Đại Minh Tinh Và Sát Thủ

Chương 5




Trong phòng đột nhiên trở nên yên lặng, không khí ngưng kết lại.

Toàn thân giống như ngâm vào nước biển lạnh băng, ngay cả máu cũng như đông cứng…

Michelle có thể nghe thấy tiếng tim của mình đập! Tếng động kinh người!

Trên trán tích lại từng giọt mồ hôi lạnh chảy ra!

Con mịa nó! Sao cậu lại quên mất chứ! Đã thế còn thốt ra “lấy diện mạo của anh”!

Lần này thực sự xong rồi!

Peter xem ra tôi sắp xuống đó bồi cậu rồi!

Hai má Michelle giật giật: “Con mịa nó, đây là anh đang muốn lấy oán trả ơn! Khi anh té xỉu tôi ngay đến một sợi tóc của anh cũng không động đến!”

“Vô cùng cảm ơn cậu, nhưng mà tôi thích tất cả mọi thứ đều phải làm theo quy củ. Phiền cậu trả lại danh thiếp của tôi cho tôi.”

“Danh Danh thiếp”

“Hẳn là người giới thiệu cậu đến tìm tôi đã đưa danh thiếp cho cậu đi. Đừng để tôi phải trở mặt, như vậy không phải việc gì tốt đẹp đâu.”

Michelle cắn chặt răng, hung hăng trừng anh, anh ta sợ sau khi giết mình sẽ lưu lại manh mối! “Con mịa nó, anh cũng thật đủ ngoan a. Cút mịa nó đi, anh vĩnh viễn cũng đừng mong tìm được tấm danh thiếp kia.”

“Tôi không tìm được thì cảnh sát cũng không tìm được. Vậy nó cũng chẳng có tác dụng gì nữa.” Shona cười nói.

Sắc mặt Michelle tái mét, chết tiệt, xem ra lần này cậu xong rồi! “Tôi biết ngay là lão già kia sớm muộn gì cũng sẽ hại chết tôi.”

“Anthony Felsted”

“Đúng.” Thấy một cơ hội sống, Michelle vội vàng nói: “Anthony Felsted – là ông ta đưa danh thiếp cho tôi.”

“Vậy ư” Shona buông súng xuống, tạm thời anh không hy vọng kết thù kết oán gì với Anthony Felsted. Thật là phiền toái a! Anh đặt súng ngắm lên bàn, nhàm chán mà lấy ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn.

Một bên là một tên diễn viên nhàm chán nhìn thấy tướng mạo của mình.

Một bên lại là gia tộc Anthony Felsted thống trị New York bảy năm liền.

Thật đúng là khó khăn a…

Michelle khẩn trương chăm chăm nhìn anh, chậm rãi di động đến cái bàn…

“Có thể cho tôi mượn điện thoại dùng được không” Shona đột nhiên hỏi.

Michelle toàn thân cứng đờ, đứng sững lại: “Có, có thể.”

Shona nói cám ơn rồi cầm lấy điện thoại: “Xin chào, tôi muốn tìm Anthony Felsted.”

Michelle biết, nếu lúc này Anthony Felsted nói cậu chỉ là một vai diễn không quan trọng, cậu liền không cần phải diễn nữa! Cậu phải dựa vào chính mình!

Cậu chậm rãi ngồi xuống sô pha, khẩu súng ngắm kia đặt ngay tại trước mặt. Tuy rằng cậu chưa từng dùng qua, nhưng dù sao cậu cũng biết cách bóp cò! Chỉ cần trong vài giây, chỉ cần động tác của cậu đủ nhanh là cậu có thể lấy được khẩu súng kia!

Mỗi giây qua đi, Michelle chưa bao giờ tập trung cao độ như thế, thậm chí cậu còn không nghe được Shona đang thảo luận gì qua điện thoại, ánh mắt chỉ nhìn chăm chú vào khẩu súng kia!

Đột nhiên, cậu lao về phía trước, hai tay vừa mới đặt lên khẩu súng! “Đừng nhúc nhích!”

Michelle hoảng hốt ngẩng đầu nhìn họng súng tối om trước mặt, một khẩu súng lục, họng súng ngắm ngay vào cậu! Phát ra khí sắc bén nhọn khiến kẻ khác phải khiếp sợ.

“Đừng động vào nó được không” Shona dùng khẩu súng tuỳ thân của mình ý bảo cậu ngồi trở lại vị trí cũ.

Mịa nó, Michelle nản lòng ngồi xuống. Lần này, cậu vểnh tai lên nghe cuộc nói chuyện giữa Shona và Anthony Felsted.

“Được rồi, tôi sẽ xử lý, không cần khách khí.”

Xong rồi Cậu khẩn trương đến mức thở cũng không dám thở mạnh! Ánh mắt gắt gao nhìn Shona.

Trong phòng lại một mảnh trầm tĩnh. Shona tựa hồ đang trầm tư, khẩu súng trên tay gõ gõ xuống mặt bàn.

“Con mịa nó anh nói cái gì đi a! Anh như vậy sắp bức điên tôi đến nơi rồi!”

Michelle thật sự chịu không nổi, cái chết – giờ cậu đã không còn sợ nữa, cùng lắm thì xuống bồi Peter thôi! Loại yên lặng kiểu này mới đúng là tra tấn!

“Tôi muốn nói chuyện với cậu.” Đột nhiên Shona nhét khẩu súng lại sau thắt lưng.

“Nói, nói cái gì” Michelle kinh ngạc đến mức nói lắp bắp.

“Là thế này, không biết cậu có hiểu vì sao Anthony Felsted lại muốn giúp cậu không.” Thấy Michelle lắc lắc đầu, Shona chậm rãi nói: “Tôi đoán, lão ta muốn dùng cậu mượn đao giết chết Violet Carlos rồi sau đó thuận lợi hợp tác cùng mafia mà không gây thù kết oán.”

