Trong Đại Hùng bảo điện Năng Nhân tự.
Giang Đô quận chúa giơ cao đôi bàn tay trắng như phấn, lại nhẹ nhàng hạ xuống, đánh trên vai Tiêu Phàm một lần.
Tiêu Phàm mắt nhanh, thừa cơ nắm cổ tay nàng.
Quận chúa khuôn mặt xinh đẹp lại chuyển thành màu đỏ, cuống quýt rút tay, bất đắc dĩ khí lực nhỏ yếu, ngọc thủ thon thon dừng ở trong tay Tiêu Phàm, không thể nào rút lại.
Quận chúa luống cuống, nàng lớn như vậy, chưa từng bị nam tử nào đụng vào như vậy, một cỗ điện lưu tán loạn trong cơ thể nàng, cả người nhanh chóng xụi lơ xuống, nhưng mà lý trí nói cho nàng không thể như vậy, đây là hành vi không lễ giáo.
Cắn môi dưới, quận chúa giống như xấu hổ và giận trừng mắt lườm Tiêu Phàm, giận dỗi nói:
- Ngươi... Ngươi buông tay!
Tiêu Phàm cầm lấy tay nàng, hắc hắc cười nói:
- Không thả, chính ngươi chủ động duỗi tay ra cho ta nắm, ta nếu thả còn gọi là nam nhân sao?
- Ngươi... Sao ta không không nhìn ra, ngươi thì ra là thế... Vô lại!
Quận chúa xấu hổ mà uất ức.
Tiêu Phàm tâm kích động, mỹ nhân nhăn mày một cái làm hắn bị lạc vào dung nhan tuyệt sắc.
—— Nguyện mãi sống trong khoảnh khắc xuân tươi đẹp, hoa nở đầy cây.
Quận chúa phương nhan trong nháy mắt này giống như dừng hình, vĩnh viễn ở lại đáy lòng Tiêu Phàm, dù cho thời gian qua đi hình ảnh này vĩnh viễn lưu giữ trong đầu Tiêu Phàm.
Quận chúa bị Tiêu Phàm cầm lấy ầmy, cảm giác tê dại làm cho xương cốt toàn thân cũng mềm, nàng điềm đạm đáng yêu nhìn Tiêu Phàm, yếu nhước nói:
- Ngươi buông tay được hay không? Khinh bạc như thế trước mặt Phật tổ, chúng ta... Như vậy là bất kính với Phật tổ nha, Phật tổ mà trách tội...
Tiêu Phàm vừa định trêu đùa hai câu, sau lại cảm thấy không ổn, chuyện xuyên qua thái quá như vậy cũng xảy ra trên người mình, trong u tối có thần phật hay không thật đúng là khó mà nói, nếu thực trêu chọc thần phật trách tội, vậy không ổn.
Một người theo thuyết vô thần nhưng gặp qua vô số chuyện ly kỳ khó tránh khỏi tín ngưỡng vô thần không kiên định, Tiêu Phàm chính là như thế.
Tiêu Phàm rốt cục lưu luyến không nỡ rời mà buông tay, đây là địa bàn của Phật tổ, liếc mắt đưa tình quả thật có chút không hợp.
Chợt bị Tiêu Phàm buông tay ra, quận chúa chợt thấy trống vắng, giống như thiếu chút cái gì, nhất thời lại có chút buồn bã.
Quận chúa cắn môi dưới, giống như oán giống như giận nhìn Tiêu Phàm, trong lòng bất giác có chút oán hận, ngốc tử này! Bảo ngươi buông tay sao lại nghe lời như vậy? Đầu gỗ không hiểu phong tình!
Hàm răng tinh tế nhả môi dưới ra để lại dấu răng nhàn nhạt, hai người trầm mặc trong chốc lát, quận chúa nhẹ giọng nói:
- Uy, ngươi đã từng nghe nói đến Vương Thực Phủ?
Tiêu Phàm lắc đầu:
- Chưa từng nghe qua, người kia là ai?
Quận chúa cười hai tiếng, nói:
- Người này là một tạp kịch gia tiền triều, hắn biên qua vở "Thôi Oanh Oanh đãi nguyệt tây sương ký", đến nay vẫn được dân gian truyền xướng...
