Đại Mộng Chủ

Chương 215: Vật liệu vẽ bùa




Dịch: Vì anh vô tình

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông


***

"Bào đệ vô lễ, đã quấy rầy Mã chưởng quỹ." Trên mặt Bạch Tiêu Thiên hiện lên một tia bất đắc dĩ, xin lỗi với Mã chưởng quỹ lần nữa.

"Đại công tử xin đừng nói như vậy, nếu không làm ta tổn thọ mất. Không biết hôm nay người tới đây, muốn mua những thứ gì?" Mã chưởng quỹ nói nhỏ vài tiếng để tiểu nữ lui ra hậu đường, rồi vội khoát tay, dò hỏi.

"Ta cũng không muốn mua gì, chỉ muốn giới thiệu vị bằng hữu Thẩm Lạc này với ngươi. Còn vị này là chưởng quỹ Mã Lộc Mã." Bạch Tiêu Thiên nói, liền giới thiệu một chút để cho Thẩm Lạc và Mã chưởng quỹ gặp mặt nhau.

"Thì ra là Thẩm công tử. Nếu là bằng hữu của đại công tử, có gì cần cứ nói đừng ngại, đồ vật trong tiểu điếm tuyệt đối là hàng thật giá thật." Mã chưởng quỹ quay về phía Thẩm Lạc hỏi.

"Nói ra thật xấu hổ, ta cũng không có chắc chắn về đồ vật mình muốn mua, nên muốn tới nhìn xem quý điếm có linh tài gì, để trong lòng chuẩn bị cho tốt rồi sau này sẽ mua." Thẩm Lạc nói.

"Công tử muốn xem linh tài, vậy coi như là đến đúng địa phương. Ngài đừng nhìn tiểu điếm tuy không lớn lắm, nhưng linh tài nổi danh tại trong toàn bộ Kiến Nghiệp thành đều có đầy đủ. Trên ô bách bảo này đều có đánh dấu danh mục, ngài nhìn xem thử coi có hứng thú không." Mã chưởng quỹ vừa cười vừa nói.

Lúc trước Thẩm Lạc mãi chú ý Bạch Tiêu Vân, cũng chưa có chú ý cửa hàng bày biện ra sao.

Lúc này xem xét, hắn mới chú ý tới đối diện trên tường đinh có rất nhiều khung ô bách bảo, nhìn như là tủ đựng thuốc trong tiệm thuốc nhà mình. Phía trên đó cũng dán từng tờ giấy nhỏ, đánh dấu hàng hóa và danh mục.

Tầm mắt của hắn từ ô bách bảo tầng cao nhất đảo qua từng cái, phát hiện không ít danh tự trên đó bản thân từng thấy được trên bộ « Tiên Linh Bách Thảo », dược tính công dụng phần lớn cũng đều biết một chút.

"Chưởng quỹ, xin hỏi một câu, trên ô bách bảo này viết nhân sâm, là tuổi thọ bao lâu? Giá bao nhiêu tiền?" Trong lòng Thẩm Lạc hơi động, mở miệng hỏi.

"Bản điếm bán nhân sâm đều là đủ năm mươi năm lão sâm, theo như giá tiền, một nhân sâm một năm là trăm lượng kim." Mã chưởng quỹ đáp.

Y vừa nói, vừa từ trên ô bách bảo rút ra một cái hộp dài, đặt ở trên quầy, mở ra.

Thẩm Lạc đến gần xem thử, trừ sợi rễ thì chỉ còn một đoạn đầu ngón tay dài, phía trên ngay cả một đầu thiết tuyến văn cũng không có. Thứ này so với nhân sâm ngàn năm hắn đào được tại Bách Thảo cốc trong Phương Thốn sơn, chênh lệch rất lớn.

Nhân sâm này giống như cũng chỉ có ba bốn tiền, lại có giá trị ba bốn trăm lượng hoàng kim. Trong lòng Thẩm Lạc không khỏi âm thầm líu lưỡi, nếu nhân sâm ngàn năm kia có thể lấy ra, chẳng phải sẽ trị giá đến mấy triệu lượng hoàng kim rồi?

"Quả thật là bảo bối tốt." Thẩm Lạc tán thưởng một câu, nhẹ nhàng đẩy hộp dài trở về.

Mã chưởng quỹ thấy thế, lông mày hơi nhúc nhích một chút, trên mặt ý cười không giảm, nhanh chóng cất đi.

Thẩm Lạc hơi băn khoăn, bỗng nhiên đôi mắt lóe lên, thấy được một danh tự có chút quen thuộc: Phù Ảnh Ngọc.

Vật này chính là một trong những vật liệu luyện chế phù mặc, dùng để vẽ Lạc Lôi Phù.

Thế là, ánh mắt của Thẩm Lạc lần nữa di động, tại trên ô bách bảo di động, rất nhanh tìm được liên tiếp "Lam Điện Thạch" và "Kim Phiến Bối", trong lòng có chút vui mừng.

Nếu là mua đủ những tài liệu này, hắn có thể thử nghiệm vẽ cao giai phù lục Lạc Lôi Phù.

Lúc trước trận chiến trong Trường Thọ thôn, uy năng của từng tấm Lạc Lôi Phù kia, đói với hắn như vẫn mới chỉ là hôm qua.

"Chưởng quỹ, Phù Ảnh Ngọc, Lam Điện Thạch và Kim Phiến Bối từng món giá bán bao nhiêu?" Thẩm Lạc lại hỏi.

