Lần này, cậu không đọc theo nữa, hai tay nắm lấy hai chiếc ghế trước mặt, chồm người về phía trước: “Có bật lửa không?”
Lại là tài xế đáp trước: “Ash không bao giờ cho người khác hút thuốc trong xe của mình đâu.”
Liếc nhìn chiếc ghế bành bọc da màu nâu đã nhuốm đầy máu của chính mình, cậu cố ý cười ngoan ngoãn: “Anh ấy làm tình với tôi rồi, hẳn là không so đo đâu.”
Tài xế suýt vượt đèn đỏ, phải đạp phanh khẩn cấp khi nhận ra. Một lực quán tính đột ngột đẩy đầu Mạnh Chiêu về phía trước, nhưng bị một bàn tay nhẹ nhàng ngăn lại.
Tay của Tạ Gia Lân.
Mạnh Chiêu lập tức nghĩ rằng tóc mình có thể vẫn còn dính nước tiểu của Vinh Sẹo, vội lùi lại – may mắn là chiếc SUV có mui cao nên không bị đập đầu.
Tạ Gia Lân không bận tâm đến phản ứng giật mình của cậu. Anh với tay tới chiếc nút màu đen dưới đầu đĩa CD của ô tô, ấn nhẹ vào đó. Một cái nút nhỏ màu đen bật ra.
Anh xoay người lại, đưa thứ đó về phía Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu không biết cái này dùng để làm gì, đối phương tựa hồ cũng phát hiện cậu không hiểu, bèn nói: “Cái này có thể châm thuốc.”
Mạnh Chiêu do dự, trong mấy giây dài đó, tay của Tạ Gia Lân vẫn ở đó, nâng lấy bật lửa như vậy.
Cuối cùng cậu rút ra một điếu thuốc, nhét nó vào cái khe nhỏ màu đen mà Tạ Gia Lân đang cầm. Khoảnh khắc điếu thuốc chạm vào khe, một ánh sáng màu cam dày đặc xuất hiện. Lưới kim loại nhỏ xíu, nóng đỏ đốt cháy điếu thuốc giữa các ngón tay cậu.
Không vội vàng đút điếu thuốc vào miệng, cậu phóng ánh mắt dõi theo bàn tay cầm bật lửa của Tạ Gia Lân cho đến khi anh ấn nó trở lại vị trí ban đầu, Lúc này Mạnh Chiêu mới đưa điếu thuốc vào miệng, rít một hơi thật sâu. Đột nhiên, cậu như thành người mới bắt đầu, sặc khói, ráng nhịn mấy giây nhưng cuối cùng vẫn ho sù sụ không ngừng.
Tài xế cười ha ha nói: “Cho tôi một điếu với.”
Tạ Gia Lân liếc anh ta một cái, anh ta lập tức bỏ ngay suy nghĩ: “Thôi, tôi nào dám.”
Chiếc SUV màu đen lái xe vào một bệnh viện với hình dạng kỳ lạ. Mỗi tòa nhà trong bệnh viện đều có một quả bóng bầu dục tròn to trên đỉnh. Màu sắc của các tòa nhà đều rực rỡ và sinh động, một tòa màu xanh da trời nhạt, một tòa màu xanh cô-ban, nhìn như nhà trẻ.
Mãi cho đến khi bước vào, thấy các khu phòng chật kín trẻ em, Mạnh Chiêu mới biết đây là bệnh viện nhi đồng.
Bác sĩ ca đêm mà Tạ Gia Lân tìm hẳn là rất thân thiết với anh.
Vết thương được khâu lại nhanh chóng và gọn gàng, ông còn gọi đùa Mạnh Chiêu là “cậu bạn nhỏ”, dặn không được để vết thương bị vào nước trong một tuần.
Mạnh Chiêu cảm thấy buồn cười. Trẻ em luôn nhận được sự đối xử ưu đãi từ những người lớn tốt bụng, và sự ưu đãi này vẫn còn đọng lại đôi chút khi đã mười bảy, mười tám tuổi.