( Vở Thôi Oanh Oanh chờ trăng dưới mái tây, rất nổi tiếng và quen thuộc với cái tên "Tây Sương ký", muốn biết thêm chi tiết vô link:https://vi.wikipedia.org/wiki/T%C3%A...6%A1ng_k%C3%BDhoặc google)
Tiêu Phàm giật mình, Tây Sương ký rất nổi tiếng a, chẳng những truyền xướng đến hiện tại mà còn đến mấy trăm năm sau, đây chính là tác phẩm kinh điển về tình yêu thời cổ đại a.
- Tây Sương ký thì thế nào?
Tiêu Phàm gãi gãi đầu, hắn không hiểu quận chúa đột nhiên đổi đề tài làm gì.
Quận chúa trừng mắt liếc hắn một cái, nói:
- Trong Tây Sương ký, Trương Sinh cùng Thôi Oanh Oanh đính ước, hẹn hò cũng là tại một tòa chùa miếu, tòa chùa miếu đó giữa sông Phổ, tên là Phổ Cứu tự...
Tiêu Phàm gật đầu nói:
- Đúng vậy đúng vậy, thực xảo hợp, giống hai ta, ha ha...
Tiếp theo Tiêu Phàm nụ cười, mạc danh kỳ diệu nói:
- ... Bất quá, thì sao?
Quận chúa hung hăng ném ánh mắt xem thường lên trời, vô hạn u oán thở dài, nói:
- Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới nên nhắc lại thôi...
Nói xong quận chúa liền đứng lên, thân hình lã lướt một mình đi vào sau điện.
Tiêu Phàm ngơ ngác đứng tại chỗ, trăm mối vẫn không có cách giải, quận chúa nói chuyện này làm chi? Tây Sương ký liên quan gì đến chúng ta?
Nữ nhân a, thật sự là kỳ quái, suy nghĩ của các nàng nam nhân vĩnh viễn đoán không ra, một câu nói ra mạc danh kỳ diệu, ngươi không hiểu người ta còn mất hứng, nam nhân trêu ai chọc ai?
Đại điện bốn phía trống rỗng, quận chúa dâng hương lễ Phật, cẩm y thân quân thậm chí ngay cả hòa thượng trong điện cũng đuổi đi.
Ngoài điện bóng người lắc lư, một gã hán tử thân hắc y lặng yên không một tiếng động tiến tới gần, từng bước từng bước, cách Tiêu Phàm chỉ có mấy trượng.
Hắc y nhân miệng cắn một thanh chủy thủ, chủy thủ trong đại điện âm u hiện lên một chút sáng như u quang, hắc y nhân ánh mắt hàn ý dày đặc, đang đánh giá Tiêu Phàm đưa lưng về phía hắn đứng ngẩn ra, cuối cùng hắn ánh mắt tập trung tại cổ Tiêu Phàm.
Một đao đoạn hầu, đây là phương pháp giết người nhanh nhất.
Đại điện trang nghiệm, sát khí đã bất tri bất giác quanh quẩn trên thân Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm sắp bị hại lại hồn nhiên bất giác, hắn còn đang cân nhắc lời quận chúa nói mới rồi.
Ngơ ngác suy nghĩ sau nửa ngày, mắt thấy quận chúa đã nhanh chóng đi ra sau điện, nàng đi rất nhanh, tựa như tiểu cô nương vì chuyện gì mà giận dỗi.
Tiêu Phàm giống bị thiên lôi bổ trúng, đột nhiên thông suốt
Trương Sinh cùng Thôi Oanh Oanh dám ở trước miếu Bồ Tát anh anh em em, đính ước hẹn hò, chúng ta vì cái gì không thể?
Quận chúa không phải là ý này chứ?
Ngươi muốn ta khinh bạc ngươi cứ việc nói thẳng mà, nữ nhân nói gì sao cứ phải vòng vo quanh quẩn vậy.
