Đại Minh Tinh Và Sát Thủ

Chương 19




Sáng sớm ngày hôm sau, khi Shona ra ngoài thì thấy ở cửa tàn thuốc đầy đất, nhíu mày. Một loại phiền muộn dâng lên trong lòng, anh hơi chán ghét chính mình như vậy.

Michelle gần như cả đêm không ngủ, cậu nhìn Shona chạy ra, lại ngồi lên hành lang.

Cậu cảm thấy mình quả thực giống một thằng ngốc! Ngay lúc cậu cho rằng bọn họ cuối cùng cũng có chút tiến triển, thì một chậu nước lạnh của Nala đã khiến cậu đông cứng hoàn toàn.

Vừa nghĩ tới trong trái tim người kia đã từng, thậm chí có khả năng vẫn luôn có hình bóng của một người đàn ông, cậu liền cảm thấy trái tim đau như bị xé rách! Cậu ngẩng đầu dùng sức phun khói trắng ra.

Từ hôm qua đến hôm nay đã là bảy bao thuốc rồi.

Trong lòng trống vắng.

“Ya Không đi chạy bộ cùng à” Nala cười tủm tỉm ngồi xuống bên cạnh cậu, “Phiền lòng vậy sao Bao thứ mấy rồi”

Hoàn toàn phớt lờ cô ta, Michelle chưa từng cảm thấy một người phụ nữ nào lại có thể đáng ghét đến như vậy.

“Còn đang phiền muộn về mối tình đầu tôi nói hôm qua của Shona sao” Nala kéo kéo cánh tay Michelle, “Anh thật lòng à Tình huống kiểu này giữa các anh cũng quá khôi hài đi”

Michelle trực tiếp cầm lấy thuốc đứng dậy, vẫn không thèm nhìn Nala, cậu trực tiếp vòng qua cô nàng đi vào nhà.

“Parker anh không muốn hỏi gì tôi sao” Nala ngẩng đầu cười đến đơn thuần mà thiện lương, “Tỉ như vì sao Shona phải rời khỏi tổ chức Tỉ như người đàn ông kia có bộ dáng như thế nào Tỉ như vì sao bọn họ không bên nhau Lại tỉ như,” cô nàng đắc ý khi thấy cuối cùng Michelle cũng chịu dừng bước, “Đêm qua rốt cuộc chúng tôi có làm hay không”

Thân thể Michelle cứng đờ.

“Tôi biết hôm qua anh ở ngoài cửa nghe trộm.” Nala vỗ vỗ bên người, ý bảo Michelle ngồi xuống. “Chúng tôi không làm, cả một đêm chúng tôi chỉ ngồi tâm sự.”

Michelle một lần nữa ngồi trở về, một lần nữa châm thuốc, “Vậy nói nghe một chút về người đàn ông kia đi.”

“Kì thực tôi cũng không rõ lắm.” Nala cười ngại ngùng.

Đúng là đang đùa cậu đây mà! Michelle trừng cô nàng một cái, nhưng không xúc động đứng lên. Nếu như cô ta muốn nói chuyện phiếm thì cứ nói chuyện phiếm là được.

“A, có thể ngồi nói chuyện phiếm với anh thế này thật cứ như mơ vậy.” Cặp mắt Nala cong thành hình trăng non, nháy mắt tinh nghịch với Michelle một cái.

“Cô đang cám dỗ tôi sao” Michelle hoàn toàn chẳng có thiện cảm gì với cô nàng, trong mắt cậu cô ta từ đầu đến chân đều là giả dối, loại giả dối này khiến cậu nhớ tới Anthony Felsted, lão gia hoả đó cũng cái kiểu mang cái mặt nạ thích làm việc thiện giúp người.

“Anh thật đáng yêu.” Nala nghiêng đầu, cười tủm tỉm nhìn cậu, quay đầu về phía sau nhìn xa xăm. “Anh đừng đánh chủ ý lên Shona nữa, tôi thực sự rất thích anh ấy, trải qua cuộc sống kích thích như thế nhưng luôn luôn bình thản mà ôn nhu. Tôi thích tính cách này của anh ấy lắm, không vội vàng không nóng nảy, không giống tôi luôn luôn xúc động, hành động theo cảm tính.”

