Mạnh Chiêu im lặng một lúc, ngẫm nghĩ lời nói của đối phương đột nhiên quay đầu nhìn anh: “Anh Gia Lân, anh có đang lạc đề không?”
“Đây chính là điều tôi muốn nói.” Tạ Gia Lân đáp: “Sáng hôm đó, khi tôi nhìn thấy em tự nhặt tóc trên giường, còn chỉ ngủ trên một nửa chiếc giường, tôi chợt cảm thấy em cũng giống như tôi khi tôi còn nhỏ.”
Mạnh Chiêu gật đầu, xoay người nằm sấp, chống nửa thân trên bằng hai khuỷu tay, như phong ấn: “Cho nên anh thương hại em?”
Tạ Gia Lân dùng tay gạt đi sợi tóc lòa xòa trên trán cậu, lại không vén ra sau, chỉ dùng mu bàn tay xoa xoa mặt: “Thương hại cho chính tôi.” Anh bình tĩnh nhắc lại: “Tôi thực sự rất đáng thương”.
“Điên.” Mạnh Chiêu cụng trán, đánh vào đầu gối của người đàn ông.
Ở góc đối diện với thủ đàn thủy tinh có một chậu hoa bằng sứ Thanh Hoa, trồng cái cây duy nhất trong nhà, là cây thường xuân ma tươi tốt kia.
Ánh mắt Mạnh Chiêu dời đến đám lá xanh mướt mát của cây thường xuân ma, nhìn nó rồi hỏi: Chẳng phải cây thường xuân ma… Cây thường xuân tiên luôn ở trong phòng anh à? Sao anh lại mang nó đến phòng khách tưới nước vào ngày em chuyển đến?”
Tạ Gia Lân không trả lời, đứng dậy cất cây đàn ghi-ta vào lại trong hộp. Anh đưa tay lên kệ cao của tủ sách lấy hộp đựng thuốc lá, sau đó thò tay vào bên trong lấy ra một chiếc bật lửa kim loại màu bạc.
Ném điếu thuốc cho Mạnh Chiêu, chờ cậu ngậm vào miệng, Tạ Gia Lân cúi người, mở nắp bật lửa, châm điếu thuốc trên miệng cậu.
Khác với loại thuốc lá rẻ tiền mà Mạnh Chiêu quen dùng, loại thuốc lá Tạ Gia Lân đưa cho có vị đậm đà và êm dịu, nicotin đi vào phổi khiến cậu cảm thấy bình yên và thư thái. Nhưng cậu vẫn không chịu buông cây thường xuân ma kia: “Đừng phớt lờ em chứ?”
“Nói nhiều quá…” Tạ Gia Lân ặt chiếc bật lửa lại lên tủ sách, cúi đầu nhìn anh, “Tất nhiên là tôi muốn em vừa bước vào đã thấy bông hoa đẹp nhất trong nhà tôi rồi.”
Mạnh Triệu ngẩn ra.
Cảm thấy người đàn ông này vô cùng dở hơi, lại cảm động không thể giải thích được, sống mũi cay xè, nước mắt chực trào ra. Điếu thuốc giữa môi cậu chợt bị lấy đi, lúc ngẩng đầu đã thấy Tạ Gia Lân đang đưa điếu thuốc vào miệng mình.
Có lẽ anh nhận ra Mạnh Chiêu đang rớm nước mắt nên đoán: “Buồn ngủ à?”
Mạnh Chiêu gật đầu hưởng ứng theo. Đột nhiên, cậu quỳ xuống trên giường, một tay tóm lấy Tạ Gia Lân, tay kia giật lấy điếu thuốc trên môi anh.
Cậu chộp lấy nhưng không hút mà chỉ kẹp nó giữa các ngón tay, để làn khói trắng cuộn lên.
Vẫn còn cách môi người đàn ông một chút, cậu duỗi thẳng eo, vươn cổ, ngước lên, cho đến khi Tạ Gia Lân hiểu được ý định của cậu, liền cúi xuống hôn cậu.
Mùi thuốc lá mới đốt vẫn còn nồng ấm thơm ngát. Khi nụ hôn ngày càng cuồng nhiệt, bàn tay của Tạ Gia Lân đặt lên ngực Mạnh Chiêu, đẩy cậu nằm xuống.
Mùi thuốc lá trở thành loại thuốc kích thích tình dục tốt nhất, bộ phận cứng như đá của Tạ Gia Lân đè lên chân Mạnh Chiêu.
“Tôi kể em nghe một bí mật khác nhé?”
“Anh nói đi……”
“Không tính việc quay phim, em là người đầu tiên tôi hôn.”
Mạnh Chiêu mở to mắt, hơi ngẩng đầu: “Thật sao?”
