Đại Minh Tinh Và Sát Thủ

Chương 8




Đi xuống thang lầu, chiếc xe cứu hỏa lững thững đi tới, cả xe cứu thương và xe cảnh sát cũng tới cùng. Lại là một trận hỗn loạn, người bị thương lần lượt được khiêng lên. Rồi mới làm việc theo thông lệ. Shona lôi một cái ghế ra, ngồi trước cửa phòng Michelle.

Rogers đã đi tới, trên tay còn cầm theo hai chiếc túi: “Nè, trước ăn tạm cái này đi.” Hắn đưa một túi cho Shona.

Ngửi thấy mùi thức ăn, “Cám ơn” Shona khẽ gật đầu. Lại nhìn lướt qua cái túi còn lại trên tay Rogers, “Cần tôi cầm vào hộ không”

Rogers hơi sửng sốt một chút, nhớ tới Michelle nói qua tên vệ sĩ này là bạn từ nhỏ của cậu ta, giao tình không mỏng. Liền đưa cái túi kia cho anh: “Vậy phiền cậu, có điều, tôi nghe nói hai người đã quen nhau từ lâu rồi, là bạn bè lâu năm, mong anh hãy cố gắng an ủi cậu ấy một chút, buổi chiều còn phải tiếp tục chụp hình, cho nên tốt nhất là đến chiều cậu ấy có thể phục hồi tinh thần. Vả lại có lẽ anh không biết, quảng cáo này rất quan trọng với sự nghiệp của cậu ấy. Tôi nghĩ chắc anh cũng biết, người bạn tốt nhất của cậu ấy vừa mới qua đời cách đây không lâu,  nếu như không phải quảng cáo này rất quan trọng tôi cũng không muốn bắt cậu ấy phải làm việc vào lúc này. Nhưng nếu đã tới, thì cũng đừng vì chuyện ngoài ý muốn này mà thất bại trong gang tấc.”

Shona khẽ cười, “Được”. Vươn tay vỗ vỗ lên vai Rogers, “Đừng lo lắng.” Đứng dậy kéo ghế ra, anh đẩy cửa bước vào.

Một lần nữa đóng cửa lại, anh đi tới phía sau bình phong, hơi sửng sốt.

Đi dạo một vòng quanh Quỷ môn quan còn tưởng rằng cậu ta sợ rồi chứ, kết quả cư nhiên cậu ta lại đang ngủ say sưa trong phòng…

Khóe miệng nhếch lên một độ cung xinh đẹp, Shona đi đến bên giường Michelle ngồi xuống. Dù đang trong mộng Michelle vẫn không hề thả lỏng, lông mày nhíu lại, nhưng không hề tổn hao chút gì đến vẻ anh tuấn của cậu. Mái tóc đen dài lộ ra dưới thân cậu. Dường như đã bị nó mê hoặc, Shona nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve mái tóc của cậu, mềm mại như tơ…

Đột nhiên, Michelle cau chặt đôi lông mày lại, “Peter… Peter…” Từ tiếng thì thầm tự nói dần dần chuyển sang gào to: “Peter chạy mau! Chạy mau a!”

Cậu giật một cái rồi ngồi bật dậy! Trên trán rướm đầy những giọt mồ hôi li ti! Ánh mắt mờ mịt dường như vẫn chưa phân biệt được giữa cảnh trong mơ và hiện thực.

Shona thu hồi tay lại, cầm túi cơm trưa đặt lên đầu gối của cậu, “Ác mộng”

Suy nghĩ một chút, Michelle lắc đầu… “Anh, vào đây bao lâu rồi” Cậu nhìn biểu tình bình tĩnh của Shona, anh ta, nghe thấy những gì rồi

“Vừa mới.” Trả lời ngắn gọn, Shona đứng lên, ngồi vào bên cạnh sô pha.

