Đại Mộng Chủ

Chương 270: Thì ra là ngươi




Dịch: Vì anh vô tình

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

"Đạo hữu thật tinh tường, chiếu sáng chỉ là một cái đặc điểm của Vô Ảnh Ngọc, tác dụng chân chính của nó là phá cấm chi lực. Những Câu Hồn sứ giả trong truyền thuyết kia, trên thân mỗi người đều đeo một khối, cho nên bọn họ có thể tùy ý ra vào địa phương có kết giới, câu hồn phách người khác." Người áo bào tro vui mừng nói.

"Thế gian lại còn có kỳ trân dị bảo như vậy." Thẩm Lạc có chút sợ hãi, thán phục nói.

"Nhưng khối Vô Ảnh Ngọc này dường như đã bị âm khí làm ô nhiễm, cần nghĩ biện pháp loại trừ nó ra mới được." Người áo bào tro cầm viên  đá xám tới trước người, nhìn chăm chú viên đá, khẽ nhíu mày nói.

"Việc này rất khó sao?" Thẩm Lạc hỏi.

"Ngọc này kết cấu kỳ lạ, pháp lực khó mà xâm nhập vào, chứ đừng nói là khu trừ âm khí bên trong. Dù vậy, xem như ta đã nhặt được món lời lớn, sau này đành phải từ từ suy nghĩ biện pháp khác." Người áo bào tro thở dài nói.

"Tại hạ có một vật, có lẽ sẽ giúp được, đạo hữu để cho ta thử một lần được không?" Thẩm Lạc nghĩ nghĩ một chút, nói.

"Thật chứ? Vậy đa tạ." Người áo bào tro nghe vậy thì vui mừng, đưa Vô Ảnh ra.

Thẩm Lạc tiếp nhận viên ngọc, từ trong ngực lấy ra một đoạn trúc xanh, chính là Hoàng Tuyền Trúc, nhưng so với trước đó đã ngắn hơn gần một nửa.

Vừa rồi hắn tại trên quyển Quỷ giới Linh Thảo Đại Toàn, đã đọc được lời giới thiệu về Hoàng Tuyền Trúc trúc của bạch ngọc sáchh. Lực lượng của thứ này ẩn ở bên trong, nên dù bị chém thành vài đoạn lực lượng cũng sẽ không mất, nhưng để phòng ngừa vạn nhất liền ở trong hẻm nhỏ, mang ống trúc này phân ra làm hai.

Thẩm Lạc dưới ánh mắt soi mói của người áo bào tro, đưa Hoàng Tuyền Trúc chạm vào Vô Ảnh Ngọc, nhưng cả hai không có bất kỳ phản ứng nào.

"Chưởng quỹ Vô Danh Dã Điếm từng nói, cần truyền một lượng âm khí vào trong Hoàng Tuyền trúc mới có thể làm lực lượng của nó kích phát ra. Nhưng ta không phải quỷ vật, lấy đâu ra âm khí để truyền vào đây?" Hắn kể lại lời Vô Danh Dã Quỷ từng nói.

"Không được ư?" Người áo bào tro nghe Thẩm Lạc nói chắc như đinh đóng cột, nên có chút chờ mong, giờ lại như vậy, không khỏi cảm thấy hơi thất vọng.

"Cũng không phải vậy, nhưng không biết trên người đạo hữu có vật phẩm nào chứa âm khí? Thanh trúc này của ta có khả năng hút âm khí, nhưng trước tiên phải truyền âm khí vào mới có thể kích phát được." Thẩm Lạc hỏi.

"Âm khí? Ta có một kiện pháp khí Âm thuộc tính, có thể thử xem." Người áo bào tro nghe vậy khẽ giật mình, sau đó lấy ra một thanh cốt kiếm đen nhánh dài nửa xích, đè lên Hoàng Tuyền Trúc, vận khởi pháp lực thôi động.

