Vừa cài cúc giữa quần jean, Mạnh Chiêu vừa đáp: “Quay đủ rồi, còn muốn gì nữa?”
Thấy khuôn mặt dài chỉ còn một hai miếng thịt của Ma Can căng ra không nói gì, Mạnh Chiêu quay đầu lại, vồ thẳng lấy thằng nhóc trước mặt: “Tránh ra coi nào.”
Có lẽ vì ghê tởm tay cậu vừa chạm vào dương v*t đàn ông, mấy người kia cau mày tránh né tay cậu.
Cậu không quan tâm, thong thả bước về phía cửa.
Diện tích ga-ra không nhỏ, tiếng chửi bới chửi bới của những người phía sau vang vọng, không gì khác hơn là ‘đéo có sĩ diện’, ‘Nếu anh Ma Can không nhận mày, mày đã bị chém chết rồi’ vân vân vũ vũ.
“Thôi, kệ mẹ nó đi.” Ma Can cất lời.
Mạnh Chiêu vốn muốn nhìn lại cây dương v*t giả trong suốt một chút, nhưng quay đầu lại, có quá nhiều người che khuất tầm nhìn nên cậu không thể nhìn thấy gì.
Có vài tiếng uỵch, uỵch, còn có tiếng xé băng — băng ghi hình cũng đã quay xong, việc tiếp theo là thả người đi, mấy ngày sau mới bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện hợp tác.
Cậu mở một phần ba cửa cuốn, khom thấp người bước ra ngoài.
Vị trí ga ra dùng để bắt cóc ngài minh tinh không xa xôi hoang vắng như trong phim – Hồng Kông bé như cái lỗ mũi, lại đông người.
Bên ngoài là một con hẻm chật hẹp, ô tô không thể đi qua được. Đối diện là một cửa hàng chuyên sửa chữa xe máy, tấm biển ố vàng hoen gỉ như áp sát vào mặt. Tấm biển cũ đến mức không thể biết đó vốn có màu này hay nó đã bị cháy nắng. Hai cánh cửa kính để ngỏ, bên trong xếp vài chiếc xe máy.
Không thấy thợ sửa chữa. Có thể anh ta đang ngủ ở phòng sau, hoặc có thể không có ai ở đó cả. Họ đã rủ nhau đi ăn cơm chiều rồi.
Bảy giờ, trời vừa nhá nhem tối, ánh hoàng hôn rực rỡ nhuộm đỏ mọi thứ, nhuộm cả đầu ngón tay đỏ ửng cả lên.
Mạnh Chiêu chà chà hai ngón tay, vẫn cảm thấy trơn trượt.
Chợt đưa lên mũi ngửi ngửi —— là mùi của bao cao su, cái mùi ngòn ngọt giả tạo đến phát ngán.
Cậu trở lại tòa nhà cũ nơi cậu sống với mẹ trước đây.
Cậu không ra ngoài ban đêm. Mấy ngày nay Vinh Sẹo dẫn người đi tìm cậu khắp phố, hừng hực quyết tâm phải cho cậu một trận.
Công việc kinh doanh của mấy chị ở tầng trên nghe có vẻ khá phát đạt —— tiếng rên rỉ điệu đà và tiếng kẽo kẹt của các cọc giường mài trên sàn suốt đêm không ngớt.
Cứ như thế hết một tuần, anh Báo rủ cậu về nhà uống canh bồ câu.
Lúc Mạnh Chiêu bước vào nhà, cậu đụng phải chị Báo đang chuẩn bị ra ngoài.
Thấy chị trang điểm hoa hòe hoa sói, cậu luôn sợ chị đi đánh bạc, không khỏi hỏi: “Chị dâu đi đâu vậy?”
Chị Báo dường như hiểu được cậu đang lo lắng điều gì, cụp mắt giơ tay nói: “Đi đón Kỳ Kỳ đi! Kỳ Kỳ đang ở nhà bạn học. Nhìn lại mình đi, thanh niên mới có mười bảy, mười tám tuổi mà đa nghi còn hơn bà Trần đã ngoài sáu mươi. “
Mạnh Chiêu thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi: “Bạn học nào? Có phải ở số 21 đường Hương Tinh không?”
“Nhớ kỹ thế thì giúp chị đi đón Kỳ Kỳ trở về đi.” Chị Báo đặt chiếc túi nhỏ sáng bóng xuống, cởi giày cao gót đổi lại dép lê, “TV đang chiếu phim có Trịnh Thiếu Thu đóng, Trịnh Thiếu Thu đẹp trai quá chừng.”