Michelle nhìn cô, “Cô và Shona quen nhau bao lâu rồi”

“Lâu lắm rồi, khi đó Shona mới mười một tuổi.” Nala bắt đầu khoa tay múa chân kể lại, “Anh ấy do cha mẹ tử vong ngoài ý muốn nên từ mười tuổi đến mười ba tuổi tròn ba năm không hề nói chuyện. Khi đó anh ấy mắc chứng tự bế nghiêm trọng, tôi cũng vậy. Chúng tôi quen biết nhau trong khoá trị liệu cá heo. Ba mẹ tôi rất thích anh ấy, khi đó luôn mời anh ấy đến nhà tôi ăn cơm.”

Nala quay đầu lại, “Trên thế giới này không ai hiểu Shona hơn tôi.” Cô nàng đắc ý cười ngọt ngào.

“Cứ cười mãi như thế không sợ có nếp nhăn à” Michelle ác độc nhướn mi nhìn khuôn mặt tươi cười của cô.

“Bắt đầu muốn công kích tôi sao” Nụ cười của Nala một chút cũng không hề thay đổi.

“Thời gian quen biết và chiều sâu không có quan hệ trực tiếp với nhau. Cho dù có quen biết cả đời, cũng có thể hoàn toàn không hiểu gì cả. Cô có biết thứ Shona thực sự mong muốn là gì không” Michelle nhịn không được muốn đánh nát nụ cười chói mắt đó.

“Sao vậy, Shona đã nói với anh về những điều cất giấu trong lòng” Nala dường như đã liệu trước tất cả tình huống, cười đến tự tin mà thong dong, “Hay là anh ấy đã bày ra mặt không lí trí Chính là những điều này Cho nên anh mới cho rằng Shona đã bắt đầu động tình”

Michelle nhất thời nghẹn lời.

“Đây cũng không kì quái a, vì sao Shona không thể mở lòng với anh chứ Anh sớm muộn gì cũng sẽ chết a, anh ấy chẳng qua là đang lợi dụng anh để anh có thể thành thành thực thực không gây thêm phiền phức cho anh ấy. Anh là người thuận nước dong thuyền tốt nhất, đợi đến khi Anthony gật đầu một cái, pằng!” Nala lấy tay làm bộ dáng cây súng, “Tất cả phiền toái liên quan đến anh liền biến mất, Shona vẫn là Shona kia.”

Trái tim bị đâm mạnh một dao! Tay trái siết chặt tay phải, móng tay cắm vào lòng bàn tay! Michelle nhìn phía trước, trong ánh mắt là một mảnh tĩnh lặng.

“Đau lòng rồi” Nala nhăn mũi, mang theo ánh mắt đồng tình nhìn cậu.

“Cô coi tôi là đồ ngốc à.” Michelle đột nhiên nhẹ nhõm, ánh mắt tràn ngập tự tin nhìn thấy chân tướng. “Cô có thể nói như vậy chứng tỏ cô dè chừng tôi, chứng minh cô có cảm giác khủng hoảng. Cám ơn sự nâng đỡ của cô, những lời này của cô khiến tôi có thêm lòng tin.”

Nala sửng sốt một chốc, nụ cười lại nhanh chóng khôi phục, “Anh thật thú vị, Michelle chúng ta có thể làm một cuộc thử nghiệm.”

Cô dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp một cái gói plastic nhỏ, bên trong là ít bột phấn màu trắng, “Chút dược này rất thú vị, sẽ khiến người ta động dục đánh mất ý chí, ngày hôm sau tuyệt đối sẽ không nhớ ra đã xảy ra chuyện gì.”

Cô cười đặt cái gói lên nền nhà cạnh Michelle, “Nếu đến ngày hôm sau, anh nói với Shona anh và anh ấy đã phát sinh rồi, anh đoán xem Shona có thể giết anh hay không nhỉ”

Ngữ khí mê hoặc càng như một loại thôi miên, “Nếu như Shona thực sự động tình như anh nghĩ, dù là chỉ có chút xíu rung động, như vậy anh ấy sẽ không giết anh. Nếu như anh chỉ là người qua đường, thì anh ấy sẽ không bận tâm đến Anthony nữa mà trực tiếp động thủ.”

Michelle cúi đầu sững sờ nhìn cái gói kia.

“Thế nào Cuộc thử nghiệm này rất thú vị phải không Mặc kệ kết quả thế nào chí ít anh có thể đạt được Shona, cho dù chỉ là một lần.”

