Đại Mộng Chủ

Chương 1072: 1072: Khiêu Khích






Cùng lúc đó, trên Chu Tước quảng trường ngoài bí cảnh, mọi người thấy một màn này, nhao nhao líu lưỡi không thôi.
Có tán thưởng, có cực kỳ hâm mộ, cũng có ghen ghét chửi mắng...!Chưa có kết quả.
"Mẹ nó, thế mà thật đúng là ngang tay..."
"Hai đồ hỗn trướng này, sao nói không đánh là không đánh vậy?"
Có người còn đang xoắn xuýt với kết quả trận chiến Thẩm Lạc và Thất Sát, các bàn cược đã hô lên tiếp tục đặt cược, các nơi khác trong bí cảnh lại bắt đầu chém giết.
Mà phụ cận đài diễn võ, Trần Sư Nguyên cũng một mặt ngờ vực.
Gã giao cho Thẩm Lạc một thức Thuần Dương Phần Kiếm này mới bao lâu? Làm sao nhanh như vậy hắn đã nắm giữ? Mà lại thi triển ra uy lực không tầm thường như vậy.
Chuôi Thuần Dương Kiếm Phôi của Thẩm Lạc rõ ràng vẫn chỉ ở vào giai đoạn dưỡng kiếm, chưa mài kiếm mới đúng, sao lại có lực lượng ngang với tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ?
Càng nghĩ, gã càng cảm thấy nhiều chỗ không hiểu.
Trên đài cao, nữ tử Tiên tộc mang lụa mỏng che mặt kia nhìn Thẩm Lạc, nhịn không được tán dương:
"Tiểu hữu Nhân tộc này ngược lại rất thông minh, biết có người chạy tới, giả bộ rút ra nước linh tuyền, kì thực là giấu Linh Quế Ánh Nguyệt Kính vào chỗ sâu dưới lòng đất, tránh thần thức những người khác dò xét, cuối cùng lại đi mà quay lại, trở về thu lấy bảo vật, không sai, không sai."
"Phù Diêu tiên tử, Thiên Cung các ngươi lần này cũng thật hào phóng, pháp bảo Linh Quế Ánh Nguyệt Kính cấp bậc này cũng lấy ra làm phần thưởng." Trình Giảo Kim nghe vậy, trên mặt cũng lộ ra ý cười, nói.

Người chủ sự Yêu tộc cùng Ma tộc ngược lại không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm đệ tử bản tộc, xem biểu hiện bọn họ...
...
Trong bí cảnh, Thẩm Lạc hảo hảo thu Linh Quế Ánh Nguyệt Kính, lại lấy ra một bình linh tuyền uống vào.
Lúc trước hắn và Thất Sát giao chiến, tiêu hao không ít, nên không vội vã rời đi, mà ẩn thân ở dưới đất, nhắm mắt điều tức.
Không biết qua bao lâu, trong lòng Thẩm Lạc phiền muộn, luôn cảm thấy ngoài thân có một cỗ lực lượng vờn quanh như ẩn như hiện, khiến hắn rất không thoải mái, đành phải tỉnh lại.
"Quái lạ, rõ ràng không có gì cả..." Hắn buông thần thức ra dò xét, nhưng không phát hiện gì.
Nhưng bởi vì bí cảnh hạn chế, phạm vi thần thức của hắn dò xét thập phần có hạn, cũng không thể cam đoan an toàn, trầm ngâm một lát, hắn thi triển Thổ Độn thuật, một lần nữa trở về trên mặt đất.
Lúc này, vầng trăng trong bí cảnh cô độc treo trên cao, không thấy quần tinh, thiên khung lộ ra tịch liêu mà thâm thúy.
Hắn giang rộng tấm lưng mỏi mệt, vận chuyển Hoàng Đình Kinh, bài trừ một thân khó chịu, đưa mắt trông về phía xa.
Chợt nghe một tiếng "Ầm ầm" vang lên, trong đêm tối xa xa bên phải, một đạo kim quang sáng tỏ phóng lên tận trời, chiếu rọi vùng trời kia giống như ban ngày.
"Trần đạo trưởng ngược lại không lừa gạt ta, trong bí cảnh này cơ duyên bảo vật thật không ít..." Thẩm Lạc nhếch miệng cười một tiếng, cũng dự định đi tham gia náo nhiệt.
Tâm niệm cùng một chỗ, hắn lập tức phi độn cưỡi gió phóng về phía bên kia.
Không lâu sau, kim quang phía trước dần dần ảm đạm, cho đến khi biến mất, tiếng gió gào thét trong đêm ngược lại càng ngày càng lớn.