Cốt kiếm đen nhánh lập tức sáng ngời, một đạo hắc quang dâng lên, đánh  vào Hoàng Tuyền Trúc, lại phảng phất như trâu đất xuống biển.

"Ồ!" Trong mắt người áo bào tro lóe lên một tia kinh ngạc.

"Đạo hữu tiếp tục thôi động nó đi." Mặt của Thẩm Lạc vui mừng, mở miệng nói.

Người áo bào tro nhìn Thẩm Lạc một chút, tiếp tục thôi động cốt kiếm, từng luồng hắc quang không ngừng từ trên cốt kiếm bắn ra, dung nhập vào trong Hoàng Tuyền Trúc.

Mấy hơi thở sau, trên Hoàng Tuyền Trúc nổi lên một đoàn màu đen, đồng thời nhanh khoách tán ra.

"Được rồi, nhanh thu kiếm!" Thẩm Lạc vội vàng nói, đồng thời buông Hoàng Tuyền Trúc và Vô Ảnh Ngọc ra, lui về sau một bước.

Dù Thẩm Lạc không phải quỷ vật, trong cơ thể cũng không có âm khí, nhưng kích phát hút Âm chi lực của Hoàng Tuyền Trúc thực sự rất quỷ dị. Nên hắn cũng không muốn thử xem, vật này đối với mình có hại hay không.

Người áo bào tro thấy vậy, vội vàng thu hồi cốt kiếm, cũng lui về sau một bước.

Hoàng Tuyền Trúc nhanh chóng chuyển sang màu đen kịt, phía trên hiện ra từng điểm hồng quang, chiếu xạ lên Vô Ảnh Ngọc.

Vô Ảnh Ngọc lập tức khẽ run lên, sau đó từng sợi hắc khí từ bên trong thoát ra, bị Hoàng Tuyền Trúc nuốt vào.

Thẩm Lạc và người áo bào tro thấy cảnh này đều lộ ra vẻ mừng rỡ.

Trên Hoàng Tuyền Trúc hồng quang lấp lóe, không ngừng rút hắc khí từ trong Vô Ảnh Ngọc ra.

Trong Vô Ảnh Ngọc màu xám đen nhanh chóng biến mất, dần biến thành trắng sữa.

Sau một khắc, một sợi hắc khí cuối cùng trong Vô Ảnh Ngọc cũng bị Hoàng Tuyền Trúc rút ra, đã khôi phục hình dạng như trước bạchh ngọc sách. Nó biến thành một viên ngọc thạch óng ánh màu trắng sữa, lại tỏa ra một tầng oánh quang màu trắng, cực kỳ xinh đẹp

"Đạo hữu trúc này quả nhiên thần kỳ, vậy mà có thể thu nạp hết sạch âm khí trong Vô Ảnh Ngọc, đa tạ." Người áo bào tro tỏ ra vui mừng thi lễ với Thẩm Lạc một cái, sau đó vội vang cúi người cầm Vô Ảnh Ngọc lên.

Sắc mặt của Thẩm Lạc khẽ biến, đang muốn nhắc nhở đối phương cẩn thận với Hoàng Tuyền Trúc. Nhưng người áo bào tro đã cầm lên Vô Ảnh Ngọc, Hoàng Tuyền Trúc bên cạnh cũng không tạo thành ảnh hưởng gì với y.

"Chắc trúc này đối với quỷ vật mới có tác dụng? Đúng là không tệ." Trong lòng của hắn thầm nghĩ.

Nhưng vào lúc này, Vô Ảnh Ngọc trong tay người áo bào tro đột nhiên tỏa ra bạch quang sáng ngời, trong nháy mắt hình thành một chùm sáng màu trắng lớn khoảng một trượng. Sau đó chùm sáng màu trắng bao phủ lên thân thể của hai người.

Bên ngoài thân của Thẩm Lạc huyễn hóa ra quỷ vật tại trong chùm ánh sáng màu trắng, nhanh chóng biến mất, lộ ra hình dạng ban đầu.