Hoá ra… chỉ là con chó nuôi của lão hồ li, Michelle ngầm nghiến răng.

Cậu cảnh giác nhìn Shona:“Không phải anh cho là tôi sẽ chết nên mới nói với tôi mấy chuyện này đấy chứ.”

“Tạm thời lão ta chưa hy vọng cậu chết.”

Anh thật đúng là nghe lời ông ta nha, Michelle trong lòng thầm khinh bỉ.

“Nếu cậu chết, rất nhiều chuyện không thể giải thích rõ. Haiz, sự tình luôn phức tạp như thế. Tôi cũng không thích.”

“Vậy anh có thể nói đơn giản một chút!”

“Được, hiện tại tôi có hai lựa chọn: thứ nhất, tôi giết cậu, từ nay về sau sẽ không còn ai nhìn thấy tôi. Mà lão Anthony Felsted kia, cùng lắm thì tôi không làm ăn với lão. Thứ hai, tôi tuỳ thời tuỳ chỗ theo cậu, rồi đợi Anthony Felsted nói có thể, thế cục ổn định động thủ lần nữa. Như vậy không những cam đoan người đã nhìn thấy diện mạo của tôi không bị rơi vào tay kẻ khác, đồng thời còn có thể trả cho Anthony Felsted một cái nhân tình.” Tạm dừng một lát, anh ngẩng đầu nhìn Michelle: “Ý kiến của cậu thì sao”

Michelle nghiến răng nghiến lợi trừng anh, anh ta thật con mịa nó không phải người! “Anh tuỳ thời đều có thể giết tôi vậy vì sao lại còn phải đi theo tôi Đợi đến khi nào muốn giết tôi thì quay lại không phải tốt hơn sao”

“Cậu là đại minh tinh, tôi không muốn cậu nói những điều không cần thiết với công chúng.”

“Tôi con mịa nó biết ngay là giao thiệp cùng với mafia các người sẽ không có kết cục gì tốt.” Michelle hung hăng trừng Shona.

“Vậy lựa chọn của cậu là gì”

“Tôi chọn cái sau.” Michelle không chút do dự nói. Chuyện đùa, phương án sau ít nhất còn có một đường sống.

Shona mỉm cười: “Vậy mời cậu gọi điện thoại an bài tất cả mọi việc đi, cậu là người của công chúng, bên người có thêm vệ sĩ hẳn là chuyện bình thường. Bạn tốt vừa mới qua đời, cậu có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút, cho mình khoảng thời gian riêng tư. Mặt khác,” anh lại rút súng ra “Hy vọng cậu có thể phối hợp.”

“Oanh” Một tiếng. Đồ vật trên bàn đều bị lực lớn quét qua! Điện thoại đung đưa cạnh bàn, “bộp, bộp” đập vào thành bàn, trong phút chốc yên tĩnh mà phá lệ chói tai.

Mấy người hoặc ngồi hoặc đứng trong phòng ở phía sau, đều thức thời mà đi ra ngoài.

“Gần đây ngài rất dễ kích động.” Một người đàn ông trẻ tuổi duy nhất không bước ra khỏi phòng đẩy đẩy kính mắt nói, vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại đang lắc lư kia.

Anthony Felsted hít thở một hơi thật sâu, lại tựa lưng vào ghế. Ánh mắt phẫn nộ dần chuyển sang ngoan độc: “Đến khi nào đám heo Janelle ngu xuẩn kia mới tra ra được Michelle!!”

“Còn cần thêm chút thời gian. Chúng ta chỉ có thể chờ đợi, không thể để bọn họ biết chúng ta có liên quan đến chuyện này.”

“Mẹ kiếp! Đám heo ngu ngốc.”

“Thứ tôi nói thẳng, ngài Anthony Felsted, tôi biết gần đây hành động của chúng ta bị giám sát khiến ngài lo nghĩ, nhưng hiện tại không phải thời điểm để phát giận.”

“Không sai, không sai, cậu nói đúng, Mạt.” Anthony Felsted thì thào tự nói,  tay chống huyệt thái dương đang phập phồng, tính tình của lão quả thật ngày càng không xong: “Chuyện tình của tên diễn viên kia diễn biến phức tạp. Hoả Lang vừa báo đến, Michelle đang nằm trong tay hắn ta.”

“Có lẽ ngài không cần lo lắng, Hoả Lang đã thoát ly LSA  lâu rồi.”

“Nhưng không không chế Michelle trong tay là sai lầm của chúng ta.” Anthony Felsted nhíu mày: “LSA đối với đứa con nuôi nhà Acheson Richmond truy giết thế nào rồi”

“Sau thất bại lần trước vẫn không thấy tiến triển, nhưng việc hắn ta biến mất một thời gian cũng có lợi cho chúng ta.” Mạt cúi đầu, khí định thần nhàn thu thập lại đống đồ đạc tán loạn.

“Michelle, Michelle, theo dõi cậu ta sát sao cho ta, cậu ta là một nước cờ quan trọng của chúng ta, quyết không thể có sơ xuất.”

Yên lặng một chút, “Hiện tại có lẽ chúng ta hẳn là nên thuận theo tự nhiên, gác quan hệ với cậu ta sang một bên.” Mạt nhẹ nhàng đặt cây bút máy cuối cùng lên bàn.

Thần thái bình tĩnh tự nhiên cuối cùng cũng khiến sát ý trong mắt Anthony Felsted chậm rãi thối lui. Lộ ra mỉm cười: “Thuận theo tự nhiên, đó là một ý kiến hay.”