“Ừ.” Tạ Gia Lân mơ hồ nói, cúi người hôn lên cổ cậu, “Tôi từng có bạn tình, nhưng sẽ không hôn.”
Bị liếm quá ngứa, Mạnh Chiêu dùng sức đẩy ra sau, vùi đầu thật sâu vào trong chăn. Hơi nóng giữa các ngón tay khiến cậu nhớ đến điếu thuốc mới hút dở một nửa. Cậu vội vàng nói: “Thuốc lá chưa hết, chờ đã…”
“Không chờ.” Tạ Gia Lân ngắt lời cậu, hôn lên cơ bắp săn chắc bên cổ cậu từng chút một, khiến Mạnh Chiêu ngứa ran khắp người. Tay cậu run lên, suýt nữa đốt cháy ga trải giường.
Bàn tay của đối phương nhéo nhéo cơ bắp trên ngực không thể hơn phụ nữ của cậu, cúi đầu thổi vào núm vú đang cương cứng: “Hút thuốc của em đi.”
Tàn thuốc đã tích thành một khúc dài trên điếu thuốc, cậu sợ nó sẽ rơi xuống ga trải giường của Tạ Gia Lân, đành phải đưa vào miệng rít một hơi mà không biết mùi vị ra sao —— tất cả sự chú ý của cậu đều đổ dồn vào Tạ Gia Lân. Nụ hôn của người đàn ông kéo dài xuống phía dưới, tay anh tiếp tục trêu chọc.
Núm vú vốn chưa bao giờ được chú ý nhiều giờ bị bóp lại thành một cảm giác xen lẫn giữa khoái cảm và đau đớn. Bàn tay của Tạ Gia Lân như có điện, khiến làn da của Mạnh Chiêu run lên bất cứ nơi nào anh chạm vào.
Nicotine cũng không làm cậu bình tĩnh lại —— dương v*t cương cứng của cậu được anh ngậm vào miệng.
Cậu nắm chặt ga trải giường, cong eo đưa đẩy theo người đàn ông, đồng thời cảm nhận được những ngón tay đang dần thăm dò bên trong mình.
Nghĩ tới cách ngón tay anh gảy đàn ghi-ta cách đây không lâu, lối vào giữa khe mông lập tức trở nên cực kỳ nhạy cảm, co rút lại, bóp lên bóp xuống như đang thở hổn hển.
Cậu giữ nó như vậy cho đến khi chuẩn bị xuất tinh trong giây tiếp theo, mới thả lỏng trở lại.
Tạ Gia Lân lấy điếu thuốc ra khỏi ngón tay cậu, đặt nó vào giữa đôi môi ẩm ướt của mình, trong khi tay còn lại tiếp tục trêu chọc bên trong cậu.
“Muốn.”
Mạnh Chiêu nói xong, cong một chân dùng ngón chân đẩy người phía trên ra, dang hai chân ngồi lên người anh. Cậu nắm chặt vật đầy hào hứng kia, từ từ đẩy vào lỗ thịt mới mở ra, tự biểu đạt sự ‘muốn’ của mình.
Tạ Gia Lân để cho cậu cưỡi lên trên người mình, vừa thong thả vừa hút thuốc vừa đâm vào trong cậu.
Cả hai đều không nói gì, căn phòng tràn ngập hơi nóng ngột ngạt, nhớp nháp của tình dục, kèm theo đó là tiếng cơ thể họ va chạm và thậm chí cả tiếng dính dính của kem dưỡng da.
Cuối cùng, điếu thuốc chỉ còn lại đầu lọc, Tạ Gia Lân dùng ngón trỏ và ngón cái ấn vào chỗ rất gần tàn thuốc. Ngọn lửa ở phía trước lập tức mờ đi, giống như anh đã bóp nát đám lửa. Anh đặt tàn thuốc lên bàn cạnh giường, đưa tay chạm vào xương sườn Mạnh Chiêu, tay còn lại ôm lấy eo cậu, ngước mắt nhìn cậu.
Tiếng thở hổn hển của người đàn ông nghe rất khiêu khích bên tai Mạnh Chiêu. Cậu còn chưa kịp động đậy, Tạ Gia Lân đã cau mày vỗ mông cậu: “Đừng đột nhiên siết chặt.”
Trên mông có rất nhiều thịt. Tạ Gia Lân mặc dù không dùng chút sức nào, nhưng lại phát ra âm thanh giòn tan.
Một cảm giác xấu hổ kỳ lạ dâng lên trong lòng Mạnh Chiêu. Cậu dùng hai tay nhéo lấy vai Tạ Gia Lân, đẩy anh xuống: “Anh tự đẩy đi, em không chịu nổi.”
Vì thế Tạ Gia Lân dùng hai tay ôm mông Mạnh Chiêu bắt đầu đẩy lên trên.
