Đại Minh Tinh Không Hôn Môi Ngoài Giờ Làm Việc

Chương 6: “Kể cho em nghe một bí mật.”




Ngón tay Tạ Gia Lân ngón tay hơi khựng lại, rồi vẫn tiếp tục ấn vào vết vảy trên người cậu.

Ngay khi cậu bắt đầu nghi ngờ người đàn ông này đang giả vờ điếc, cậu nghe thấy anh nhẹ nhàng trả lời: “Ừm.”

Vì vậy, Mạnh Chiêu nghi ngờ rằng tất cả khả năng ngôn ngữ và chức năng diễn đạt của anh đã được sử dụng hết để đóng phim.

Lặng lẽ nghe hơi thở đều đặn của đối phương một lúc, cậu không khỏi nói: “Chỉ ừm thôi à.”

Tạ Gia Lân kéo vạt áo của cậu xuống, giơ tay ấn lên đỉnh đầu Mạnh Chiêu.

Chỉ một cái chạm nhẹ, cậu cũng không phân biệt được đó là vỗ nhẹ vào đầu hay là chân của người ta bị tê mỏi và đang dùng đầu của cậu làm điểm tựa để đứng dậy.

Cậu cong môi tự thích thú. Những cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn màu xám nhạt phản chiếu mơ hồ hình bóng của cậu. 

Đột nhiên cậu nhớ ra lúc cậu ngồi lên bộ phận sinh dục của Tạ Gia Lân trong gara đó, người kia nhìn cậu như đang nhìn thứ gì đó bẩn thỉu, khiến nụ cười của cậu thu lại. Hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ có vẻ hơi bối rối.

Cậu quay đầu lại nhìn Tạ Gia Lân: “Thật ra em không bẩn thỉu như anh nghĩ đâu. Trước lần đó với anh, anh đã mười năm chưa từng làm chuyện đó với ai cả.”

Tạ Gia Lân khựng lại ở đó, quay đầu lại: “Bây giờ em bao nhiêu tuổi?”

Vẻ mặt của người đàn ông có thể nói là nghiêm khắc. Họ nhìn nhau như thế trong hai giây. Mạnh Chiêu cố nở một nụ cười khô khốc, giả vờ xua tay thờ ơ: “Em nói tầm bậy thôi. Anh ngây thơ thiệt, nói gì cũng tin.”

Cậu quay đầu tiếp tục quan sát hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm kính màu xám, lại cong môi, cố gắng mỉm cười tự nhiên và hấp dẫn hơn.

Những ký ức đã lắng đọng từ lâu lại ùa về.

Nghề mại dâm ‘đánh thuế’ rất nhiều vào cơ thể. Không biết mẹ mắc bệnh gì nhưng phần dưới cơ thể của mẹ cứ chảy máu không rõ nguyên nhân. Mặc dù đã uống thuốc từ một phòng khám nhỏ nhưng tình trạng vẫn không cải thiện.

Bị bệnh lâu ngày, người mẹ dần gầy gò như que củi khô héo, xanh xao  —— không có sắc đẹp thì đi khách không được giá.

Chỉ có một khách hàng thường xuyên đến gặp mẹ. Lần nào khách hàng thường xuyên kia cũng trông rất chỉnh tề, như một giáo viên.

Mạnh Chiêu thực sự không nhớ rõ năm đó cậu bảy hay tám tuổi. Bởi vì họ không có hộ khẩu, và mẹ cậu cũng không có tiền nên cậu không được đến trường khi đến tuổi.

Vì vậy, mỗi khi nhìn thấy vị khách quen đó, cậu đều cảm thấy thân thiết —— bởi vì người đàn ông đó thỉnh thoảng sẽ mang giỏ rau đến nấu bữa ăn cho hai mẹ con, cũng thường mang theo một cuốn truyện cổ tích có minh họa để đọc cho cậu nghe.

Mạnh Chiêu nghĩ rằng hai mẹ con cuối cùng cũng gặp may mắn, chú này sẽ sớm cưới mẹ mình mà thôi.

Nhưng người đàn ông kia lại giật lấy cuốn truyện cổ tích khỏi tay cậu rồi ấn cậu xuống chiếc giường duy nhất trong nhà.

Mạnh Chiêu bị đè đầu, không nhìn thấy hành động của người đàn ông, điều này càng khiến cậu càng sợ hãi và đau đớn hơn.