Ra khỏi bệnh viện, tài xế hỏi Mạnh Chiêu nhà ở đâu để đưa về. Cậu vừa định mở miệng thì bản năng như tia lửa điện bóp nghẹt lấy cậu —— cậu không trả lời. Vốn cũng đang nhắm mắt lại dựa vào đệm ghế, thế là cậu dứt khoát giả bộ ngủ.
Người tài xế lại cao giọng hỏi nhưng dừng lại giữa chừng, như thể có ai đó bất ngờ ngăn anh ta lại.
Túi quần của Mạnh Chiêu phồng lên một nắm kẹo cứng cậu lấy từ đĩa trái cây ở quầy lễ tân của bệnh viện, tỏa ra vị ngọt thoang thoảng.
“Đến rồi.” Cửa sau mở ra, gió mát lùa vào. Tạ Gia Lân tiếp tục nói: “Em tự mình xuống đi, tôi sợ đụng phải vết thương của em.”
Mạnh Chiêu lúc này mới mở mắt ra, ngồi dậy vươn cổ nhìn ra ngoài —— trước mặt là một tòa nhà dân cư gần như không có gì nổi bật.
Cậu chớp mắt nhìn Tạ Gia Lân: “Tôi còn tưởng anh sẽ ở trong biệt thự mấy chục triệu đô trên đỉnh Victoria chứ.”
Tài xế hừ một tiếng: “Kiếm được bao nhiêu cậu ta đổ hết vào phim anh, sao mà mua được mấy cái nhà như vậy, không chậm lương cho tôi là đã may lắm rồi.”
Mạnh Chiêu nhướng mày, không trả lời.
Tạ Gia Lân sống ở tầng sáu. Căn hộ của anh có hai phòng ngủ, một phòng khách nhỏ và được trang trí rất đơn giản – gần như đơn giản đến quá mức.
Tạ Gia Lân để cậu ngủ trong một căn phòng có phòng tắm riêng, có TV gắn liền đối diện với giường và một chiếc chăn bông màu nâu nhạt được xếp gọn gàng, còn mới tinh. Cúi đầu ngửi ngửi, vẫn còn một mùi hương, một mùi thơm thoang thoảng của một loại bột giặt xa lạ nào đó mà cậu chưa từng ngửi qua.
Bữa tối lẽ ra phải là ăn chim bồ câu ở nhà anh Báo.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, bụng Mạnh Chiêu đã réo lên phản đối. Cậu lần mò vào trong túi lấy ra một nắm kẹo cứng, chọn một viên màu hồng, lột giấy dầu ra nhét vào miệng.
Vị dâu.
Ngậm kẹo trong miệng, cậu đếm những nơi quấn băng gạc quanh người.
Vết thương trên cẳng tay là bị va đập khi cậu chặt một cú đánh vào mặt. Vết ở xương sườn dài hơn… ở lưng có một vết khâu, nhìn không tới, nó được khâu lâu nhất, chắc là vết thương dài nhất rồi.
Nhưng vì không nhìn thấy nên cũng cảm thấy đỡ đau hơn.
Còn những vết bầm tím và những mảng da bị trầy xước lớn khác thì không được tính là vết thương.
Cậu cầm chiếc áo phông của mình lên ngửi, nước tiểu của Vinh Sẹo đã khô lại trên vải, bốc ra thứ mùi cực kỳ tởm lợm.
Cởi quần áo xong, cậu đột nhiên không chịu nổi cảnh nó đang chất đống dưới sàn nhà Tạ Gia Lân, bèn mở cửa sổ ném tất cả ra ngoài, rồi đi chân trần vào phòng tắm.
Lỡ đổ quá nhiều sữa tắm, cậu rửa rất lâu vẫn không sạch bọt. Những vết thương trên người dường như thông đồng với nhau từ trước, chúng bắt đầu đồng loạt kêu gào, đau rát như thiêu đốt.
Cuối cùng cũng coi như thoát khỏi mùi nước tiểu, cậu tìm khăn lau khô nhưng thấy toàn bộ khăn tắm treo trên giá đều màu trắng. Chần chừ một lúc, cậu quyết định không dùng những chiếc khăn đó, vẫn còn ướt nhẹp mà bước ra khỏi phòng tắm.
