn chia ra ở chính đông và hướng chính bắc, tìm một chỗ linh khí tụ tập, lấy hòn đá đơn giản làm trúc đài, đặt lên trên là đủ.

Thẩm Lạc nghe lời làm theo, Bạch Tiêu Vân cũng đã đặt tất cả bảo vật xuống đúng vị trí.