Đại Mộng Chủ

Chương 1036: 1036: Mũi Tên Vàng






"Thế mà có thể mượn dùng Thiên Đạo lực.

.

." Xi Vưu thấy thế, hơi kinh ngạc.
Chỉ là y lập tức lộ ra nụ cười khinh miệt, không còn nóng lòng thoát ra khỏi Ngũ Nhạc vây khốn, hai tay nắm chặt Khai Thiên Chiến Phủ, toàn thân ngưng tụ ô quang, lưỡi búa hướng lên trời, một kích chém tới.
"Ầm ầm ầm."
Trong một trận thanh âm liên tục nổ đùng đoàng, tầng tầng kim quang bị chặt đứt, Thiên Đạo lực vậy mà không thể ngăn cản một búa của y.

Mấy người Thẩm Lạc thấy cảnh này, trong lòng rung động không thôi, đồng thời cũng hiểu được, Ngưu Ma Vương trước đây có thể ngăn lại một kích kia, không dễ cỡ nào.

Trấn Nguyên Tử thấy thế, thần sắc không thay đổi, quang mang đen trắng trong đôi mắt bắt đầu phát sáng lên, trong hư không dưới người lão, có quang mang hai màu trắng đen ngưng tụ, hợp thành một Âm Dương Song Ngư Đồ cự đại không gì sánh được.

Đồ này nhìn như hư ảo không thật, Song Ngư trên đó lại hoàn chuyển không chừng, tản ra từng đợt khí tức nguyên thủy cổ sơ.

Theo hai tay lão ép xuống, Âm Dương Song Ngư Đồ kia cũng không ngừng rơi xuống phía dưới.


Những nơi đi qua, kim quang không ngừng hợp ở trong đó, càng ngày càng trở nên ngưng thực.
Hạ xuống trăm trượng, rốt cuộc Âm Dương Song Ngư Đồ cùng phong mang lưỡi búa kia chạm vào nhau.
Nhưng mà, ngoài ý liệu là cả hai va chạm cũng không phát sinh bất luận tiếng nổ gì cả, trong nháy mắt lưỡi búa rơi vào hắc ngư, tựa như trâu đất xuống biển biến mất không thấy.
Mà vị trí mắt cá bạch ngư Âm Dương lóe lên hắc quang, phong mang lưỡi búa vừa rồi biến mất không thấy kia, lại một lần nữa bay ra, ngược lại rơi xuống Xi Vưu phía dưới
"Thiên Đạo hoàn chuyển, Âm Dương liên tiếp, trách không được dám đến thử." Rốt cuộc thần sắc Xi Vưu xảy ra biến hóa.
Y lần nữa chém ra một búa, một đạo hắc mang phóng lên tận trời, đánh nát phong nhận vừa mới quay lại, tiếp theo hai tay y chấn động, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm giận dữ.
Phảng phất như một trận kinh lôi nổ vang trên Cửu Thiên.

Màng nhĩ mấy người Thẩm Lạc đau nhức kịch liệt, thần hồn chấn động, vội vàng thi pháp bảo vệ thức hải.

Thất khiếu Nhiếp Thải Châu chảy máu, nhưng vẫn lù lù bất động, tiếp tục thi pháp cứu chữa Ngưu Ma Vương, một khi nàng gián đoạn thần thông, việc cứu giúp Ngưu Ma Vương sẽ không có kết quả.
Thần hồn Thẩm Lạc vững chắc hơn không ít so với mấy người, cố nhịn khó chịu, lách mình đi tới bên cạnh hai người, hai ngón tay điểm một cái lên mi tâm nàng và Ngưu Ma Vương, phân tán lực lượng thần hồn xuất ra, giúp cả hai chống cự xâm nhập.
Một bên khác, Xi Vưu quát lớn một tiếng, đột nhiên ngừng lại thế hạ xuống của Âm Dương Song Ngư Đồ.