Mạnh Chiêu cười theo, quay đầu đi ra ngoài, chợt nhớ tới, nhìn ghế sô pha trống không trong phòng khách: “Anh Báo đâu chị?”
“Vừa ra ngoài mua rượu rồi.”
“À còn chuyện này nữa.” Mạnh Chiêu lúc này mới nói ra, “Ma Can nhờ em chuyển lời, ông ta và anh Báo đều làm việc cho Hứa tiên sinh, làm anh em hơn mười năm, tiền nợ của chị trả một nửa là đủ rồi.”
Chị Báo sửng sốt một chút, chớp chớp mi mắt tô phấn mắt màu lam, sau đó cười rạng rỡ: “Thật hả?”
Mạnh Chiêu gật đầu, chị Báo lập tức vươn tay véo mặt cậu: “Đón Kỳ Kỳ thẳng về nhà nhé, đừng có dẫn nó đi ăn kem nữa đấy, răng nó sâu hết rồi.”
Để đến đường Hương Tinh, phải mất khoảng hai mươi phút đi taxi – không hẳn là gần.
Hầu hết các đèn đường ở đoạn cuối cùng của con đường đều bị hỏng, chỉ còn vài chiếc đèn đường nửa tối nửa sáng còn sót lại được bao quanh bởi những con thiêu thân dày đặc.
Tiếng bước chân đi theo phía sau, Mạnh Chiêu quay đầu lại liền nhìn thấy bảy tám người, trên tay mỗi người đều cầm mã tấu.
Dẫn đầu là một người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi hoa phanh ngực, có vết sẹo làm biến dạng mũi. Chính vết sẹo lại tạo thêm nét đặc trưng cho khuôn mặt lẽ ra kém hấp dẫn của hắn ta, khiến hắn ta trông bớt khó ưa hơn.
Đó là Vinh Sẹo.
Ánh mắt Vinh Sẹo như muốn chọc thủng Mạnh Chiêu, nhếch miệng cười dữ tợn: “Mạnh Chiêu.”
Cuối cùng cũng bị bắt, Mạnh Chiêu lại cảm thấy nhẹ nhõm. Suy cho cùng, sống trong nỗi sợ hãi thường trực thật sự mệt mỏi.
Đánh không được thì phải chạy.
Chạy không được thì chỉ có thể ôm đầu chống cự.
Ngoài ra không còn cách nào khác.
“A Báo tưởng giấu mày ở chỗ của Ma Can là được à?” Vinh Sẹo nói, đá vào bụng Mạnh Chiêu một cái, “Đụng tới con trai tao mà tưởng tao bỏ qua hả?”
“Sao mày dám đẩy con trai tao xuống bùn hả thằng biến thái?”
Mạnh Chiêu bảo vệ đầu mình, nhớ lại dấu chân đầy bùn thằng con trai quý giá của Vinh Sẹo đã giẫm lên cặp sách của Kỳ Kỳ, cố chịu đau không hề hé răng.
Người của Vinh Sẹo thuyết phục: “Đại ca, thằng này dù gì cũng là lính của anh Báo, chúng ta dạy cho nó một bài học là được rồi.”
Vinh Sẹo có lẽ còn chưa hài lòng, hắn ngừng đá, hơi dạng chân ra cởi khóa quần. Hắn móc đống thịt của mình ra, lắc lắc trên đầu Mạnh Chiêu: “Nghe nói mày thích thứ này từ nhỏ? Muốn ngậm cho bố không?”
Mạnh Chiêu nằm bất động trên mặt đất, trả lời hắn: “Không.”
“Không à?” Vinh Sẹo hừ lạnh một tiếng, “Bố đây còn chê mày dơ đấy!”
Tiếng nước chảy róc rách vang lên, mùi khai gay mũi lan tỏa.
Mạnh Chiêu quay đầu đi, nhưng vô ích, Vinh Sẹo tích tụ rất nhiều nước tiểu, xối ướt đẫm Mạnh Chiêu từ đầu đến chân.
Vinh Sẹo đã trút xong.
Mùi máu và nước tiểu trộn lẫn với nhau khiến Mạnh Chiêu nôn mửa, ho ra một búng máu. Cậu thầm nghĩ, vốn định dẫn Kỳ Kỳ đi ăn kem mà.
Cậu dựa vào phía sau vách tường đầy bùn muốn đứng lên, nhưng mới đứng được nửa đường, trước mắt tối sầm, tầm mắt lung lay, cậu lại ngồi thẳng xuống.
Xương cụt bị đập xuống đất, đau vô cùng, cậu nghiêng đầu nhìn buồng điện thoại cách đó năm mươi mét, cậu nghỉ ngơi một lúc rồi lại đứng lên.