Cơn đau như thể nội tạng của cậu đang bị xé nát.

Mãi cho đến khi cơ thể nặng nề trút hết những thứ dơ bẩn kia lên cậu, đè lên cậu thêm một lúc lâu, ông ta mới đứng dậy, thở hổn hển lấy ra mấy tờ tiền đặt ở đầu giường.

Về phần mẹ cậu, bà vào phòng ngay khi người đàn ông rời đi.

Đầu tiên bà cúi xuống nhặt số tiền trên đầu giường lên, đếm từng tờ một, gọn gàng và trang trọng, rồi vuốt phẳng lại đếm lần thứ hai, sau đó bà mới để ý đến Mạnh Chiêu, nhìn thẳng vào cậu đang đẫm mồ hôi lạnh.

“A Chiêu, mẹ hết cách rồi.” Bà vuốt mái tóc mềm mại ướt đẫm của Mạnh Chiêu, giọng nói nhẹ nhàng như mộng du, “Ngoan nhé, chú sẽ đối xử tốt với chúng ta.”

Khi đó, Mạnh Chiêu không thể hiểu hết những gì ‘chú’ đã làm với mình.

Căn phòng mại dâm của mẹ gần như là cả thế giới của cậu.

Những đứa trẻ ở tầng dưới không chơi hay nói chuyện với cậu vì bố mẹ chúng biết mẹ cậu làm nghề gì.

Ngay cả trong khu ổ chuột người ta vẫn chia ra năm bảy loại.

Cậu trưởng thành muộn hơn nhiều so với những đứa trẻ bình thường, vẫn còn khó khăn trong việc nói khi đã lên sáu, bảy tuổi và hầu như không nhận ra được mặt chữ nào.

Về sau, số tiền ‘chú’ để lại trên đầu giường ngày càng ít đi, mẹ cậu nợ tiền thuê nhà mấy tháng, chủ nhà mời một nhóm thanh niên đầu gấu đến đòi tiền.

Mạnh Chiêu đã gặp được Khương Báo trong hoàn cảnh đó.

Lúc đó Khương Báo đạp cửa mở ra, ‘chú’ đang đè lên người cậu mà rong ruổi.

Quá hoảng sợ, ông ta vén quần định bỏ chạy nhưng bị Khương Báo đánh đến chảy máu mũi, máu miệng, không thể thở thêm được nữa.

Căn phòng lại trở nên yên tĩnh, mấy thằng đàn em Khương Báo dẫn theo bịt mũi hỏi sao mà thối thế, Mạnh Chiêu chỉ vào cửa toilet đóng chặt với vẻ hiểu biết.

Cánh cửa cọt kẹt mở ra.

Cảnh tượng bên trong đập thẳng vào mắt cậu.

Người phụ nữ —— mẹ của Mạnh Chiêu, đang tựa lưng vào tường, mái tóc ướt vẽ những đường cong trên gạch men lót tường phía sau đầu. Đầu bà gục xuống vai như sắp gãy. Đôi mắt xám ngoét của bà trợn to nhìn chằm chằm, và từ khóe mắt màu đỏ, những con giòi trắng đục chui ra. Lũ giòi rơi xuống xương đòn, quằn quại bò khắp nơi, bò lên cả cánh tay được buộc bằng một chiếc garo cao su màu vàng sữa để tiêm thuốc.

Trở về từ cảnh tượng trong trí nhớ, Mạnh Chiêu cảm thấy lồng ngực nghẹn lại, há miệng hít một hơi thật sâu.

Tạ Gia Lân đi ngang qua lại coi cậu như một con tỳ hưu trang trí mà sờ đầu lấy hên. “Chiều nay tôi có việc, em tranh thủ dọn đồ vào phòng đi, chúng ta sẽ về sớm. Gần đây có một quán cá nướng rất ngon.”

Cá nướng, Mạnh Chiêu lẩm nhẩm rồi đứng dậy.

Mặt trời đã nấu chín bãi cát và biển rộng. 

Bảng Clapper cạch xuống một tiếng, Tạ Gia Lân ôm lấy người phụ nữ mặc váy đỏ đang đối mặt với mình, nói xong những dòng ngắn gọn rồi hôn cô.

Đạo diễn muốn có những góc quay khác nhau, cận cảnh và nhiều chi tiết hơn nên Tạ Gia Lân hôn đi hôn lại cô nàng nhiều lần.