Không chỉ như vậy, mặt nạ quỷ thị  trên mặt hắn cũng nhanh chóng trở nên trong suốt, lộ ra khuôn mặt thật.

Mà tình huống của người áo bào tro cũng giống như hắn, sau khi mặt mặt nạ quỷ thị trở nên trong suốt, thì lộ ra một khuôn xinh đẹp.

Thẩm Lạc khẽ giật mình, gương mặt xinh đẹp này không phải ai khác, mà chính là Tạ Vũ Hân.

Khi Tạ Vũ Hân nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Lạc, mắt cũng trừng lớn ra.

"Tạ đạo hữu!"

"Thẩm đạo hữu!"

Hai người kinh ngạc nhìn nhau, thất thanh kêu lên.

Vô Ảnh Ngọc tỏa ra chùm sáng màu trắng nhẹ nhàng ba động, thân thể Thẩm Lạc cũng không có phát sinh biến hóa gì. Nhưng bộ áo bào tro trên người Tạ Vũ Hân lại giống như mặt nạ quỷ thị, bỗng trở nên trong suốt, lộ ra thân thể chỉ mặc có một bộ nội y tinh tế. Dáng người mông bự eo nhỏ, trước ngực là một đôi tuyết trắng to lớn hở một nửa, dường như muốn làm rách cả bộ đồ.

Tạ Vũ Hân kinh hô một tiếng, một tay khẽ đảo, Vô Ảnh Ngọc trong tay liền biến mất, chùm sáng màu trắng cũng lập tức mất đi.

Mà thân thể hai người huyễn hình ra quỷ vật xuất hiện lần nữa, mặt nạ trên mặt cũng khôi phục như lúc ban đầu.

Tạ Vũ Hân đứng đó, hai tay ôm ngực, trong ánh mắt lộ ra vẻ nổi giận.

Thẩm Lạc cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng biết giờ phút này nói gì đều là sai, nên đành phải im lặng, lui về phía sau một bước.

"Ta hiểu rồi, Vô Ảnh Ngọc có thần thông phá giải cấm chế, mặt nạ quỷ thị hình thành tầng ngụy trang quanh người chúng ta cũng thuộc về một loại cấm chế, nên gặp được Vô Ảnh Ngọc tự nhiên sẽ biến mất không thấy gì nữa." Một hồi lâu sau, Tạ Vũ Hân mới hít sâu một hơi, đè lửa giận trong lòng xuống, chậm rãi nói ra.

"Có đạo lý, tám thành là như thế." Thẩm Lạc lập tức gật đầu, đồng ý.

Tạ Vũ Hân nghe vậy hung hăng trừng mắt liếc hắn, nhưng cũng không nói gì thêm.

Vừa nãy là nàng cầm lấy Vô Ảnh Ngọc, sau đó vô ý truyền một chút pháp lực vào, mới làm cho mọi chuyện phát sinh ở bạch ngocc sách.

Nên nàng chỉ đành ngậm bồ hòn, cưỡng ép lửa giận lại.

"Đi với nhau nửa ngày, thì ra là Tạ đạo hữu, đạo hữu có thủ đoạn dịch dung thật cao minh, tại hạ khi trước không hề nghĩ đến người sau áo bào tro lại chính là một tên nữ tu." Thẩm Lạc chớp mắt, mở miệng nói, đánh vỡ không khí có phần ngột ngạt này.

Màu đen trên Hoàng Tuyền Trúc giờ đã biến mất, lần nữa biến thành bộ dáng như trước, đang khi nói chuyện hắn cúi người nhặt nó lên.

"Chút tài mọn thôi, không đáng nhắc tới. Ngược lại thanh trúc của Thẩm đạo hữu, không biết là bảo vật gì? Vậy mà có công dụng cường đại như hút âm chi năng." Tạ Vũ Hân dường như cũng khôi phục lại bình tĩnh, lườm Hoàng Tuyền Trúc một chút.