Tất cả những điều này gợi nhớ lại khoảng thời gian ở gara, nhưng rất khác.
Mạnh Chiêu rúc vào lòng anh, lặng lẽ đón nhận anh. Không biết qua bao lâu, cảm giác những con kiến nhỏ nhẹ nhàng gặm nhấm xương cụt khiến cậu lên tiếng: “Em sắp ra, thêm chút nữa…”
“Ừ.” Tạ Gia Lân siết chặt eo, bắt đầu chạy nước rút.
TV chưa tắt, dừng lại ở một cảnh trong ‘Thành phố trên bầu trời’. Những đám mây trên đỉnh những cành cây tươi tốt và những công trình kiến trúc hình kim tự tháp, mỗi lâu đài hình trụ với những bức tường trắng…
Kiệt sức, Tạ Gia Lân đưa cậu đi tham quan “vòi hoa sen bên ngoài không hỏng” kia, tắm xong, họ lại nằm xuống, cảm thấy sảng khoái.
Ngoại trừ khi còn nhỏ ở với mẹ, Mạnh Chiêu chưa từng ngủ chung giường với ai.
Chiếc đèn bàn màu xanh đã tắt. Căn phòng gần như tối đen như mực.
Nằm xuống, cậu không thoải mái —— cậu cứ sợ nếu trở mình sẽ làm phiền Tạ Gia Lân nên cứ giữ tư thế nằm ngửa như tang thi, sợ tiếng thở của mình quá ồn ào nên cứ hít vào chậm và thở ra thật chậm; thậm chí cậu còn sợ anh không quen ngủ chung giường với người khác, nên dịch người đến sát tận mép giường, chỉ cần nhích một chút là ngã xuống.
Giằng co một hồi, Tạ Gia Lân đột nhiên vươn tay tới, nắm lấy cánh tay Mạnh Chiêu, trượt xuống cổ tay cậu, đan các ngón tay của họ vào nhau, siết chặt tay cậu. Anh dùng giọng nói như thể anh đang dỗ cậu ngủ: “Thở đều đi.”
Quá buồn ngủ, não Mạnh Chiêu không còn đủ minh mẫn, chỉ có thể làm theo mệnh lệnh. Cậu hít một hơi thật sâu và thở ra nhẹ nhàng.
Tạ Gia Lân kéo người cậu lại, vuốt tóc cậu: “Bé ngoan, ngủ đi.”
Một đêm không mộng mị.
Sáng sớm hôm sau, ngay khi Tạ Gia Lân vừa rút tay ra, cậu đã tỉnh dậy.
Mí mắt se lại nặng trĩu, eo hông khó chịu, mông cũng khó chịu.
Nhưng trái tim lại cảm thấy được bao bọc trong một lớp chăn bông, quấn mình giữa cảm giác mềm mại dịu dàng.
Cậu ngơ ngác nhìn Tạ Gia Lân đắp chăn cho cậu, nói nhỏ như sợ xua đi cơn buồn ngủ của cậu: “Vẫn còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi.”
Sáng sớm ngủ dậy đàn ông luôn hay bị trạng thái cương cứng, bàn tay dưới chăn của Mạnh Chiêu nắm lấy vật cứng vô tình chạm vào kia, nhừa nhựa hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
“Có hẹn bàn chuyện với người ta.” Tạ Gia Lân cố gắng di chuyển, nhưng Mạnh Chiêu đang giữ chặt thằng nhỏ sự cương cứng của anh, khiến anh bị mắc kẹt phía trên cậu, không thể tiến lên hay lùi lại. Anh bất lực hỏi: “Em cầm nó làm cái gì?”
“Sáng sớm mà bàn chuyện gì…” Cậu lẩm bẩm, buông ra, ngáp một cái rồi quay người lại.
Tiếng quần áo sột soạt tràn ngập căn phòng. Đột nhiên, Tạ Gia Lân hỏi: “Bữa sáng em muốn ăn gì? Tôi mua về.”
Mạnh Chiêu hạ chăn xuống để lộ miệng: “Gì cũng được.”
Người đó lại nói: “Em không được nói “gì cũng được”.’
Suy nghĩ một chút, Mạnh Chiêu trả lời: “Bánh cuốn.”
“Ngoan lắm.”
Cậu tiếp tục ngủ cho đến khi nghe thấy tiếng chuông cửa.
Cậu hưng phấn nhảy ra khỏi giường, đi ra mở cửa, lại thấy là Viên Hạo, là tài xế của Tạ Gia Lân mấy lần trước đó.
Cũng đúng, Tạ Gia Lân về nhà mình thì bấm chuông làm gì?