Lần nào cũng không biết mệt, lần nào cũng gần như hung dữ.

Cận cảnh lại là hôn lưỡi —— Mạnh Chiêu có thể nhìn thấy rất rõ ràng, bởi vì lúc đó cậu đang đứng cách đó một mét, tay cầm một tấm phản quang cực lớn theo lệnh của đạo diễn.

Trong giờ nghỉ giải lao, Tạ Gia Lân hỏi cậu buổi tối muốn ăn gì, Mạnh Chiêu nói gì cũng được, nhưng lại vô tình ngửi thấy mùi cá nướng từ cửa hàng cách đó không xa. Khóe miệng cậu ứa nước bọt, ánh mắt không khỏi liếc nhìn qua.

Vì vậy sau khi kết thúc công việc, Tạ Gia Lân liền đưa cậu trở lại quán cá nướng đã ăn hồi trưa.

Ăn xong cá nướng, thứ duy nhất hấp dẫn cậu điên cuồng cũng chỉ còn lại đôi môi của Tạ Gia Lân.

Tạ Gia Lân kéo đĩa bánh nếp đường đỏ mà Mạnh Chiêu luôn gắp tới gần cậu, mỉm cười nói. “Miệng tôi dính son môi à?”

Nhìn vẻ mặt của đối phương, Mạnh Chiêu biết anh nhớ tới lần cậu dùng áo lau dương v*t của anh. Sau khi no nê, cậu bạo dạn vặn lại: “Muốn em lau sạch cho anh không?”

Tạ Gia Lân ngồi thẳng dậy, chống hai khuỷu tay lên bàn, đan ngón tay vào nhau, nheo mắt nhìn cậu. “Sự xấu hổ của em có thể bật tắt được hả?”

Thế là Mạnh Chiêu cúi đầu ăn sạch cá trong bát, giơ đũa vào nồi gắp bừa cái gì đó vào bát mà không thèm nhìn, Tạ Gia Lân đột nhiên nói: “Em gắp một tép tỏi.”

Cậu lại gắp bừa một đũa khác.

“Em gắp cọng hành lá.”

Mạnh Chiêu đặt đũa lên bát, ngẩng đầu lên: “Lá hành lá không ăn được à?”

Tạ Gia Lân chợt gật đầu, nhanh chóng gắp từng lát ớt chuông, hoa hồi và gừng trong nồi cá nướng ra, cho vào một chiếc bát nhỏ rồi đưa cho cậu.

Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm vào chiếc bát, sau đó ngẩng đầu nhìn mặt Tạ Gia Lân, chắp tay lạy anh: “Ông chủ, em không muốn ăn gia vị.”

Im lặng một lúc, không khí nóng bừng khiến mặt Mạnh Chiêu cũng nóng theo, cậu bắt đầu hỏi nhỏ: “Sao anh lại nhận phim tình cảm?”

Tạ Gia Lân nhìn cậu: “Ý em là sao tôi lại đóng phim rác?”

“Cũng không rác lắm…”

“Nó là phim rác.” Tạ Gia Lân cắt ngang, “Cốt truyện logic không ra gì cả.”

Người đàn ông này luôn khó đoán, Mạnh Chiêu dứt khoát không chịu nghe lời anh: “Không thích sao còn diễn?”

“Để trả ơn và kiếm tiền.” Anh ta gắp một miếng trứng cá vàng lớn cho vào bát Mạnh Chiêu, nói tiếp: “Nhóc con, tôi không cần ăn à?”

Ăn gần xong, Tạ Gia Lân lại nói: “Tối nay tôi có hẹn với nhà sản xuất ăn tối, để Viên Hạo đưa cậu về trước.”

Lúc này đã là buổi tối, Mạnh Chiêu nhìn bát gia vị còn sót lại, trợn tròn mắt nhìn anh “Buổi tối còn có tiệc mà anh ăn nhiều vậy?”

Tạ Gia Lân thản nhiên nói: “Ai bảo em ăn trông ngon quá làm gì?”

Sau khi về nhà, Mạnh Chiêu chỉ lau sàn nhà  —— cậu không được phép vào phòng người khác nếu không có sự cho phép của chủ nhà. Còn phòng khách thì không có một thứ gì vương vãi Chai lọ, lon hộp trong bếp cũng đã được sắp xếp gọn gàng.

Thực sự không có gì để dọn dẹp.

