Đại Minh Tinh Là Chồng Tôi!

Chương 19: 19: Ghen





Vốn dĩ đều có cảm xúc với nhau nhưng lại không dám mở lời.

Mỗi người có mỗi nỗi lo riêng, người sợ hào quang của mình sẽ ảnh hưởng tới người ấy, người lại sợ người ấy chẳng thể mở lòng.
Cẩm Nhiên nằm lăn trên giường, cô tuy đã gần chạm mốc tuổi 23 nhưng chuyện tình cảm cũng chưa một lần có kinh nghiệm.

Cô không biết bày tỏ thế nào để anh biết cô thích anh.

Hơn nữa, cô cũng rất sợ, sợ anh chưa sẵn sàng đón nhận tình cảm này, sợ anh chỉ yêu mỗi ánh đèn sân khấu và hào quang của riêng mình.

Nghĩ ngợi mãi vẫn là nên ngủ để sáng mai còn kịp cùng anh tới phim trường.
Hôm nay chính là ngày cuối cùng của bộ phim.

Sáng sớm, cô đã cùng tài xế ghé nhà anh để cùng tới đoàn.

Hôm nay đóng máy rồi nên ai nấy cũng muốn nhanh chóng một chút để có thể xã vai diễn.
Cảnh quay cuối cùng cũng bắt đầu chạy máy nhưng mà lần cuối này cũng không hề đơn giản.

Chính là cảnh nam nữ chính "lên giường" cùng nhau.

Tuy cũng chỉ là những cảnh hôn môi và sự đụng chạm môi lên trên cổ và vai của nữ chính như những lần đóng phim trước.

Nhưng lần này Nhất Dương lại cảm thấy nặng nề hơn hẳn.


Hít sâu một hơi, anh bắt đầu bặm môi đứng trước đàn chị Trương Nhã Dư cúi đầu.
- Cho phép đàn em mạo muội một chút ạ.
- Haha không sao, mau chóng đóng máy phim thôi.
Cẩm Nhiên nhìn anh muốn bắn ra lửa rồi mà anh vẫn còn cười đùa được.

Tay cô còn siết chặt tờ kịch bản đến mức nó như muốn rách ra.

Cả hai bắt đầu vào vai diễn, máy vừa chạy cả hai đã lao vào nhau ôm hôn.

Đầu óc của Cẩm Nhiên ong ong lên không còn nghe nổi cái gì lọt tai nữa.

Bây giờ ai dám lại ghẹo gan cô chắc chắn sẽ phải lãnh hậu quả.

Vậy mà tên Nhạc Hạo kia từ đâu bước tới nhìn cô còn vô tư cười đùa.
- Hôm nay đóng máy rồi, thật tiếc rằng từ mai trở đi sẽ không được gặp người đẹp nữa.
Cẩm Nhiên hít sâu một hơi, đôi mắt không chút thiện cảm lại cộng chung với sự phẫn nộ.

Cô nhìn thẳng vào mắt Nhạc Hạo nở một nụ cười đầy khinh bỉ.
- Rất tiếc là tôi lại không muốn gặp anh.
- Sao một người xinh đẹp như em lại có thể hung dữ như vậy?
- Anh ghẹo gan tôi hả? Hết việc thì mau cút về nhà! Sao cứ phải đi kiếm chuyện với người khác?
Cô bực bội rời khỏi phim trường khiến Nhạc Hạo ngơ ra đấy.

Thật sự là vẫn chưa thể hiểu cậu ta đã làm gì sai.

Nhất Dương tuy cảm thấy rợn tóc gáy nhưng cũng mau chóng hoàn thành cảnh quay.

Bộ phim chính thức đóng máy.

Cả đoàn ai nấy cũng đều cúi đầu cảm ơn, Nhất Dương cũng cúi đầu lễ phép tạm biệt mọi người.
Lúc diễn xong, anh không quên đưa mắt tìm Cẩm Nhiên nhưng mà mãi vẫn không thấy cô đâu.

Sự lo lắng dâng lên, anh chạy vội vào bên trong tìm kiếm.

Hơi thở cũng dần trở nên nhẹ nhàng khi thấy cô đang xếp đồ hộ mình.
- Này, lịch trình tiếp theo là gì vậy?
- Về công ty.
Nói rồi cô bỏ ra ngoài, lướt ngang qua anh như không khí.

Nhất Dương nhíu mày chạy theo cô ra ngoài xe.

Không quên cúi đầu cảm ơn cả đoàn làm phim.

- Tạm biệt mọi người, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ.

- Nhất Dương không đi ăn chúc mừng cùng đoàn sao?
- Xin lỗi nha, tôi còn có lịch trình phía sau.

- Tiếc thật đấy, sau này mong gặp lại cậu.

Cậu và Nhã Dư thật sự rất đẹp đôi, hi vọng sau phim sẽ có tin hẹn hò.
Cẩm Nhiên đang vui vẻ khuôn mặt bỗng chốc cứng đờ, cúi đầu lần nữa tạm biệt mọi người, cô bước ra ngoài xe.

Nhất Dương thấy cô đi rồi lại nóng ruột.
- Sao có thể chứ, thôi tạm biệt mọi người nha.
Chạy vội ra ngoài xe, nhìn khuôn mặt khó chịu của cô anh cũng không biết nên làm gì.

Tự nhiên lại có cảm giác tội lỗi, nhưng mà anh có làm gì sai đâu.

- Cẩm Nhiên này...
- Sắp tới công ty rồi, lịch trình là tập nhảy và live tream cùng fan.

Hôm nay chỉ nhiêu đó, tầm 10 giờ có thể về.
- Vậy có muốn đi ăn tối trước khi quay về công ty không?
- No rồi.
- Cô đã ăn gì đâu mà no.
- Ăn tức đủ no rồi, aaaa anh im miệng cho tôi nghe nhạc đi.

Đừng nói thêm nữa được không?
Tự dưng bị la lại còn bị bắt im lặng.

Có minh tinh nào khổ như anh? Quản lý nói một chớ có dám làm hai.


Im lặng đến khi tới công ty, Cẩm Nhiên xách đồ xuống trước.

Hôm nay còn khướt từ luôn sự giúp đỡ xách đồ của Nhất Dương.

Anh cứ như chú cún con vậy, lật đật chạy theo cô dù chẳng biết bản thân đã làm gì không đúng nữa.

Lúc này một nhân viên công ty đi ngang qua lại vô tình nhắc đến bộ phim.
- Nhất Dương à, bộ phim tốt chứ?
- Dạ vâng mọi thứ rất tốt, cảm ơn anh.
Nghe cái câu rất tốt của anh là ứa máu.

Cẩm Nhiên cười tươi chào nhân viên, bỏ đi nhưng giọng điệu vẫn vô cùng đay nghiến người bên cạnh.

- Tốt...tốt lắm...chính là rất rất tốt...
- ...
Nhân viên kia nhìn anh rồi nhìn cô cười trừ.

Nhất Dương cúi đầu im lặng không dám hó hé.

Cứ coi như anh là đang công nhận ý kiến của cô đi.

Đừng có nghĩ rằng anh sợ cô....