“Thiết bị mới của công ty vượt quá dự toán nên ông chủ đi kiểm tra danh sách đơn hàng,” Viên Hạo cầm chiếc hộp đựng màu trắng trong tay đưa cho Mạnh Chiêu, “Anh ấy nhờ tôi mang cái này đến cho cậu.”
Còn chưa mở hộp ra, mùi thơm của thịt bò đã xộc vào mũi.
Viên Hạo đột nhiên hỏi: “Cậu có sốt không?”
Mạnh Chiêu không biết tại sao: “Sao tôi lại sốt?”
Người đàn ông cao lớn với khuôn mặt vuông vắn lắc đầu: “Không biết nữa, ông chủ bảo tôi hỏi.” Anh ta lại gãi tóc nói: “Thôi nhé, tôi về công ty đây.”
Mạnh Chiêu ăn sạch bánh cuốn, lại uống vài ngụm canh, lúc này mới nhớ tới ‘ phát sốt ’ là gì —— theo Tạ Gia Lân, việc xuất tinh vào bên trong có thể gây ra các vấn đề về dạ dày, gây sốt.
Ngồi ở bàn ăn cười ngốc một hồi, Mạnh Chiêu lấy rác ra ném vào thùng rác tầng dưới. Trong lúc chờ thang máy, một cơn gió thổi qua, cậu đột nhiên cảm thấy hơi lạnh và toát mồ hôi.
Đến trưa, không cần nhiệt kế, cậu cũng có thể biết mình bị sốt.
Cậu cố chấp tin rằng việc này không liên quan gì đến việc xuất tinh trong. Lẩn quẩn một hồi, cậu lại nằm xuống giường chợp mắt.
Gối và chăn tràn ngập mùi hương của Tạ Gia Lân.
Đang lúc cậu chuẩn bị chìm vào giấc ngủ sâu trong mùi hương này thì tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức cậu.
Ngẩn ra một lúc, cậu đứng dậy, tìm thấy chiếc điện thoại cố định trong phòng khách.
Đó là một chiếc điện thoại Bakelite cũ với mặt số quay bằng kim loại ở giữa.
Nhấc máy xong, một giọng nói quen thuộc từ đầu bên kia vang lên trong ống nghe: “Đây là nhà của anh Tạ phải không?”
Cậu hắng hắng giọng trả lời: “Anh Báo, em A Chiêu nè.”
Khương Báo ở đầu bên kia điện thoại thở phào nhẹ nhõm: “Thằng này, tao còn tưởng mày bị bán sang châu Phi rồi chứ.”
“Sao anh có được số điện thoại này?”
“Ông Hứa đưa cho tao.” Dừng một chút, anh ta nghiêm giọng nói: “Sao mày lại ở nhà hắn ta?”
Mạnh Chiêu do dự một chút, kiếm cớ nói: “Em chỉ tình cờ đến đây để lấy đồ cho Ông Hứa thôi.”
Khương Báo không hề nghi ngờ, tiếp tục nói chuyện kinh doanh của mình: “Ông Hứa bảo tao tiếp quản một nhà máy sản xuất bao bì, có muốn đến xem không?”
Nghe vậy, Mạnh Chiêu thực sự mừng cho anh ta.
Suy cho cùng, những quán bar mà Khương Báo hiện đang điều hành đều sử dụng gái mại dâm làm mánh lới hút khách. Mặc dù ‘nhà máy sản xuất bao bì’ có thể không kiếm được nhiều tiền nhanh, nhưng ít nhất đó cũng là một công việc tử tế.
Nhà máy lớn hơn nhiều so với dự kiến của Mạnh Chiêu. Nhiều phòng làm việc bị khóa, một số máy móc đang hoạt động chậm chạp và ọp ẹp, rõ ràng là đã cũ và gần như lỗi thời.
Khương Báo vẫn hào hứng giải thích rằng họ mua giấy phế liệu với giá thấp nhất và làm ra hộp giấy bán cho các cửa hàng hoa và thực phẩm, dễ dàng kiếm được lợi nhuận.
Khi cậu đang đi theo Khương Báo, một thanh niên ôm theo một chồng lớn bìa cứng lướt qua họ. Mạnh Chiêu bước sang một bên khi người đàn ông đi thẳng tới một chiếc xe tải, chất các tông vào.
Chỉ cần nhìn thoáng qua cánh tay đang nâng lên, Mạnh Chiêu đã nhận ra vết kim còn mới trên khuỷu tay người đàn ông, gần đó còn có vài vết bầm tím.
Bắt gặp Mạnh Chiêu đang nhìn chằm chằm vào mình, người đàn ông trừng mắt nhìn cậu rồi đi về phía nhà kho.
Chờ người đàn ông này đi tới nhà kho, Mạnh Chiêu nhỏ giọng nói với Khương Báo: “Anh Báo, thằng đó hình như chích xì ke.”
./.