Y vốn là Viễn Cổ Chiến Thần, trong mắt càng dấy lên một vòng hiếu chiến, thân thể cao lớn lại tăng vọt lên.
Chỉ thấy miệng lớn của y mở ra, một cỗ hấp lực cường đại từ đó truyền ra, đúng là một ngụm cắn về phía Âm Dương Song Ngư Đồ.


Đám người thấy thế, kinh hãi không thôi.
Tiếp theo một cái chớp mắt, thiên địa phảng phất đột nhiên tối xuống, trong nháy mắt miệng lớn thôn thiên kia rơi xuống, Âm Dương Song Ngư Đồ biến mất, bị y ngạnh sinh nuốt vào trong bụng.
Biến mất theo, còn có hào quang màu vàng đầy trời, là Thiên Đạo lực áp chế y.

Ma tộc Thủy Tổ, Viễn Cổ Chiến Thần, lại cường đại như vậy, cho dù là Thẩm Lạc, giờ phút này cũng sinh ra một cảm giác vô lực.
Mà trên bầu trời, quang mang đen trắng trong đôi mắt Trấn Nguyên Tử đã biến mất, khôi phục bộ dáng lúc đầu, bị một bàn tay Xi Vưu đập qua, thân ảnh biến mất trong tầm mắt mọi người.
"Răng rắc.

.

."
Một đạo điện quang tuyết trắng sáng lên, lôi minh trên trời cao nổ rung trời.
Thẩm Lạc ngửa đầu nhìn lên, trong lòng không khỏi thở dài, chỉ thấy trên màn trời trải rộng từng vết rách khủng bố, sau đó hiển lộ ra chính là thiên địa chân thực bản nguyên.
Lúc trước Thiên Sách được chữa trị, cuối cùng vẫn không thể khiến cho nó khôi phục trạng thái ban đầu, không những không cách nào phát huy toàn bộ uy năng uy lực thiên đạo, giờ phút này bị cường lực Xi Vưu công kích lại còn hiện ra vết tích băng liệt.
"Thiên Sách bị phá toái, chỉ đơn giản chữa trị mà muốn trấn áp ta, thật không biết các ngươi quá ngây thơ, hay là quá ngu xuẩn?" Xi Vưu nhìn thoáng qua thương khung, lại liếc nhìn mấy người Thẩm Lạc, cười nhạo nói.

Nói xong, y ném chiến phủ xuống dưới mặt đất, lưỡi búa "Bang" một tiếng, đâm vào trong nham thạch, cả ngọn núi lớn rung mạnh ầm vang, từ đó vỡ ra một vết nứt dài ngàn trượng, dù chưa sụp đổ, nhưng nhìn thấy mà giật mình.
Xi Vưu không thèm nhìn ngọn núi bị gì, hai tay đưa lên trên không, cả mảnh trời đột nhiên chấn động.
Thẩm Lạc vội vàng ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy trong kẽ nứt không trung kia, có từng sợi ma khí màu đen tụ lại, rất nhanh hóa thành hai bàn tay kình thiên to lớn vô cùng, tả hữu kéo ra biên giới kẽ nứt, giống như muốn xé vỡ thiên khung này.

"Không thể để cho hắn chạy thoát, nếu không sẽ không còn hi vọng." Dương Tiễn thấy thế, cắn răng gầm lên.
Nói xong, thân hình gã bay lên, hai tay bấm niệm pháp quyết, trong miệng ngâm tụng chú ngữ, lại thi triển thần thông Pháp Thiên Tượng Địa, thân hình cực tốc tăng vọt lớn ngàn trượng, đứng ở trên ngọn núi phía đông.

Tay gã nắm Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao khẽ múa hư không, trận trận quang mang màu bạc ngưng tụ trên lưỡi đao, bổ xuống Xi Vưu.