Xương xẩu thì chắc không sao, ít nhất nó không ảnh hưởng đến việc đi lại của cậu.
Máu nhỏ giọt suốt quãng đường hơn 50 mét, cuối cùng cũng coi như lết được đến bốt điện thoại.
Mạnh Chiêu thò tay vào túi quần lấy ví, trống không.
Cậu cũng sờ vào túi quần bên kia, chỉ có một gói thuốc lá bẹp dúm và một chiếc bật lửa nhựa.
Có lẽ chiếc ví đã rơi khi cậu bỏ chạy.
Ngồi dưới đất dựa vào cửa kính của bốt điện thoại, cậu cắn một điếu thuốc, bật lửa cạch cạch hai tiếng, bánh răng cọ xát một chút tia lửa, nhưng không chịu phát ra một chùm lửa nào.
Nhìn vào bên trong thì dầu đã chạm đáy, nó cố tình chết vào thời điểm quan trọng này.
Một tia khó chịu dâng lên trán, Mạnh Chiêu ngửa đầu ra sau, dựa vào cửa kính, cố gắng thả lỏng.
Cậu không biết mình đang cố gắng làm gì, nhưng bất kỳ cử động đột ngột nào cũng có thể khiến vết thương của cậu chảy máu đầm đìa.
Đêm không mấy mát mẻ, nhưng những cơn gió nhẹ vẫn thổi, nhẹ nhàng, gần như ru cậu vào giấc ngủ.
Lá cây bên cạnh khẽ run lên, cậu ngồi ngắm lá cây cho qua thời gian, cho đến khi một tiếng hét bất ngờ làm cậu giật mình.
Đó là một cặp tình nhân trẻ.
Cô gái nói, có người ở đây, chúng ta gọi cảnh sát đi?
Chàng trai bảo cô đừng can thiệp, nắm lấy cánh tay kéo cô đi.
Cô gái chần chừ không chịu đi, Mạnh Chiêu mở mắt nhìn sang, chỉ vào bốt điện thoại rồi hỏi: “Có thể cho tôi một xu được không?”
Cô gái mặc áo sơ mi trắng và váy xếp ly màu nâu sẫm, Mạnh Chiêu nhận ra đây là đồng phục của một trường trung học tư thục gần đó.
Cô rụt rè lục ví, chắc không thấy đồng xu nào, cuối cùng bạn trai cô sốt ruột móc ra một nắm xu, chất hết xuống lề đường rồi lại kéo cô gái đi.
Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô gái, Mạnh Chiêu chợt nghĩ, cô gái so với mình cũng không trẻ hơn bao nhiêu, có lẽ cũng bằng tuổi.
Thật tốt bụng.
Cậu hít một hơi thật sâu, vươn tay với lấy một đồng xu. Như một cụ ông trăm tuổi, cậu run rẩy đứng dậy, bước vào bốt điện thoại nhét đồng xu dính máu vào cái khe sâu thẳng tắp.
Điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia lên tiếng trước: “Alo, ai vậy?”
“A Chiêu đây.”
Điện thoại truyền đến giọng nói phàn nàn: “Sao còn chưa về? Anh Báo nói canh bồ câu để lâu không ngon.”
“Chị đi đón Kỳ Kỳ giúp em,” Mạnh Chiêu nói, “Em có việc phải làm.”
“Hả? Em bị sao vậy? Sao muộn thế này mới nói…”
Mặc kệ chị Báo nói gì vẫn gác ống nghe trở lại, Mạnh Chiêu hít một hơi rồi bước ra khỏi bốt điện thoại.
Không có động mạch bị thương, cũng không có gãy xương, cho nên cậu dự định nghỉ ngơi một hồi, chờ máu gần như đông lại mới đi phòng khám chữa trị.
Đang lúc nghỉ ngơi, một chiếc taxi màu đỏ dừng trước mặt, tài xế nói với cậu: “Có muốn đi bệnh viện không chàng trai trẻ?”
Mạnh Chiêu im lặng một lúc, ngửi thấy mùi nước tiểu khắp người, lắc đầu: “Sẽ làm bẩn đệm ngồi trong xe của anh.”
Tài xế taxi chặc lưỡi khó chịu, thúc giục: “Lên đi”
Ngay khi Mạnh Chiêu chuẩn bị đứng dậy, một chiếc SUV màu đen chạy ngang qua. Cửa sổ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt nghiêng của Tạ Giai Lân.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, còn thắt cà vạt, tóc vuốt ngược ra sau, nụ cười thân thiện quen thuộc vẫn còn trên khuôn mặt — Tạ Giai Lân sáng chói rực rỡ – hoàn toàn khác với vẻ ngoài nhếch nhác trong gara vài ngày trước.
