Đại Mộng Chủ

Chương 222: Ngầm hiểu lẫn nhau




Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Thâm tạ trong miệng mặt ngựa, không phải là pháp khí, cũng không phải tiên ngọc, lại là thông linh khế ước.

Nếu là thứ này, Thẩm Lạc đã tu tập qua Thông Linh Dịch Yêu thuật, tự nhiên cũng không lạ gì, chỉ là hắn cảm thấy vật này không có gì quý giá, tối thiểu với hắn thì có cũng được mà không có cũng không sao.

"Thế nào, ngươi không hài lòng vật này sao?" Mặt ngựa thấy vẻ mặt này của hắn, thoạt đầu có chút ngạc nhiên, hơi phiền muộn hỏi.

"Không có, chỉ là có chút ngạc nhiên thôi." Thẩm Lạc đưa ra khuôn mặt tươi cười xấu hổ, nói.

"Tiểu tử, ngươi cũng đừng không biết hàng, vật này không phải là thông linh khế ước bình thường đâu, chỉ cần ngươi ký khế ước này, ngày sau một khi gặp phải nguy cơ, có khế ước này thì cứ kêu gọi, ta sẽ hiện thân giúp ngươi!" Mặt ngựa trừng Thẩm Lạc một cái, nói.

"Tùy thời tùy chỗ đều được sao?" Thẩm Lạc ngạc nhiên hỏi.

Thực lực vị Câu Hồn Mã Diện này, lấy cảnh giới hắn hiện giờ căn bản nhìn không ra sâu cạn, chỉ biết là chí ít cũng là Ngưng Hồn kỳ trở lên, nếu thật sự được gã tương trợ, tự nhiên là thiên đại hảo sự.

Bất quá, còn không đợi hắn cao hứng xong, mặt ngựa liền giội một chậu nước lạnh xuống đầu hắn.

"Có thể tùy thời tùy chỗ không sai, bất quá khế ước này là loại tiêu hao, chỉ có thể sử dụng một lần, tốt nhất ngươi đừng tùy ý xài lãng phí." Mặt ngựa nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Lạc tươi cười dần dần cứng ngắc, vừa rồi trong lòng phiền muộn, lập tức quét sạch sành sanh.

"Thế mà chỉ có thể sử dụng một lần..." Thẩm Lạc nhịn không được lầm bầm một câu.

"Ngươi cũng đừng coi thông linh khế ước địa phủ này ai cũng có thể cầm được? Nguyên bản dựa theo quy củ Âm Ti, chỉ có một bộ phận rất nhỏ tu tiên giả hữu duyên, hoàn thành nhiệm vụ được Địa Phủ xác nhận, mới có tư cách và cơ hội cầm lấy một phần thông linh khế ước này!" Mặt ngựa nghe vậy, tức giận kêu lên.

"Nhiệm vụ Địa Phủ là gì?" Trong lòng Thẩm Lạc hơi động, dâng lên mấy phần hứng thú.

"Thế nào, ngươi cũng muốn nhận nhiệm vụ Địa Phủ sao? Lấy tu vi của ngươi, thực sự không đáng nhắc tới." Mặt ngựa mím môi một cái, nói.

"Các hạ đã nói rồi thì cũng đừng che giấu, hiện tại ta làm không được, không có nghĩa là về sau làm không được." Thẩm Lạc chế nhạo.

"Tốt, vậy để ngươi thêm kiến thức! Nói chung, Địa Phủ cần lực lượng Dương gian mới có thể làm nhiệm vụ, đều tương đối khó giải quyết, tu tiên giả không có tu vi Ngưng Hồn kỳ trở lên dính vào, không khác gì muốn chết. Bất quá một khi hoàn thành nhiệm vụ, có thể đổi lấy rất nhiều chỗ tốt ngươi không tưởng tượng được. Thông linh khế ước này cũng chỉ là một trong số đó mà thôi." Câu Hồn Mã Diện cười hề hề, thần bí nói.

Thẩm Lạc đang muốn hỏi thêm, mặt ngựa đã khoát tay, ra hiệu hắn không nên hỏi nhiều.

"Tốt, lần này phá lệ cho ngươi thông linh khế ước này, chính là nhớ tới ân tình ngươi ngày hôm trước giúp ta diệt sát, và giúp ta trộm lấy hương hỏa hôm nay, nói nhiều hơn với ngươi cũng không có ý nghĩa." Mặt ngựa hắng giọng một cái, nói.