Xi Vưu giơ cao hai tay, giờ phút này đang bận xé rách thiên khung, nhìn như không xuất thủ ngăn cản, nhưng thấy đao quang Dương Tiễn đánh xuống, ma văn màu đen sáng lên toàn thân, huyết nhục bắp thịt cuồn cuộn trên lưng nhúc nhích, trong nháy mắt mọc ra hai cánh tay tráng kiện.

Một tay y nhấc lên cự phủ đăng nằm trên mặt đất đưa ngang bên người, ngăn trở phong nhận Dương Tiễn, lòng bàn tay khác hiện ra ô quang, ngưng tụ thành một viên cầu màu đen to bằng cái thớt, mãnh liệt ném tới Dương Tiễn.

Trên viên cầu màu đen rung động "Đôm đốp", từng tia từng sợi tia điện màu đen quấn quanh, khí tức nội liễm đáng sợ.
Dương Tiễn tự nhiên biết đây không phải là vật bình thường, trong mắt dọc ở mi tâm bắn ra một vệt kim quang, đánh thẳng vào trên viên cầu màu đen kia.
Cả hai vừa mới tiếp xúc, lập tức đồng thời nổ bể ra.

Kim quang mắt dọc chỉ một thoáng đã tiêu tán ra, mà viên cầu màu đen kia lại cực tốc bành trướng, rất nhanh từ to bằng cái thớt chuyển thành to bằng gian phòng, tiếp theo lớn giống như ngọn núi.


Trên đó quấn quanh tia điện màu đen, hóa thành roi điện trăm trượng, đánh cho hư không xung quanh chấn động không thôi.

Thấy viên cầu màu đen bành trướng đến cực hạn sắp triệt để bộc phát, thần sắc Dương Tiễn cũng không nhịn được cả biến.

Gã không chút do dự, dưới chân chớp động hư quang, vội vàng lùi nhanh ra sau, đồng thời thu hồi Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, từ bên hông lấy xuống cây cung kéo căng dây, bắn ra một tiễn về phía Xi Vưu.
"Vèo."
Một tiếng xé gió vang lên, một mũi tên màu vàng đặc chế ở trong hư không xẹt qua một vệt quang ngấn, trong nháy mắt xuyên thấu viên cầu màu đen sắp mất khống chế bạo tạc kia.
Viên cầu màu đen đã hóa thành lớn như ngọn núi kia, giờ phút này lại giống như quả cầu da xì hơi, bắt đầu nhanh chóng sụp đổ, ô quang và điện mang trên đó bị mũi tên màu vàng lôi kéo ra một cái đuôi thật dài, đâm thẳng về phía Xi Vưu.
Xi Vưu quay đầu nhìn thoáng qua, tựa hồ cũng có chút ngạc nhiên, nâng lên cự phủ bổ xuống phía mũi tên màu vàng đang lao tới.

Nhưng lúc mũi tên sắp đụng nát trên lưỡi búa, phù văn trên cán búa đột nhiên sáng lên, mũi tên vậy mà thoáng lệch ra, ma sát trên thân rìu tạo ra một chuỗi hoả tinh màu vàng, bay về phía đầu lâu Xi Vưu.

Cho dù là Xi Vưu, tại thời khắc này, cũng đột nhiên sinh ra cảm giác kinh dị, y quả quyết từ bỏ tiếp tục xé rách thiên khung, thu hồi một chưởng, một tay nắm lấy tay kia cản lại mũi tên bay đến gần mắt trái y.

"Ông."
Trên mũi tên màu vàng phảng phất truyền đến một tiếng tranh minh không cam lòng, mũi nhọn bỗng nhiên đại phóng kim mang, như kiêu dương vỡ ra.
"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn!
Kiêu dương màu vàng trong nháy mắt nở rộ, đất trời bốn phía bị quang mang trắng lóa như tuyết che đậy, mấy người Thẩm Lạc trong nháy mắt như bị mù, không thể thấy rõ cảnh tượng trước mắt..