Đột ngột giật mình, Tiêu Phàm nhanh chân chạy theo, miệng lớn tiếng nói:
- Ta hiểu được! Quận chúa, đoạn kia chúng ta làm lại lần nữa đi...
Vừa chạy vừa gọi, người nhanh chóng hóa thành một đạo khói đen bay nhanh vào sau điện.
Tiêu Phàm vừa bước đi, hắc y nhân tay cầm chủy thủ đang chuẩn bị cắt yết hầu Tiêu Phàm nhất thời không dự đoán được Tiêu Phàm bỏ chạy, đợi Tiêu Phàm chạy khuất bóng hắc y nhân vẫn giơ chủy thủ duy trì động tác cắt yết hầu, đờ đẫn tại chỗ, nụ cười nhe ra đọng lại, toàn thân phảng phất như biến thành bức tượng điêu khắc trường phái phản bạo lực thời hiện đại...
Vài đạo nhân ảnh bay nhanh chạy vào đại điện, thấy mục tiêu sớm chạy xa, hắc y nhân phụ trách ám sát còn ngơ ngác giơ chủy thủ, vẻ mặt dại ra vẫn duy trì động tác cắt yết hầu, một thủ lĩnh trong mắt hiện lên một đạo lệ quang, giơ tay ba một cái khiến cho vị thích khách đang hy sinh thân mình tái hiện nghệ thuật tương lai ngã lăn ra...
Lạnh lùng nhìn chăm chú vào sau điện, thủ lĩnh vung tay lên, vài đạo nhân ảnh lại lặng yên không một tiếng động đi lên.
...
...
Tiêu Phàm rất nhanh đuổi theo Giang Đô quận chúa, lúc này hắn đã hiểu phong tình, thấy quận chúa một mình tức giận đi trên hành lang đi ra hậu viện, hai bên là thiền phòng. Tiêu Phàm cười hắc hắc, tiến lên nắm tay nàng, sau đó dùng lực, quận chúa "Nha" một tiếng thét kinh hãi, sau đó đã bị Tiêu Phàm kéo vào một thiền phòng phía bên phải.
Thiền phòng kín không kẽ hở, chỗ để khổ tu thì một cái quạt một cửa sổ cũng không có. Tiêu Phàm một tay kéo quận chúa vào thiền phòng, sau đó quay chân gấp gáp đá cửa vào, tay khác ôm chặt quận chúa vào lòng. Quận chúa bị ôm, vòng eo mềm mại truyền đến cảm giác ấm áp mà có lực làm thân thể nàng mềm ra, khí lực để đứng cũng không có, thả lỏng người vào trong lòng Tiêu Phàm không dám động.
- Ngươi... Ngươi càng ngày càng quá phận! Mau buông tay!
Quận chúa cắn môi dưới sẵng giọng, tuy đang nói rất nghiêm khắc, bất quá nàng xấu hổ đến đỏ bừng khuôn mặt xinh đẹp đã bán đứng nội tâm của nàng.
Tiêu Phàm miết vòng eo nhỏ nhắn của nàng, khẽ cười nói:
- Đa tình thì bị vô tình giận, việc Trương Sinh cùng Thôi Oanh Oanh làm, chúng ta cũng có thể làm...
Quận chúa dựa vào ngực Tiêu Phàm, hô hấp dồn dập mà bối rối, nàng chôn trán vào trong lòng Tiêu Phàm, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, hai người trầm mặc nửa ngày, quận chúa buồn bã nói:
- Ngươi... Ngươi sẽ ăn hiếp ta.
- Không chỉ thế, ta còn ăn hiếp rất nhiều người...
Quận chúa đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp khẩn trương:
- Ngươi còn ăn hiếp ai?
Tiêu Phàm điểm danh nói:
- Tứ hoàng thúc ngươi, còn có Đạo Diễn hòa thượng, còn có Hoàng Trừng, Hoàng Quan...
Quận chúa cười khúc khích, nói:
- Ngươi ăn hiếp bọn họ cũng giống giờ phút này ngươi ăn hiếp ta sao?
Tiêu Phàm nụ cười đọng lại, tưởng tượng đến cảnh Chu Lệ như chim nhỏ nép vào trong lòng hắn, mà hắn nở nụ cười dâm đãng, vương tay ôm lấy thắt lưng thô to của Chu Lệ, hai người mặn nồng...
