Đại Mộng Chủ

Chương 103: Lão giã trong hang động




Dịch: Vì anh vô tình

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Liên tiếp mấy lần như vậy, quang cảnh không ngừng thay đổi, Thẩm Lạc đều nhìn thấy hình ảnh lão giả kia mỗi ngày giảng pháp. Hắn như một người ngoài cuộc chỉ có thể đứng xem, yên lặng nhìn lấy mọi thứ không thể tiếp xúc hay làm gì cả.

Ngay khi Thẩm Lạc cho rằng mình đã rơi vào trong một cơn ác mộng không có điểm dừng, thì quang cảnh lại có một tia biến hóa.

Lần này, hắn lại xuất hiện một lần nữa trên quảng trường đá trắng kia, cũng nhìn thấy đám người đang ngồi ở bốn phía, lắng nghe lão giả vũ y truyền pháp.

Bầu trời vốn đang trong xanh, trong nháy mắt như bị đêm tối bao phủ. Nó bị một mảnh bóng mờ vô cùng to lớn bao phủ, cả màn trời giống như bắt đầu bị đốt cháy, trở thành một mảnh lửa đỏ.

Ngay khi Thẩm Lạc ngửa đầu nhìn lại, liền thấy từng tảng thiên thạch cực lớn màu đỏ, giống như đến từ thiên ngoại. Nó ở trên bầu trời xẹt qua, tạo ra từng đạo đuôi lửa màu đỏ tươi, mang theo cuồn cuộn khói đen ập xuống bốn phương tám hướng.

Một viên trong đó lại nhắm thẳng đến quảng trường này bay vụt tới.

Trong lòng Thẩm Lạc đầu tiên là giật mình, tiếp theo đó như nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Ngày xưa, hắn ở trên tạp ký từng nhìn thấy những lời miêu tả, về lửa từ trên trời rơi xuống thế gian nhưng đó là bởi vì núi lửa bộc phát gây nên, chính mình cũng chưa bao giờ thấy qua.

Giờ phút này, hắn lại tận mắt thấy những viên thiên thạch màu đỏ kia từ xa xa bay tới. Lúc ban đầu, nó chỉ to bằng cái thớt, dần dần trở nên lớn như phòng ốc, đến lúc thật sự rơi xuống phía trước mắt, đã lớn như một ngọn núi. Thế nên trong lòng hắn dĩ nhiên là kinh hãi không thôi.

Những đệ tử áo trắng xung quanh kia cũng kinh hoảng không thôi, nhao nhao chạy trốn khắp nơi.

Trong lòng Thẩm Lạc mặc dù cũng sợ hãi, nhưng biết chung quanh dù phát sinh bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không ảnh hưởng đến mình. Nên hắn liền không có chạy đi, vẫn đứng tại chỗ nhìn xem mọi việc.

Từ đầu đến cuối cũng chỉ có vị lão giả vũ y kia gặp nguy không loạn, không thấy lão làm bất cứ hành động dư thừa gì. Lão giả chỉ một chưởng nâng lên hướng về phía trên, mặt đất ở bốn phía bỗng nhiên đều kịch liệt chấn động theo.

Sau một tiếng vang "Ù ù", một ngọn núi màu xanh ngoài quảng trường dần dựng thẳng lên, như một cây trường thương, hướng về phía thiên thạch khổng lồ kia bay tới.

"Oanh" một tiếng vang thật lớn truyền đến!

Dưới sự va chạm ngọn núi và thiên thạch lập tức vỡ nát ra, tạo ra khói bụi mịt mù che khuất bầu trời.

Thiên thạch cũng bị chân núi nâng lên, không có trực tiếp đập xuống trên quảng trường.

Thẩm Lạc nhìn xem cảnh này, trong lòng chấn động không thôi, thế gian này vậy mà thật sự tồn tại đại năng chi sĩ có thể tiện tay dời núi.

Không đợi hắn kinh ngạc xong, trong khói bụi cuồn cuộn kia liền hiện ra từng đợt dòng xoáy, dường như còn có đồ vật gì, từ trên khối thiên thạch kia rơi xuống phía dưới.

Trong lòng của hắn nghi ngờ, tập trung tinh thần nhìn lại, liền ở trong khói bụi liên tục nghe thấy tiếng hống quái dị, vô số quái vật hình dáng dữ tợn từ trên thiên thạch nhảy xuống. Toàn thân nó dược bao quanh bởi ma diễm, lao về phía trên quảng trường giết tới.

Lão giả vũ y thấy thế, một tay bấm pháp quyết, ở trong hư không vẫy một cái.

Trong dãy núi, mấy thác nước dài trăm trượng bỗng nhiên bay lên, hóa thành từng đầu Thủy Long óng ánh dài đến mấy trăm trượng, từ bốn phía uốn lượn đi tới, nhào về phía những quái vật kia.

Khi Thủy Long ra trận, lập tức cuốn lên vô số quái vật, lực đạo khổng lồ trùng kích, ngay lập tức mang không ít quái vật xé rách thành mảnh nhỏ.

Ngay sau đó, một ít trưởng lão mặc áo trắng, cũng vội đi theo phía sau, hướng về phía bọn quái vật giết tới.

Các đệ tử vốn chạy trốn khắp nơi, cũng một lần nữa tập hợp lại, đi theo sư môn trưởng bối xông lên chiến trường.

Trong lúc nhất thời, trên toàn bộ quảng trường ánh lửa ngút trời, tiếng la giết nổi lên bốn phía.

