Đại Mộng Chủ

Chương 331: Lộc đại nhân




Dịch: Độc Lữ Hành

Phía trước đội ngũ là một chiếc xe ngựa xa hoa, không chỉ rộng thùng thình, mà lại trang trí tinh mỹ, kéo xe ngựa là hai thớt song hành, phái đoàn cực lớn.

Con đường nơi đây không rộng, hai đội ngũ vừa lúc gặp nhau, lập tức tắc đường, đành phải ngừng lại.

"Các ngươi là ai? Dám cản đường Lộc đại nhân, còn không mau tránh ra!" Trong đội xe đối phương đi ra một đại hán mặc hôi bào, là tu sĩ Tích Cốc hậu kỳ, mặt mũi tràn đầy vẻ khó chịu, quát lớn.

Không biết có phải do cố ý khoe khoang hay không, trong thanh âm đại hán mặc hôi bào ẩn chứa mấy phần pháp lực, giống như đất bằng nổ vang địa lôi.

Trong đội ngũ bên này, đi đầu chính là đội xe Thẩm gia, một thớt ngựa kéo chấn kinh, hí lên phóng tới xe ngựa hoa lệ của đội xe đối phương.

Người đánh xe ra sức kéo lấy cương ngựa, ý đồ giữ chặt con ngựa đang hoảng sợ.

"Này! Hỗn trướng từ đâu tới, vậy mà dám va chạm xe ngựa của Lộc đại nhân, không muốn sống nữa hả?" Sắc mặt đại hán mặc hôi bào trầm xuống, vỗ hư không một cái.

Trên tay gã đại phóng thanh quang, trong nháy mắt ngưng tụ thành một quang chưởng màu xanh to bằng cái thớt, một cỗ tiếng gió bỗng nhiên vang lên, nhanh như điện chớp chụp về phía con ngựa đang hoảng sợ.

Nhưng ngay lúc này, mặt đất đột nhiên "Phốc phốc" một tiếng vỡ ra, hai dòng nước phá đất chui lên, trong một dòng nước chớp lên lam quang, trong nháy mắt quấn lấy chú ngựa đang phi nước đại, lập tức khiến nó dừng lại.

Một dòng nước kia quay tít một vòng, hóa thành một thuỷ chưởng to lớn, vỗ vào quang chưởng màu xanh của đại hán mặc hôi bào.

"Ầm" một tiếng, quang chưởng màu xanh theo âm thanh bạo liệt ra.

Thân thể đại hán mặc hôi bào đại chấn, lùi lại mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững, sắc mặt tái nhợt một mảnh, trong mắt càng lộ ra vẻ hoảng sợ.

"Thật là thủ pháp ngự thủy tinh diệu, bản nhân cần phải lĩnh giáo vài chiêu." Một thanh âm lười biếng từ trong xe ngựa hoa lệ truyền ra.

Thanh âm chưa dứt, trên không xe ngựa của Thẩm gia vang lên tiếng gió, một bàn tay lớn màu trắng trống rỗng xuất hiện, lăng không vồ xuống thủy chưởng kia, năm ngón tay giữa không trung xuất hiện đạo đạo ngấn đen, một cỗ gió lớn mãnh liệt quét xuống.

Thủy chưởng không chút do dự, lập tức bay vụt lên nghênh tiếp, nhoáng một cái né qua đầu ngón tay bén nhọn như đao của đối phương, bấm tay điểm vào lòng bàn tay màu trắng.

Bàn tay lớn màu trắng lật một cái, thời khắc cực kỳ nguy cấp vọt tới, sau đó chập ngón tay lại như dao, cắt về phía mu bàn tay thủy chưởng.

Hai bàn tay giữa không trung nhanh như thiểm điện đối công, uy năng bàn tay màu trắng rõ ràng lớn hơn không ít, nhưng thủy chưởng kia linh động không gì sánh được, luôn có thể trong lúc ngàn cân treo sợi tóc tránh né thế công đối phương, thi triển phản kích lăng lệ.