- Ngươi... Vô lại này! Hiện tại là ngươi đang khinh bạc ta, mà toàn thân run cái khỉ gì? Quận chúa bất mãn trừng mắt nhìn hắn.
- Quận chúa a, đang lúc tình nồng ý mật, chúng ta đừng nói những lời phá vỡ phong cảnh được không? Ít nhất đừng làm ta thấy ghê tởm, được không?
Tiêu Phàm thâm tình nhìn chăm chú quận chúa.
Quận chúa cười khúc khích, vẻ mặt hạnh phúc rúc vào trong lòng Tiêu Phàm, tlửa mãn thở ra một ngụm dài khí.
Mong nhớ ngày đêm, mộng thành hiện thực, hôm nay bắt đầu ở cùng nhau, chân thật như vậy, chân thật như là mộng...
Bên ngoài thiền phòng u tĩnh không người, vài bóng đen bay nhanh tới hiện hình, mọi người nghe lén đôi nam nữ trong thiền phòng tâm tình nho nhỏ, một gã hắc y nhân rút chủy thủ bên hông tính vọt vào.
Hắc y nhân thủ lĩnh ngăn hắn, dùng thanh âm thấp đến không thể nghe thấy nói:
- Ở đây không có cửa sổ, chỉ có mỗi cửa ra vào, phóng lửa đốt chết bọn hắn đi, đỡ khiến người ta hoài nghi.
Mọi người nghe hiểu, dạ một tiếng sau đó xoay người liền đi.
Không bao lâu, bọn họ mỗi người ôm một trói củi đốt, vô thanh vô tức tụ tập bên người tên thủ lĩnh.
Thủ lĩnh hai mắt âm trầm phát lạnh, bình tĩnh nói:
- Chất hết ở cửa, sau đó phóng lửa! Nếu hai người hắn lao tới thì giết luôn!
Mọi người thấp giọng dạ.
Vì thế, thừa dịp bên trong thiền phòng hai người anh anh em em, hồn nhiên quên mất bên ngoài, một đám hắc y nhân lặng yên không một tiếng động đem củi đốt chất trước cửa ra vào duy nhất của thiền phòng, củi chất rất cao, hoàn toàn chặn kín đường ra.
Thủ lĩnh gật đầu, một gã hắc y nhân rưới dầu lửa lên trên, sau đó ném mồi lửa trong tay vào đống củi.
Trong lúc nhất thời lửa thế đột nhiên nổi lên, rất nhanh liền đốt lên nóc phòng và hành lang.
Ngọn lửa lắc lư không chừng, lại đốt càng lớn, giống như dã thú, thong thả mà kiên quyết tiến sát đôi nam nữ đang mặn nồng trong thiền phòng.
Bên trong thiền phòng.
- Uy, lý tưởng của ngươi ngoại trừ phát đại tài, còn gì nữa?
Quận chúa mày cong cong, hài hước nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn lãng Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm khuôn mặt tuấn tú thẹn thùng, ho khan hai tiếng, nghiêm trang nói:
- Phát tiểu tài cũng được...
Quận chúa cười khúc khích, sẵng giọng:
- Vào triều đình, người khác đều trông cậy vào thăng quan, ngươi ngược lại, một lòng một dạ nhớ thương phát tài. Ngươi nha, thật khác người...
- Quận chúa thì sao? Ngươi có lý tưởng gì?
Quận chúa vẻ mặt dần dần trở nên sâu xa, mắt đẹp nhìn Tiêu Phàm, trong ánh mắt tràn đầy tình cảm nồng đậm.
- Ta... Chỉ có nguyện làm một nữ tử khờ dại gặp được một thiếu niên nhẹ nhàng, cuộc đời này làm bạn, vui tháng ngày dài...
Tiêu Phàm nháy mắt mấy cái, cười nói:
- Ngươi gặp hắn chưa?