Ánh mắt cuối cùng cũng có tiêu điểm, Michelle trực tiếp ném điếu thuốc trong tay xuống mặt đất!

“Cút mịa nó đi! Tôi sẽ không làm những chuyện tổn thương anh ta như thế này! Cô cút đi cho tôi!”

Biểu tình của Nala cứng đờ, nhưng lại nhanh chóng nở nụ cười. “Đừng tức giận mà, dùng hay không tuỳ anh quyết định.”

“Cô có thể biến rồi.” Michelle không thèm để ý tới cô nàng.

“Anh cho là anh rất hiểu Shona ư” Nụ cười của Nala trở nên có thâm ý, đôi mắt màu lam toả ra ánh sáng u ám, “Tôi và Shona mới là người của cùng một thế giới, trong thế giới bất cứ lúc nào cũng cần phải kéo căng thần kinh, tầm quan trọng của chúng tôi với nhau anh sẽ không bao giờ hiểu được. Oh, được rồi, anh là cô nhi đúng không, cho nên liền nghĩ mình có thể hiểu cảm giác của Shona Anh quá ngây thơ rồi. Các anh hoàn toàn khác nhau, anh sẽ không hiểu được cái cảm giác mất đi cha mẹ. Anh đã từng thấy những người sinh ra đã mù phát điên chưa Mà phát điên nhiều hơn là những người đã từng thấy mặt trời chói lọi rồi lại mất đi ánh sáng. Mất đi so với chưa bao giờ có càng đau khổ nhiều hơn, sự đau đớn này của Shona, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ hiểu được.”

Nala đứng lên, khẽ cười, “Đối với anh, tôi và Shona mà nói, tôi là người có khả năng sẽ mất đi, mà anh, là người chưa bao giờ có. Cho nên, dù thế nào tôi cũng không thể buông tay. Anh hãy từ bỏ hi vọng đi.”

Khoé miệng Michelle hơi nhếch lên, những lời này sao có thể ảnh hưởng đến cậu được chứ…

Nguyên nhân duy nhất để Nala nói ra những lời này, chính là cô ta cũng cảm giác được Shona đã rung động.

Cô ta đang sợ…

Ý nghĩ thanh tỉnh dị thường, đáy lòng đắc ý một trận, Michelle phát hiện khí trời hôm nay thật là tốt đến lạ thường.

“Shona đã trở về.” Nala tựa vào khung cửa, cười nhìn phía xa xa. “Lúc nam sinh chạy bộ thực sự rất gợi cảm. Nhưng sao Michelle anh lại không vận động chứ Vẫn sống cuộc sống suy đồi vậy Anh sẽ nhanh chóng thấy bắp thịt của mình biến mất, da lỏng, vóc người biến dạng. Cuộc sống như thế cũng không phải là tốt.”

“Cô thật biết cách phá hư tâm tình của người khác.” Michelle hơi chột dạ, nghĩ đến hình ảnh Nala vừa miêu tả khiến toàn thân cậu run lên.

Shona ngừng trước cửa, tương tiếp với tầm mắt của Michelle, có một loại cảm giác kì quặc muốn nói lại thôi. Anh không được tự nhiên cầm lấy tách cà phê đã đặt sẵn ở bậu cửa sổ. “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Nala nghiêng người hôn lên môi Shona.

Shona ngây ngẩn cả người, anh phản ứng giật lùi về phía sau, “Nala” Anh cau mày.

“Nụ hôn chào buổi sáng.”

“…Anh hi vọng đêm qua chúng ta đã nói rõ rồi chứ.” Shona có chút hối hận, buổi tối lần trước kia không phân rõ ai sai ai đúng, nhưng anh vẫn mong muốn hai người chỉ là bạn.

“Anh không cần để ý.” Nala cười khoát khoát tay. “Vẫn làm bạn là được rồi.”

Shona cười xoa xoa đầu cô.

Vô ý thức dùng dư quang tìm Michelle, nhưng phát hiện từ lúc Nala hôn anh cậu đã bỏ đi.

Nala mỉm cười ngọt ngào, cúi đầu nhìn sàn nhà, gói thuốc kia đã không còn.

Nụ cười phát ra từ nội tâm càng thêm vui vẻ.

Cô nàng khe khẽ cắn ngón tay, tên Michelle kia thật là dễ lợi dụng.