Trong xe ngựa hoa lệ truyền ra một tiếng hừ lạnh, không khí chung quanh bàn tay lớn màu trắng ba động cùng một chỗ, ba đạo phong thằng màu trắng trống rỗng hiển hiện, cuốn về phía thủy chưởng phía dưới.

Mà mặt ngoài bàn tay lớn màu trắng nổi lên một tầng bạch quang, cũng đột nhiên biến lớn gấp bội, hung hăng vỗ xuống, bao phủ mấy trượng chung quanh.

Thủy chưởng phía dưới lăng không bấm niệm pháp quyết, phía trên lóe lên lam quang, trong nháy mắt biến lớn lên rất nhiều, co ngón tay bắn liên tiếp ba lần.

Ba đạo thủy nhận bắn ra, cùng ba đầu phong thằng đụng thẳng vào nhau, cả hai triệt tiêu nhau.

Thủy chưởng màu lam cũng nhanh như sao băng nghênh đón lên, cùng bàn tay lớn màu trắng đụng thẳng vào nhau, phát ra một tiếng vang trầm.

Thủy chưởng theo âm thanh sụp đổ, vỡ vụn thành vô số giọt nước, vậy mà không chịu nổi một kích.

Trong xe ngựa hoa lệ truyền ra một tiếng cười to đắc ý, nhưng lập tức dừng lại, bởi vì trong giọt nước vỡ vụn chẳng biết lúc nào toát ra một cây thủy thứ, lóe lên xuyên thủng bàn tay lớn màu trắng.

Trên bàn tay lớn màu trắng chớp loạn bạch quang, rốt cuộc vẫn bạo liệt ra, hóa thành một mảnh cuồng phong, quét về bốn phương tám hướng, khiến cho đội xe hai bên rối loạn một trận.

Người trong xe ngựa hoa lệ lần nữa tức giận hừ một tiếng, tựa hồ đối với kết quả ngang tay rất là bất mãn, đạo đạo bạch quang nổi lên, không khí chung quanh lại một lần chấn động.

"Hai vị tiền bối xin dừng tay!" Một tiếng hét lớn vang lên, lại là Bạch Bích từ phía sau giục ngựa chạy tới.

"Bạch Bích, là ngươi! Không ngờ Bạch gia các ngươi cũng từ Kiến Nghiệp thành trốn ra được." Người trong xe ngựa lộ ra một tia kinh ngạc, vẫn như cũ không hiện thân, bộ dáng có chút kiêu căng.

"Nguyên lai là Lộc Ung tiền bối, vãn bối hữu lễ." Ánh mắt Bạch Bích khẽ động, chắp tay nói.

Nghe lời này, một ít người hai nhà Bạch Lâm có tu vi tương đối cao, trên mặt lộ ra mấy phần khinh bỉ.

"Bạch Bích, vị đạo hữu vừa mới xuất thủ kia là khách khanh Bạch gia các ngươi à?" Thanh âm Lộc Ung không chút xấu hổ, ngữ khí đùa giỡn hỏi thăm, hiển nhiên cũng không để Bạch gia vào mắt.

"Vị tiền bối kia là bằng hữu Bạch gia ta, cũng không phải khách khanh. Lộc tiền bối, vừa rồi chỉ là một hồi hiểu lầm, bây giờ ma kiếp hàn lâm, người một nhà không nên xung đột, không bằng bắt tay giảng hòa, thế nào?" Bạch Bích không nhanh không chậm nói.

"Bạch Bích, bằng ngươi cũng muốn ta dừng tay, chỉ sợ còn không có mặt mũi lớn như vậy." Rèm vải xe ngựa hoa lệ bỗng nhiên nhấc lên, lộ ra bên trong một lão giả mặc kim bào. Lão liếc Bạch Bích một chút, cười lạnh nói.