Cách thật xa, Thẩm Lạc đã nghe thanh âm đánh nhau kịch liệt truyền đến.
Lúc này hắn đáp xuống đất, không tiếp tục chạy tới, bên kia tiếng đánh nhau thập phần hỗn loạn, vừa nghe là biết không phải một hai người đang chém giết nhau, nếu hắn tùy tiện đi qua, sẽ bị xem như người mới tới cạnh tranh, khó tránh khỏi cuốn vào hỗn chiến.
Nếu vậy, còn không bằng chờ bọn chúng đánh xong lại tới làm ngư ông đắc lợi.
Chờ hồi lâu, đến khi ánh trăng dần dần lặn về phía tây, thanh âm bên kia mới nhỏ dần.
Trong lòng Thẩm Lạc biết cơ hội đã tới, cũng không ngự không, mà lần nữa thi triển Thổ Độn thuật, chạy tới bên kia.
Ngay lúc hắn tới gần khu vực giao chiến khoảng mười trượng, bỗng nhiên cảm thấy một cỗ sóng pháp lực mãnh liệt từ bên trên ép xuống, trong lòng lập tức xiết chặt, liền thay đổi phương hướng tránh ra một bên khác.
"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn!
Thẩm Lạc chưa kịp tránh ra, nham thạch trên đỉnh đầu đã sụp đổ, giáng xuống hắn.
Hắn thấy hành tung đã bại lộ, dứt khoát không ẩn núp nữa, hai tay đột nhiên chấn động, trực tiếp đánh lên đá rơi phía trên.
Trên mặt đất vang lên một tiếng oanh minh, đại lượng loạn thạch nổ tung tứ tán, giống như núi lửa phun trào bị tạc lên không trung, thân ảnh Thẩm Lạc từ đó nhảy lên, lơ lửng giữa trời.
Hắn quan sát phía dưới, chỉ thấy một thanh niên mặt tròn, đang cười híp mắt ngửa đầu nhìn lên hắn.
Bên cạnh gã cách đó không xa, còn đứng một thanh niên cao lớn, thân mang huyền hắc trường bào, cánh tay phải đeo da giáp tay, thình lình chính là cường giả Nhân tộc Hoàng Dịch.
"Ha ha, đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, gặp được lại chẳng tốn chút công phu.


Thẩm đạo hữu, rốt cuộc chúng ta đã gặp nhau." Thanh niên mặt tròn cười ha hả nói.
"A, đạo hữu đang tìm ta?" Thẩm Lạc nhíu mày lại, hỏi.
Gia hỏa kia cười khiến người ta chán ghét, chính là đệ tử trưởng lão Thủ Dương sơn Chấp Pháp đường Triệu Thông.
"Đều là người thông minh, làm gì giả bộ hồ đồ như thế.

Tiểu Mao Sơn tìm ngươi tới đối phó ta, Thủ Dương sơn chúng ta đã sớm nhận được tin tức.

Vậy nên ta phải bỏ ra đại giới mời Hoàng Dịch đạo huynh hỗ trợ đấy." Triệu Thông lắc lắc đầu, nói.
"Ta chỉ đáp ứng bảo vệ ngươi không chết, sẽ không chủ động giúp ngươi giết người." Hoàng Dịch không cảm xúc, lãnh đạm nói.
Ngụ ý y rất rõ ràng, chỉ cần Thẩm Lạc không ra tay với Triệu Thông, y sẽ không ra tay với Thẩm Lạc.
"Hoàng huynh,việc này không cần phải nói đi, ta tới kích hắn một chút, hắn sẽ động thủ với ta." Triệu Thông có chút oán giận nói.
"Ta vốn không quản ân oán giữa tông môn các ngươi, lần này cũng không phải chính mình muốn tham gia võ hội, chúng ta đại đạo triều thiên, đều đi một bên, thế nào?" Thẩm Lạc hỏi.
"Ah, Thẩm đạo hữu ngược lại rất thức thời nha, biết rõ không địch lại hai người chúng ta, chính mình thối lui ngược lại là lựa chọn tốt." Triệu Thông vẫn như cũ cười hề hề khích tướng.
Thẩm Lạc thấy gã này thực sự nhàm chán, liếc qua bốn phía, chỉ thấy chiến trường đã bị rung mạnh vừa rồi đã bị phá hư, nghĩ đến hai người kia khẳng định đã quét dọn qua, liền dự định quay người rời đi.

Thế nhưng ngay lúc hắn xoay người, một đạo kình phong đột ngột vang lên.
Thẩm Lạc đột nhiên quay lại, nâng lên một quyền đập tới trước.

Chỉ thấy một tiểu đinh huyết sắc bắn nhanh tới, đâm thẳng vào nắm đấm của hắn.
"Ầm" một tiếng nổ vang.
Một đạo quyền cương từ đầu quyền Thẩm Lạc bộc phát, lập tức chấn cho huyết đinh văng ra.
Triệu Thông thấy thế, có chút kinh ngạc, thật không ngờ Phá Huyết Đinh của mình vậy mà không thể đâm xuyên quyền cương Thẩm Lạc, bị chấn trở về, lúc này đưa tay vẫy một cái, muốn thu hồi huyết đinh.
Thẩm Lạc hừ lạnh một tiếng, đã sớm kết pháp quyết, đột nhiên vung tay lên.
"Vèo" một tiếng duệ vang, ba cây thuỷ tiễn óng ánh từ ống tay áo hắn bay ra, bắn thẳng tới Triệu Thông.
Triệu Thông thấy thế, chỉ hơi nhíu mày, cũng không coi ra gì, tiện tay nâng lên một chưởng, ngăn lại thuỷ tiễn.
Nhưng ai ngờ thủy tiễn kia nhìn như tấn mãnh, nhưng lúc sắp đụng vào bàn tay gã, lại trong nháy mắt hoá thành mềm mại, không đợi bị bàn tay đánh trúng, đã tự tản ra.
Một chưởng Triệu Thông phách không, bàn tay băng hàn một hồi, thủy dịch tản ra kia trong nháy mắt ngưng kết, băng phong một chưởng của gã.
Gã đang muốn thôi động pháp lực hóa giải, bỗng nhiên liếc thấy trước người ánh trăng đột nhiên như cánh hoa tản ra, một bóng người trong nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh gã, tay nắm một thanh Long Giác Tiêm Chùy, đâm thẳng về phía mi tâm của gã..