Thẩm Lạc mặc dù không cam lòng, nhưng đối phương đã nói đến nước này, tự nhiên cũng không tiện hỏi thêm gì nữa, lập tức hỏi mặt ngựa cách sử dụng thông linh khế ước, rồi cáo từ rời đi.

Thời gian nhoáng một cái, lại qua hơn một tháng.

Thẩm Lạc một mực cần cù tu luyện tại Bạch phủ, lại thử mấy lần Hoàng Đình Kinh và Thuần Dương Kiếm Quyết, phát hiện vẫn như cũ không chút khởi sắc, liền dứt khoát triệt để gác lại, chuyên tâm tu luyện công pháp vô danh, tiến bộ cũng khá nhanh.

Bây giờ, tu vi của hắn đã đột phá tới Luyện Khí kỳ tầng năm, vận dụng Tà Nguyệt Bộ càng thêm thành thạo.

Trong nửa tháng này, hắn còn thử nghiệm vẽ Lạc Lôi phù trên phù lục giấy vàng, kết quả tiêu sạch tất cả vật liệu mua được, cũng không thể vẽ thành một tấm.

Rất hiển nhiên, tỷ lệ thành phù loại phù lục cao giai này trong hiện thực, so với trong mộng cảnh càng thêm xa vời.

Bất quá, Thẩm Lạc đã sớm chuẩn bị tâm lý, mặc dù có chút đau lòng, nhưng cũng không quá ưu phiền.

Cũng may lúc rảnh rỗi ngược lại hắn lục tục ngo ngoe vẽ không ít Tiểu Lôi Phù, chừng năm mươi, sáu mươi tấm, trình độ thuần thục lại tăng thêm một bước.

Một buổi sáng này, Bạch Tiêu Thiên vội vàng trở về viện, trong tay ôm một hộp gỗ vuông, gõ cửa phòng Thẩm Lạc.

Vừa vào nhà, y liền đặt hộp gỗ lên bàn, tự cầm ấm trà trên bàn rót cho mình một chén nước, nói: "Lúc trước ta phái người giúp ngươi đưa tin về nhà, đây là thư phụ thân ngươi hồi âm."

Thẩm Lạc nghe vậy, vội mở hộp gỗ ra, liền thấy bên trong để một chồng ngân phiếu cùng hai thỏi vàng óng Kim Nguyên bảo.

Hắn kiểm lại một chút, ngân phiếu chừng hơn ba ngàn lượng, mà hai thỏi vàng thì nặng khoảng trăm lượng. Phía dưới thỏi vàng và ngân phiếu còn giấu một phong thư.

Thẩm Lạc mở ra xem, bên trong chính là chữ viết của phụ thân, nói hắn an tâm đợi tại Kiến Nghiệp thành, không nên gấp gáp trở về, cũng không cần nhớ mong trong nhà, chiếu cố tốt chính mình là được.

Cuối thư, hắn phát hiện mặt giấy nơi đó hơi nhăn nheo, tựa hồ vết tích đè ép gây ra, trong lòng biết hơn phân nửa là phụ thân lo lắng cho mình, lúc viết siết chặt giấy lưu lại.

"Con đi ngàn dặm cha lo lắng, chuyện không có cách nào khác..." Bạch Tiêu Thiên thấy thần sắc Thẩm Lạc có chút ảm đạm, đứng dậy vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi.

"Hiện giờ tình huống Xuân Hoa huyện bên kia thế nào rồi?" Thẩm Lạc ngẩng đầu, hỏi.

"Đại khái đã an ổn, người nhà chúng ta bí mật quan sát lâu như vậy, lại không phát hiện manh mối gì, đoán là những yêu ma quỷ quái kia đã thật rút lui." Bạch Tiêu Thiên nghĩ nghĩ, nói.

"Nếu như vậy, ta quấy rầy tại Bạch phủ đã lâu, cũng là lúc nên trở về." Thẩm Lạc thu hồi lá thư, trên mặt ngược lại lộ ra một vòng ý cười, nói.

"Ngươi muốn trở về?" Bạch Tiêu Thiên có chút ngạc nhiên hỏi.

"Không sai. Bất quá trước khi trở về, ta còn có một việc, muốn nói cho ngươi." Thẩm Lạc gật đầu nói.

"Ngươi không phải là muốn nói về chuyện Thuần Dương Bảo Điển chứ?" Bạch Tiêu Thiên đầu tiên khẽ giật mình, tiếp theo cười nói.

"Ngươi quả nhiên đoán ra." Thẩm Lạc cũng cười theo.