Toàn bộ mặt đất kịch liệt chấn động, từng đầu Thụy Thú hộ sơn hình thể to lớn từ bốn phía lao nhanh tới bạch ngọc sách. Ở trong đó thình lình có một con Hổ vằn to lớn như căn phòng, cũng có báo săn toàn thân đều là ngọn lửa, còn có người mặc bộ giáp thân hình còn to lớn hơn Hổ vằn kia.

Bọn chúng vừa mới xông vào, rất nhanh liền ép lui bọn quái vật ở đầu trận tuyến trở về. Bốn phía lại càng ngày càng nhiều tu sĩ áo trắng tụ tập đến đây, dần lấy viên thiên thạch kia làm trung tâm, đối với bọn quái vật tạo thành thế bao vây.

Thẩm Lạc nhìn thấy phía tu sĩ chiếm thượng phong, chẳng biết tại sao, trong lòng cũng thở nhẹ ra một hơi.

Nhưng ngay lúc này, hình ảnh ở bốn phía lại một lần nữa trở nên mơ hồ, ngọn núi màu xanh xinh đẹp đã hư hại hoàn toàn. Thẩm Lạc nhìn lại mọi nơi, đều là đổ nát thê lương cùng với lửa cháy khói bụi.

Các môn hạ đệ tử của lão giả vũ y tử thương vô số, xác chết ở khắp nơi xếp thành như núi, toàn bộ mặt đất nhiễm một màu máu đỏ.

Thẩm Lạc nhìn thấy, trong lòng kinh hãi không thôi.

Hắn tập trung nhìn kỹ lại, liền thấy lão giả vũ y toàn thân là vết máu, đang bay trên không bỏ chạy, nhưng mới bay ra mấy trăm trượng, thì bị một quái vật dữ tợn ba đầu sáu tay đuổi theo.

Cả hai ở trên không trung thi triển pháp thuật, làm trời đất rung chuyển, tiếng sấm vang rền, bay về phía xa.

Thẩm Lạc muốn đuổi theo xem rõ mọi việc, nhưng lại không biết bay, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem thân ảnh của hai người biến mất ở chân trời.

Ngay lúc này, hình ảnh trước mắt hắn lại thay đổi, cả người liền xuất hiện tại trong một cái hang động dưới lòng đất.

Hắn ngắm nhìn bốn phía, trong lòng lập tức rung động

mạnh.

Hoàn cảnh trong hang động này đúng là hết sức quen mắt, chính là vị trí lúc trước.

"Đây mọi việc... Đến cùng là chuyện gì xảy ra?" Trong lòng Thẩm Lạc lo lắng, ngay lúc này, đột nhiên trong hang động đi tới một bóng người.

Chỉ thấy người kia tóc tai rối tung, thân hình lảo đảo, vũ y màu trắng đã bị máu tươi nhuộm ướt, đúng là lão giả vũ y kia.

Thẩm Lạc theo bản năng muốn đi qua nâng lão lên, nhưng lão giả kia lại trực tiếp đi duyên qua thân hắn, tập tễnh đi tới chỗ sâu trong hang động. Rồi lão dựa vào một mặt vách đá, ngã ngồi xuống dưới.

Hắn bận bịu đi theo, đã thấy chỗ ngực của lão bị xuyên qua ba cái lỗ tròn, bên trong máu đã không còn để chảy. Lão giả tựa tại trên vách đá, cả người không ngừng run rẩy, sắc mặt giống như giấy vàng, ánh mắt cũng hoàn toàn ảm đạm.

Lão giả tất nhiên là do thương thế quá nặng, không thể cứu chữa, đã đến bước đèn cạn dầu.

Sau một lát tĩnh tọa, lõ giả rốt cục khôi phục được một chút khí lực, đứng lên, phất tay bố trí trận pháp dưới mặt đất của hang động.

Thẩm Lạc chỉ có thể nhìn thấy từng đạo ánh sáng từ trong tay lão giả vũ y bắn ra, bay về phía cửa hang, lại không thấy rõ trong quang mang rốt cục là vật gì.

Những ánh sáng kia rơi vào trong vách đá, thì liền thu vào hoàn toàn không thể thấy.

Ngay sau đó, lão giả lại lột bỏ vũ y trên người, ném về phía trước, hai tay khó khăn bóp lấy pháp quyết, chỉ về hướng vũ y.

Chính giữa lòng bàn tay lão hiện ra một đạo phù văn huyền diệu bạch ngọcsách, một vòng ánh sáng hình tròn tại trước bàn tay trong hư không sáng lên. Ở trong đó liền có từng tia pháp lực xanh lam uốn lượn tỏa ra, hướng phía trên vũ y tụ lại.

Chỉ thấy từng sợi pháp lực kia rơi vào trên đó, vũ y vốn rách rưới trong nháy mắt tan thành tro, hóa thành một vòng trận đồ màu xanh lam khắc đầy quang văn, bám vào tại trên mặt đất.

Vết máu nhiễm trên vũ y ngược lại là không có biến mất, tại lúc pháp lực thúc dục, có chút phun trào.

Theo pháp lực không ngừng chảy ra, sinh cơ trên người lão giả trôi qua nhanh chóng, trong vết máu bắt đầu sáng lên một ít điểm sáng nhỏ, màu sắc đỏ tươi bắt đầu biến mất. Trên mặt đất bắt đầu có một chút giọt nước màu xanh biếc ngưng kết.

Sau đó giọt nước màu xanh biếc càng tụ càng nhiều, ở trung tâm bắt đầu trở nên như mắt suối "Ùng ục ùng ục" bốc lên bong bóng. Cuối cùng nó biến thành một ao nước xanh biếc linh khí dạt dào.