Hai mắt người này sắc bén, hình như diều hâu, bờ môi rất mỏng, cho người ta một loại cảm giác âm kiêu cay nghiệt.

"A, mặt mũi Bạch Bích không đủ, vậy mặt mũi ta thế nào?" Thẩm Lạc ngồi xe ngựa chậm rãi kéo rèm vải ra, lộ ra Thẩm Lạc và Bạch Tiêu Vân bên trong, nói chuyện chính là Bạch Tiêu Vân.

"Ngươi, ngươi là Bạch Tiêu Vân tiền bối!" Lộc Ung nhìn thấy Bạch Tiêu Vân, con mắt mở lớn, bỗng nhiên đứng lên.

Đội ngũ sau lưng Lộc Ung động một chút, hiển nhiên đều biết Bạch Tiêu Vân.

"Lộc đạo hữu còn nhận ra Bạch mỗ, thật sự là vinh hạnh, còn tưởng rằng Lộc đạo hữu đã sớm không để Bạch gia ta vào trong mắt." Bạch Tiêu Vân cười hắc hắc nói, trong mắt lại hiện lên một tia băng lãnh.

"Tại hạ vừa rồi hồ ngôn loạn ngữ, tuyệt đối không dám bất kính với Bạch gia, xin Bạch tiền bối thứ lỗi." Dịch tại bạch ngọcc sách. Lộc Ung biến sắc, vội vàng khom người tạ lỗi.

Bạch Tiêu Vân nhìn Lộc Ung, không nói gì, những người khác cũng vô thức ngừng thở, không dám phát ra bất kỳ thanh âm nào, tràng diện nhất thời yên lặng lại.

Lộc Ung cảm thấy lo lắng bất an, nhưng lại không dám ngẩng đầu.

Vào thời khắc này, trong đầu lão đột nhiên ông ông tác hưởng, một trận mê muội, một cỗ áp lực khổng lồ thâm sâu như biển cả đặt ở trên người lão.

Sắc mặt Lộc Ung đại biến, cố gắng phản kháng, thế nhưng cỗ áp lực này cao như Thương Thiên, so với mình giống như con kiến hôi nhỏ bé hèn mọn, bất kỳ cái gì chống lại đều phí công.

Sắc mặt lão trở nên tái nhợt, hô hấp cũng biến thành gấp rút, hai chân run rẩy không thôi.

Mọi người tại đây không cảm giác được bất kỳ khác thường gì, nhìn thấy Lộc Ung đột nhiên thần sắc đại biến, toàn thân phát run, đều cảm thấy kỳ quái.

Thẩm Lạc mơ hồ cảm giác, nhìn về phía Bạch Tiêu Vân bên cạnh, trong mắt của y ẩn ẩn có kỳ quang chớp động, chỉ là bất luận hắn dò xét thế nào, cũng không biết Bạch Tiêu Vân thi triển loại thần thông nào, vậy mà có thể trong nháy mắt chế trụ Lộc Ung, cảm thấy khâm phục.

Thời gian trôi qua từng chút, sắc mặt Lộc Ung càng ngày càng trắng, mồ hôi tuôn ra như mưa, hai chân run rẩy, không đứng vững, lập tức sắp ngã sấp xuống.

Kỳ quang trong mắt Bạch Tiêu Vân đột nhiên biến mất, áp lực trên người Lộc Ung cũng tán đi.

Thân thể của lão lung lay, tay vịn chặt xe ngựa, lúc này mới không ngã sấp mặt lờ xuống đất, miệng lớn thở hổn hển.

"Chỉ một lần này, không được có lần sau!" Bạch Tiêu Vân chậm rãi nói.

"Vâng, đa tạ tiền bối hạ thủ lưu tình." Lộc Ung thở dốc, chắp tay nói.

Bạch Tiêu Vân không tiếp tục để ý Lộc Ung nữa, vung tay lên, rèm vải buồng xe theo âm thanh rủ xuống, che khuất tình hình bên trong.