Mạnh Chiêu nhìn thẳng vào cửa kính xe, mãi cho đến khi bị người trong xe chú ý, người đàn ông khẽ cau mày, một giây sau, cửa sổ xe lạnh lùng kéo lên.
Tốc độ của chiếc xe địa hình màu đen không nhanh, cậu nhìn chằm chằm vào cửa kính mờ đục cho đến khi nó rẽ hướng.
Cửa taxi vẫn bị cậu giữ mở. Tài xế quay lại: “Có lên xe hay không?”
“Tôi đột nhiên nhớ tới còn có việc phải làm, anh đi đi. ” Cậu đóng sầm cửa xe, cúi đầu dựa vào cửa sổ xe phía trước, cố sức vẫy tay với tài xế bằng bàn tay vẫn còn hoạt động, “Cảm ơn.”
Tài xế nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu, lẩm bẩm gì đó rồi nhấn ga lao đi trên đường cao tốc. Dựa vào hình dạng miệng của tài xế, hẳn là ông này đang thầm mắng một tiếng: “Đồ điên.”
Mạnh Chiêu trở lại buồng điện thoại ngồi xuống, sau đó lấy ra chiếc bật lửa nhựa đã đến lúc vứt đi, lau đi lau lại các bánh răng. Đá lửa keo kiệt đến mức không có chút ánh sáng nào, chỉ còn lại thoang thoảng mùi dầu hỏa.
Có thứ gì đó trong tay sẽ luôn có tác dụng trấn an.
Cậu hơi ngẩng đầu lên, phát hiện hôm nay bầu trời không có trăng, chỉ có một ngôi sao lớn đang lấp lánh, nhưng không tỏa sáng lấp lánh như trong các bài hát thiếu nhi.
Đang nhìn đêm không trăng, một ánh sáng trắng chói mắt chợt lóe lên từ khóe mắt.
Đưa tay che đi đôi mắt, ánh sáng trắng trở nên dịu đi, khi hạ cánh tay xuống, cậu lại nhìn thấy chiếc SUV màu đen.
Cửa sau mở ra.
Ngồi ở ghế sau là Tạ Gia Lân. Nghĩ đến đây, cậu chợt hoảng sợ vô cớ.
Yết hầu Mạnh Chiêu giật giật, miệng quá khô, không có nước bọt để nuốt, cho đến khi Tạ Gia Lân đi đến trước mặt, cậu không nghĩ ra bất cứ câu gì để mở lời.
Mà lúc này, trên tay cậu vẫn cầm chiếc bật lửa nhựa cáu bẩn.
Cậu cảm thấy mình bẩn thỉu và vô giá trị như chiếc bật lửa của mình.
“Em còn cử động được không?” Tạ Gia Lân hỏi.
Cậu vừa định trả lời, đối phương đã hai tay nắm lấy hắn cậu xốc lên.
Đứng lên xong, cậu mới nhận ra rằng Tạ Gia Lân cao hơn cậu nửa cái đầu.
Mạnh Chiêu vô ý liếc nhìn đôi giày da trên chân anh, phát hiện gót giày cao khoảng ba centimet. Không kìm được, cậu buột miệng: “Gót giày anh cao thế.”
Tạ Gia Lân ngẩn ra một lúc, sau đó cũng không bình luận gì, kéo cậu vào ghế sau của xe. Anh quay trở lại ghế phó lái phía trước và chiếc xe lại bắt đầu di chuyển.
Đèn nê-ông ngoài cửa sổ đổi màu, Mạnh Chiêu dựa vào ghế sau, nhìn chằm chằm sợi tóc nhỏ bồng bềnh sau gáy Tạ Gia Lân: “Sao anh lại quay lại rồi?”
“Ash đưa A Lâm về nhà, sợ cậu máu me thế này làm các cô gái sợ hãi.” Những người ngồi vào ghế lái dường như luôn nhiệt tình và nhiều chuyện. Tài xế của Tạ Gia Lân lại thay đổi chủ đề, nói tiếp, “Lúc nãy như cậu định lên taxi đúng không? Ash cứ đòi quay lại tìm, tôi còn nói chắc chắn cậu đã đi rồi.”
Mạnh Chiêu không trả lời câu hỏi, mà lặp lại tên tiếng Anh: “Ác?”
Phát âm chưa chuẩn, chủ nhân của cái tên cất tiếng sửa đúng: “Ash”.
./.