Mạnh Chiêu giật mình bởi ánh sáng rực rỡ bên ngoài. Cậu không bật đèn khi bước vào phòng tắm.
Tạ Gia Lân ngồi ở cuối giường, quay đầu nhìn cậu: “Bác sĩ dặn không được vào nước mà?”
Tim đập thình thịch, Mạnh Chiêu không biết là căng thẳng hay là cái gì khác. Càng cảm thấy khó chịu, cậu càng muốn chộp lấy thứ gì đó che đậy.
Nhìn chiếc giường nơi Tạ Gia Lân đang ngồi, trong đầu cậu chỉ có thể nghĩ đến điều đó, thế là cậu buột miệng nói: “Anh… muốn làm không?”
Nói xong cậu mới ngẩng đầu lên, bắt gặp vẻ mặt kinh ngạc hiếm hoi của Tạ Gia Lân.
Tạ Gia Lân như vậy càng củng cố lòng can đảm của cậu. Cậu cảm thấy khá thú vị khi có thể nhìn thấy những thay đổi trên khuôn mặt của người đàn ông này, đặc biệt là khi nguyên nhân kích thích là chính bản thân cậu. Đột nhiên cảm thấy mình chiếm thế thượng phong, Mạnh Chiêu hắng giọng khô khốc: “Lần này anh có thể bắn ra.”
Tạ Gia Lân nhảy khỏi giường như tránh ma, anh di chuyển quá đột ngột làm Mạnh Chiêu lại trở nên lo lắng.
Ánh mắt của Tạ Gia Lân dừng lại nơi miếng gạc dưới xương sườn của Mạnh Chiêu.
Cậu cũng liếc xuống —— miếng gạc ướt đẫm máu đã pha loãng máu thành màu hồng, trông không còn đáng sợ nữa.
“Ra ngoài đi,” Tạ Gia Lân nói rồi đi về phía cửa phòng. Ánh đèn phòng khách rực rỡ tương phản với sự tối mờ của căn phòng, khiến khung cửa như bừng sáng. Tạ Gia Lân đi vào, quay đầu nhìn cậu, “Thay băng gạc.”
Như nhớ ra điều gì, anh nói thêm: “Tôi sẽ tìm cho em một chiếc quần.”
Tạ Gia Lân không hỏi tại sao quần áo của cậu đột nhiên biến mất.
Mũi của người đàn ông không có vấn đề gì, đương nhiên, anh có thể ngửi được mùi hôi trên quần áo Mạnh Chiêu, cho nên mới không hỏi.
Mạnh Chiêu ngồi trên giường đợi một lúc, lại lấy một viên kẹo khác nhét vào miệng, nhai rau ráu.
Chưa ăn hết viên kẹo, Tạ Gia Lân đã quay lại. Thay vì đưa thẳng cho cậu chiếc quần, anh lại đi vào phòng tắm, lấy chiếc khăn tắm phủ lên đầu cậu.
Mạnh Chiêu bị bịt mắt, xuyên qua lớp khăn tắm, cậu nghe thấy Tạ Gia Lân nói: “Lau khô đi.”
Cậu máy móc vò chiếc khăn lên tóc hồi lâu mới sực nhớ mà lấy nó ra khỏi đầu. Quay đầu lại, nhìn thấy bên cạnh có thêm một chiếc quần ngắn cũn cỡn, trên đó có in một con chuột Mickey to sặc sỡ.
Mặc chỉ vừa đến đầu gối. Cứ quái quái kiểu gì.
Mặc chiếc quần đùi hình chuột Mickey, cậu dũng cảm đi đến phòng khách, ngồi cứng đơ trên sô pha, thẳng lưng, hai tay đặt trên đùi, ưỡn ngực ngẩng đầu, nhìn hộp thuốc trên bàn cà phê chăm chú như một đứa trẻ tiểu học. Cậu không dám nhìn Tạ Gia Lân, chỉ tập trung vào hộp y tế.