Quận chúa cười khẽ, sau đó thở dài:
- Gặp được ngươi, thật sự là ta kiếp trước tạo nghiệt nợ nần mà, ta vừa thấy ngươi liền rối loạn, đã quên cương thường, cho dù bị nghìn người sở chỉ, cũng đạo nghĩa không chùn bước, ta tựa như bươm bướm không để ý hậu quả đánh tới ngươi...
Tiêu Phàm thoáng có chút đắc ý cười nói:
- Ngươi nếu như giống bươm bướm thì ta đây chăng phải là một đống lửa hừng hực cháy...
Vừa dứt lời, Tiêu Phàm đột nhiên thần sắc biến đổi, duỗi tay chỉ vào một ít khói len qua khe cửa, hoảng sợ kinh hô:
- ... Lửa, lửa, lửa!
Quận chúa nhíu, hầm hừ nói:
- Ngươi kêu lớn tiếng như vậy để làm chi? Ta biết ta là bươm bướm, ngươi là lửa, bươm bướm đã đánh về phía ngươi, ngươi đốt ta thành tro cũng được...
- Không phải a... Lửa, lửa!
Tiêu Phàm chỉ vào cửa phòng gấp đến độ kêu to.
- Được rồi, cho ngươi đắc ý! Biết ngươi là lửa...
Quận chúa xinh đẹp trừng mắt liếc hắn một cái.
- Ta kháo! Ta không phải lửa, lửa ở bên ngoài!
Tiêu Phàm tức giận đến đẩy thân thể quận chúa ra, xoay mặt về phía cửa.
Quận chúa vừa thấy liền sợ ngây người, tiếp theo một tiếng thét lên:
- A —— lửa, lửa!
Tiêu Phàm bất đắc dĩ nói:
- Quận chúa, ta cũng thấy...
- Làm sao bây giờ? Tiêu Phàm, làm sao bây giờ? Sao lại có lửa?
Quận chúa sợ tới mức nước mắt cũng chảy ra, vẻ mặt bất lực nắm chặt vạt áo Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm mày cau chặt, tâm niệm thay đổi thật nhanh, lập tức biết đây là có người hại hắn.
Hiện tại chùa miếu không có một bóng người, thân quân thị vệ Giang Đô quận chúa còn canh giữ ở tự ngoại, cách thiền phòng khá xa, kêu cứu bọn họ nghe không được. Nếu đợi đến lúc lửa cháy lớn để bọn họ thấy được thì phỏng chừng có cứu hay không cũng không cần thiết...
- Thừa dịp thế lửa chưa lớn, chúng ta lao ra ngoài!
Tiêu Phàm quyết định thật nhanh.
Quận chúa sớm sợ tới mức hoang mang lo sợ, nghe vậy vội vàng gật đầu.
Tiêu Phàm nắm chặt quận chúa, mạnh mẽ một cước đá văng cửa phòng, vụn gỗ vẩy ra, đã thấy cửa phòng bị củi đốt chất đống lớn, hơn nữa củi đốt đang cháy phi thường nhanh, muốn lao ra là không thể
Khói đặc cuồn cuộn từ bên ngoài đổ vào nhanh chóng tràn ngập căn phòng, hai người trong phòng gần bên gang tấc nhưng lại xa cách tựa thiên nhai, cả hình dáng cũng không thấy rõ.
Tiêu Phàm lại kéo quận chúa lui trở về, khuôn mặt tuấn tú đã thấm ra một tầng mồ hôi, hắn sắc mặt tái mét, cả người lạnh run, không biết là bị tức hay là bị dọa.
Quận chúa bitj kín miệng mũi, ho sặc kịch liệt, khói quá nồng, nàng đã hít thở không thông.
- Khụ khụ, quận chúa, ra không được, chúng ta phải nghĩ biện pháp tự cứu!
Tiêu Phàm quát lớn.
Quận chúa thống khổ lắc đầu, buồn bã nói:
- Tiêu Phàm, chúng ta đã mất sinh lộ... Có thể cùng ngươi chết cùng một chỗ, đây là lễ vật tốt nhất ông trời cho ta...
Tiêu Phàm thật muốn bóp cổ ra sức lay tỉnh nàng.