Quệt miệng, Michelle đã bắt đầu quen với loại thái độ trong vẻ hiền hòa lại mang theo chút lãnh đạm này, cậu thân ở hoàn cảnh mà xung quanh đều là hư tình giả ý, nên loại thái độ này của Shona trái lại khiến cậu cảm thấy kiên định hơn. Cậu cúi đầu thấy trên tay có hai túi cơm trưa, đột nhiên nghĩ đến sự cẩn trọng của Shona, “Anh không ăn Đói không có thể lực thì sao có thể bảo vệ tôi”

Gia hỏa này đúng là coi anh như vệ sĩ rồi, Shona nhướn mi, nhìn cậu: “Cứ cẩn thận vẫn tốt hơn.”

Đúng vậy, đúng vậy, dù sao quan hệ giữa bọn họ cũng là giết người và bị giết. Vì sao người bị giết là cậu đây lại cứ hết lần này tới lần khác không có giác ngộ cao với tên giết người chứ! Hung hăng trừng Shona một cái, Michelle cầm cơm trưa lên bắt đầu ăn.

Nhìn Michelle ăn như hổ đói, Shona nhướn nhướn mày, xem ra cậu ta hoàn toàn không cần điều chỉnh tâm tình.

“Thực sự không muốn.” Michelle giơ một túi cơm khác lên, tùy tiện hỏi một câu rồi lại không coi ai ra gì mà tiếp tục việc dang dở. “Đúng rồi.” Gió cuốn mây tan mà nuốt xuống miếng tiếp theo, “Vừa rồi có người nào bị thương không”

“Trợ lí ánh sáng, hình như bị gãy xương sườn, mặt bị bỏng. Những người khác đều không sao.”

“Đưa đi bệnh viện rồi”

“Ân.”

“Vừa rồi thực sự rất cám ơn anh.”

“Cậu đã cám ơn rồi.” Shona ngoảnh lại nhìn cậu từ trên xuống dưới một lần, “Tay là vừa nãy bị thương à”

“Ách,” Michelle hơi chột dạ, “Không cần giả vờ lo lắng, anh lại không phải là vệ sĩ của tôi thật.” Đĩnh đạc cầm lấy khăn ướt tùy tiện lau mu tay vài ba cái. Cái chân thon dài duỗi ra, “Buổi chiều còn phải tiếp tục khởi công nữa à”

“Ân.” Shona thu hồi tầm mắt, vươn tay rút một điếu thuốc ra, xành xạch một tiếng, một ngọn lửa tự động đưa đến trước mặt anh. Mái tóc dài của Michelle xõa xuống ngay trước mắt.

Shona lưu loát nghiêng đầu châm điếu thuốc.

Nhìn gương mặt tinh xảo kia cúi xuống trước tay mình, tim Michelle đập mau hơn, gương mặt mất tự nhiên mà đỏ ửng lên.

“Sao vậy” Shona ưu nhã phun ra làn khói trắng, nghi hoặc nhìn Michelle: “ Đi một vòng quanh Quỷ môn quan, khiến cho thái độ của cậu đối với tôi cũng thay đổi”

“Hừ!” Michelle buồn bực hất mái tóc phía dưới, thoáng cái ngồi xuống bên cạnh ghế sô pha của Shona. “Dù sao thì anh cũng đã cứu tôi.” Mà anh lại mê người như vậy… đương nhiên nửa câu sau là nuốt vào bụng. Tay phải nhấc rượu đỏ trên bàn lên, sau khi rót xong rượu vào ly cho hai người, cậu cầm lấy một ly đưa cho Shona, còn mình lại cầm lấy một ly khác.

“Không có độc đâu.” Cậu khiêu khích liếc nhìn Shona, tự uống một ngụm trong ly của mình trước làm mẫu.

Cổ tay buông xuống, Shona chậm rãi lắc lắc cái ly trong tay mình.

Trong khoảng thời gian ngắn, ai cũng không nói thêm gì, trong phòng, hai người đàn ông anh tuấn cấu thành một bức tranh vô cùng mĩ lệ.