Mạnh Chiêu kéo áo cho mồ hôi thoát ra, sau đó đi thẳng vào phòng tắm.

Sấy tóc xong, cơn buồn ngủ ập đến, cậu nằm trên giường, vừa nhắm mắt lại đã ngủ quên. Khi tỉnh dậy thì đã là nửa đêm.

Cậu xoa đầu mình một lúc. Không còn việc gì để làm, bèn lấy ra một cuốn băng video dày từ dưới tủ TV bắt đầu xem.

Phim chiếu được một nửa, Tạ Gia Lân lái một chiếc mô tô màu đỏ tươi,  vặn tay lái, gầm rú động cơ rồi dừng lại gần nữ chính.  Anh cởi mũ bảo hiểm màu đen, cầm nó trên tay, nhìn cô gái ngạc nhiên rồi mỉm cười, trong mắt anh gần như tràn ngập sự dịu dàng: “Anh thích em.”

Mạnh Chiêu đang phân tâm trong phần còn lại của bộ phim, đột nhiên cậu trườn ra khỏi giường, không hiểu sao nhấn nút tua lại vài lần.  Đoạn hội thoại và khung hình tua lại nhanh chóng lướt qua. Cậu lại nhấn play, Tạ Gia Lân lặp lại: “Anh thích em.”

Cậu liên tục tua đi tua lại xem Tạ Gia Lân nói: “Anh thích em” mấy lần, cho đến khi đột nhiên nghe thấy tiếng cười nhẹ ở ngoài cửa. Kỳ quái đến mức tim Mạnh Chiêu gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Tôi về lúc em đang ngủ.” Tạ Gia Lân nói bằng giọng mũi, nhỏ nhưng đầy cảm xúc hơn bình thường, có thể là do uống rượu say rồi.

“Mượn phòng tắm chút,”  anh vừa nói vừa vừa cởi áo sơ mi, “Nước nóng bên ngoài không xả được.”

Tim Mạnh Chiêu đập thình thịch, cậu ngồi xổm trước TV không nhúc nhích. Khi tiếng nước nhỏ giọt từ phòng tắm truyền ra, đầu cậu lại từ trắng chuyển sang màu khác.

Nhìn chằm chằm vào chiếc xe máy màu đỏ trên màn hình TV. Cậu chợt nhớ ra cái quần lót xấu xí nửa xanh nửa huỳnh quang nửa đỏ huỳnh quang của mình được giặt khi tắm vẫn treo trên ống nước chưa lấy xuống!

Lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng cậu đứng dậy định lấy lại quần lót của mình. Trên đường đi, cậu nhìn thấy quần áo của Tạ Gia Lân vứt đầy trên sàn, mới nhận ra anh không chỉ hơi say mà còn rất say.

Quần áo vương vãi trên sàn giống như một cái bẫy mồi thịt dùng để bắt chó hoang. Mạnh Chiêu dừng lại ở cửa, thận trọng muốn lùi lại, nhưng giọng nói của Tạ Gia Lân từ bên trong truyền đến: “Sao vậy?”

Cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bước vào.

Kính phòng tắm bị mờ sương, thân hình người đàn ông chỉ là một bóng dáng dong dỏng.  Mạnh Chiêu căng da đầu, cắn răng chỉ vào chiếc quần lót có màu sắc kỳ lạ treo trên ống nước vòi hoa sen trong phòng tắm: “Em…em vào lấy nó……”

Cậu vừa định nói: “Thôi, lát em lấy sau,” Tạ Gia Lâm đã nhừa nhựa lên tiếng: “Cứ lấy đi.”

Chắc là lúc nãy điên mới vào lấy thứ như vậy, Mạnh Chiêu vừa nghĩ vừa đẩy cửa phòng tắm ra, hơi nước nóng xộc thẳng vào mặt.

Tạ Gia Lân dựa vào tường, cũng không có ý định đưa cho cậu.

Mạnh Chiêu đành phải bước chân trần, với tay lấy chiếc quần lót ướt sũng.

Còn chút nữa là chạm vào, Tạ Gia Lân đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu.

“Kể cho em nghe một bí mật.”

Mạnh Chiêu thậm chí quên mất thở. Nước ấm từ vòi sen chảy ra, cậu nghe Tạ Gia Lân nhẹ nhàng cười nói: “Vòi hoa sen bên ngoài không hỏng.”



Ra là bẫy chó hoang thật =))

./.