Đây là lúc nào rồi còn diễn kịch, không hiểu nữ nhân này nghĩ gì nữa?
- Quận chúa, thích ăn vịt nướng không?
- A? Cái gì?
Đang đắm chìm trong đau xót, quận chúa nghe vậy ngẩn người, khuôn mặt lê hoa đái vũ nghi hoặc nhìn vào hắn.
Tiêu Phàm nghiêm túc nói:
- Nếu chúng ta không nghĩ biện pháp, này trong phòng sẽ có thêm hai con vịt nướng, một đực một cái, bóng loáng tỏa sáng...
Quận chúa:
- ...
Ngoài phòng củi cháy càng ngày càng mãnh liệt, thỉnh thoảng phát ra tiếng ba nổ vang, trong phòng khói đặc cũng càng ngày càng đậm hơn, tình thế vạn phần nguy cấp. Nếu nóc phòng chát, phòng sẽ đổ, khi đó bọn họ không phải bị thiêu chết chínhlà sặc chết, hoặc là đè chết...
Tiêu Phàm mí mắt nhảy lên, quay đầu nhìn chung quanh, thấy góc phòng sừng sững một cái chum nước. Hòa thượng khổ tu trong thiền phòng, thường ngảy chí một gáo nước, một bát cháo cho nên trong phòng luôn có một chum nước.
Tiêu Phàm không khỏi đại hỉ, chỉ vào chum nước đang định mở miệng, quận chúa lại cảm xúc không khống chế được ôm lấy hắn, hô lớn:
- Tiêu Phàm! Ôm chặt ta! Chúng ta dù phải chết cũng chết ở cùng nơi! Cho dù đốt thành bụi người khác cũng vô pháp tách chúng ta ra, chúng ta mai táng cùng một chỗ...
Quận chúa rơi lệ đầy mặt, động tình ôm lấy Tiêu Phàm, bệnh tâm thần lại lên, ánh mắt lộ vẻ quyết liệt.
Tiêu Phàm cũng rơi lệ đầy mặt:
- Quận chúa, nhưng, ta không muốn chết a...
- Ngươi... Không muốn chết cùng chỗ với ta?
Quận chúa vô cùng thất vọng.
- Ta đương nhiên nguyện ý! Nhưng... Chúng ta đâu nhất định phải chết đâu!
Quận chúa thất thần, vừa sặc khụ vừa nghi hoặc nhìn hắn.
Tiêu Phàm bỉ miệng mũi, chỉ chỉ chum nước.
Quận chúa vừa thấy chum nước, tức khắc kịch liệt phản đối:
- Không được! Vậy giống bộ dáng gì nữa? Nếu bị người thấy ta toàn thân ướt đẫm, ta còn gặp người thế nào nữa...
Tiêu Phàm thật sự rơi lệ...
Thời khắc giữ mạng còn bận tâm hình tượng, nữ nhân ngốc này trong đầu nghĩ gì đây?
Tiêu Phàm lập tức ôm lấy quận chúa, không để ý nàng kịch liệt giãy dụa, không chút khách khí ném nàng vào chum.
- Vào đi cho ta!
Bùm một tiếng, quận chúa ngã đầu chìm vào chum nước.
Không đợi nàng từ trong nước lao lên, Tiêu Phàm cũng bùm một tiếng nhảy vào.
Quận chúa đầu nhô khỏi mặt nước, đôi mắt xinh đẹp hung hăng trừng lên nhìn hắn, cả giận:
- Tiêu Phàm, ngươi... Ngươi hỗn đản!
Tiêu Phàm thâm tình nhìn chăm chú vào nàng:
- Quận chúa, cùng người yêu tắm uyên ương, ngươi không muốn sao?
Quận chúa sắc mặt giận dữ tức khắc trôi đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi, nàng cúi đầu, vô hạn thẹn thùng nói:
- Ngươi xấu lắm! Ta... Nguyện ý.
Tiêu Phàm môi run lên một lần:
...
Ngoài thiền phòng, thế lửa ngày càng mãnh liệt, Tử thần giơ cao câu liêm thương, nhe răng cười, ngày càng gần bọn họ...