"Những vật này thường dùng để luyện chế phù mặc bình thường, giá cả cũng không đắt lắm, Kim Phiến Bối và Lam Điện Thạch mười lượng bạc trắng một viên, Phù Ảnh Ngọc hơi quý một chút, mười lăm lượng một viên." Mã chưởng quỹ nói ra.

"Ngược lại là hoàn toàn chính xác không quý..." Thẩm Lạc trầm ngâm nói.

................

Hắn thầm tính toán, trên người mình còn chút bạc lẻ, khoảng mấy chục lượng, giờ lấy tất cả để mua những vật này cũng không mua được bao nhiêu.

"Thẩm công tử đối với mấy thứ này cảm thấy hứng thú, vậy ngài chắc là một vị phù sư?" Mã chưởng quỹ như nghĩ tới điều gì, đôi mắt sáng lên, hỏi.

Bạch Tiêu Thiên nghe vậy, cũng có chút nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Lạc.

"Mã chưởng quỹ nói đùa, ta sao có thể tính là phù sư gì, chỉ tùy tiện vẽ vời một chút, được hay không đều xem ý trời." Thẩm Lạc bật cười lớn, nói.

"Thẩm công tử quá khiêm tốn... Ta là người buôn bán, nếu công tử thật sự có thể vẽ bùa, ta cũng không ngại nói một câu. Cửa hàng này không chỉ bán ra linh tài và phù khí, đồng thời cũng thu mua phù lục và đồ vật thi pháp, giá cả tuyệt đối công bằng." Mã chưởng quỹ đánh giá thần sắc biến hóa trên mặt của Thẩm Lạc, nói ra.

"Mã chưởng quỹ nói kiểu này, ngược lại thật sự làm ta ngứa ngáy trong lòng. Ngày sau ta họa phù nếu có thành tựu, cầm tới đây bán, chưởng quỹ cũng đừng nên ghét bỏ." Thẩm Lạc nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên.

"Điều đó là tất nhiên." Mã chưởng quỹ vỗ ngực nói.

Bạch Tiêu Thiên ở một bên trợn mắt há mồm, rõ ràng là mang Thẩm Lạc đến để biết thêm kiến thức, nhưng nghe bọn hắn trò chuyện một chút, giống như sắp sửa cùng mua bán với nhau?

"Đã như vậy, ba món đồ này ta muốn mọi thứ năm phần." Thẩm Lạc suy nghĩ một chút, nói ra.

"Được rồi, để ta gói lại cho ngài." Nói xong, Mã chưởng quỹ liền xoay người đi đóng gói.

Thẩm Lạc nhìn Bạch Tiêu Thiên, dùng ánh mắt ra hiệu cần giúp đỡ.

Ban đầu Bạch Tiêu Thiên hơi sững sờ, sau lập tức hiểu rõ, mở miệng nói ra: "Mã chưởng quỹ, Thẩm Lạc mua đồ vật gì, cứ ghi sổ cho ta."

"Được." Mã chưởng quỹ không quay đầu lại, lên tiếng.

"Huynh đệ tốt... vài bữa nữa ta sẽ liên hệ với người trong nhà, sau đó trả lại ngươi." Thẩm Lạc giơ ngón tay cái lên, cười nói.

"Chút tiền lẻ này, cần gì phải khách khí như vậy, có phải không xem ta là bằng hữu hay không?." Bạch Tiêu Thiên đập ngón tay cái của Thẩm Lạc xuống, cười mắng một tiếng.

"Thẩm công tử, trong tiệm chúng ta còn có Thanh Sương Phù Chỉ và Tử Vân Phù Chỉ loại tốt nhất, hay ngài cũng nhìn thử xem?" Mã chưởng quỹ đặt Phù Ảnh Ngọc và những vật khác đã được gói kỹ ở trên quầy, rồi hỏi dò.

"Vậy xin làm phiền chưởng quỹ." Thẩm Lạc nghe thấy "Tử Vân Phù Chỉ", lập tức hứng thú.

Hắn tại Phương Thốn sơn lấy được miếng ngọc giản, trong đó ghi lại mấy loại phù lục cao giai. Bên dưới nó còn nói tỉ mỉ, là cần lấy Tử Vân Chỉ làm lá bùa, mới có thể vẽ bùa thành công.

Trong đó duy nhất chỉ có Lạc Lôi Phù, có thể mượn lá bùa khác để thay thế.

Lúc ấy Thẩm Lạc cũng không hiểu "Tử Vân Phù Chỉ" có chỗ đặc biệt gì, trước mắt lại có cơ hội để giải tỏa nghi vấn trong lòng.

Mã chưởng quỹ nhanh chóng lấy ra hai hộp gỗ từ trong ô bách bảo, bày tại trên quầy, động tác so với trước đó cẩn thận gấp 10 lần, sau đó từ từ mở hai cái hộp gỗ ra.

Thẩm Lạc nhìn chăm chú, chỉ thấy bên trái trong hộp gỗ để một xấp lớn lá bùa màu xanh khoảng chừng bàn tay. Nó làm bằng giấy lại tinh tế tỉ mỉ trơn nhẵn, phía trên không thấy vệt da cỏ như phù vàng thường gặp, chỉ mơ hồ nhìn thấy một ít hạt nhỏ màu trắng, giống như sương tuyết.

Mà bên phải của hộp gỗ, cũng để một xấp lá bùa, to khoảng lá bùa màu xanh, nhưng trang giấy dày hơn một chút. Toàn thân lá bùa là màu tím đen, bên ngoài mơ hồ có thể nhìn thấy từng đoàn tường vân đầy màu sắc.

"Mã chưởng quỹ, xin hỏi hai lá bùa này có gì khác biệt?" Thẩm Lạc nghi ngờ hỏi.