Tạ Gia Lân mấy lần tiến lại gần, khiến Mạnh Chiêu sợ hãi đến mức nín thở. Anh thậm chí còn quên chớp mắt, thế là chữ thập đỏ trên hộp y tế bị mờ đi.
Thuốc không dịu nhẹ như ở bệnh viện Nhi, bôi lên vết thương nhức như kim châm. Tạ Gia Lân quấn gạc chậm hơn bác sĩ, cẩn thận và gọn gàng, từng lớp một.
Chờ anh xử lý xong, Mạnh Chiêu lại cảm thấy hoang mang quen thuộc.
Cạch một tiếng, Tạ Gia Lân đóng chặt hộp y tế lại, nhắc nhở cậu: “Đừng để bị ướt nữa.”
Mạnh Chiêu đã xem tất cả các bộ phim do Tạ Gia Lân đóng, thậm chí còn đến mấy cửa hàng cho thuê video để lùng sục những bộ phim truyền hình mà anh đóng những vai phụ nhỏ trong thời kỳ đầu của sự nghiệp.
Dù chỉ là thấy anh qua màn ảnh, nhưng vì nhìn anh trong một khoảng thời gian quá lâu, Mạnh Chiêu không khỏi có cảm giác gần gũi với anh.
Giống như câu “Đừng để bị ướt nữa”, có thể người ta chỉ tùy tiện nói ra, nhưng lại khiến trái tim Mạnh Chiêu mềm nhũn.
1 giờ sáng.
Cậu lặng lẽ giảm âm lượng TV, lén lấy một đoạn băng từ ngăn xếp trên VCR – trên bìa có hình Tạ Gia Lân và một nữ diễn viên nổi tiếng. Cậu thực sự đã xem bộ phim này nhiều lần trước đây.
Với một nắm kẹo cứng mang từ bệnh viện về, lâu lâu cậu lại bóc một cái, đến cuối phim thì kẹo đã hết, chân trời đã chuyển sang màu trắng.
Tắt TV, cậu rón rén đi đến cửa phòng, vặn nắm cửa mở ra, sau đó vén chăn chui vào trong giường.
Lưng cậu bị thương nên chỉ có thể nằm sấp. Cậu quay mặt về phía cửa, yên lặng lắng nghe một lúc, thỉnh thoảng có tiếng bánh xe nghiến lên mặt đường, ánh sáng và bóng tối chập chờn trên vách tường phòng khách.
Ngoài ra, không có âm thanh nào khác —— không giống như nơi cậu sống, nơi luôn có tiếng người đánh nhau, tiếng la hét của mấy tên bợm nhậu, tiếng rên rỉ và lách cách leng keng của gái mại dâm hành nghề, đủ loại âm thanh hỗn tạp.
Khi cửa mở, Mạnh Chiêu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau cậu bị đánh thức bởi một tiếng động nhẹ.
Cậu vốn ngủ nông, chỉ cần một chút tiếng động là có thể tỉnh.
Phải mất vài giây sau cậu mới nhận ra mình đang ở đâu.
Mạnh Chiêu ngẩn ngẩn người, bỗng nhiên chống người dậy, cố mở đôi mắt nhập nhèm để kiểm tra chiếc gối mình vừa ngủ.
Không có nước dãi.
Hai cánh tay chống xuống làm vết thương trên cánh tay bị căng ra rất đau, nửa người trong nháy mắt sụp xuống, cậu liền dùng cánh tay còn lành để chống, nhặt lên ba bốn sợi tóc ngắn trên gối.
“Một lát nữa tôi sẽ làm món mì gạo…”
Giọng nói của Tạ Gia Lân khiến cậu giật mình, tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhìn về phía cửa, cậu thấy Tạ Gia Lân đang nhìn chằm chằm vào chiếc chăn trên giường.
Cái giường đôi khá lớn, nhưng Mạnh Chiêu chỉ đắp một phần ba chăn. Những thứ còn lại vẫn được trải gọn gàng trên giường.
Mạnh Chiêu không hiểu cái này có gì đáng nhìn. Đưa ánh mắt từ trong chăn sang khuôn mặt của Tạ Gia Lân, cậu nghe thấy anh hỏi: “Em tên gì?”
./.