Đại Minh Tinh Không Hôn Môi Ngoài Giờ Làm Việc

Chương 16: “Tạ Gia Lân muốn đi Úc với anh”




Hứa Nhất Văn vẫn giữ vẻ mặt lười biếng đó. Cậu ta dụi mắt, khiến mí mắt hai mí nhăn lại thành ba nếp, rồi quay đầu ngáp một cái, thờ ơ nói, “Anh A Chiêu, thông tin thì cần phải trao đổi.” Sau một lúc im lặng, cậu ta nói tiếp, “Anh ở bên Khương Báo bao nhiêu lâu, còn xông vào nhà em để đòi tiền bồi thường, anh thực sự biết được bao nhiêu về vụ việc đó?”

Mạnh Chiêu nhớ lại nhà máy bao bì giấy mà Hứa Tổ Huy đã giao cho Khương Báo, và những vết kim trên khuỷu tay trong của công nhân. Cậu trả lời, “Chín năm trước, cha cậu đã giao một nhà máy sản xuất bao bì giấy cho Khương Báo. Sau đó, Khương Báo bị bắt vì buôn bán ma túy…”

Hứa Nhất Văn ra hiệu cho cậu dừng lại, ngắt lời, “Chuyện anh nói ai cũng biết hết rồi. Mấy năm qua các tiền bối đã điều tra tất cả các trùm ma túy có số má nhưng không ai có liên quan đến Liêu Vĩnh cả. Liêu Vĩnh bán ma túy trên sao Hỏa à?”

Mạnh Chiêu: “Mấy cảnh sát bắt giữ Khương Báo còn ở đây không? Cha cậu đã hối lộ họ để đầu độc Khương Báo còn gì?”

“Nhóm đó đã nghỉ việc vào năm 87, từ đó biến mất không một dấu vết.” Hứa Nhất Văn im lặng một lúc, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, “Anh còn nhớ vị trí của nhà máy không?”

Nếu Mạnh Chiêu không tin tưởng vào khả năng nhận biết phương hướng như máy ảnh của mình, cậu sẽ không dám nhận ra nhà máy trước mặt mình là nhà máy bao bì giấy đổ nát từ chín năm trước.

Nhà máy đã được cải tạo cả bên trong lẫn bên ngoài. Lối vào chính giờ là một mái vòm lớn màu đỏ gạch, với một bức tượng điêu khắc Vienna bị gãy một cánh tay đứng gần đó.

Cổng mở, xe đi vào cũng không ai cản.

Trong xưởng bán mở, máy móc được xếp thành hàng chục mét, giống như băng chuyền hành lý của sân bay. Lúc đó là giờ ăn trưa, nên công nhân vắng mặt, máy móc không hoạt động và những thùng sắt cao nửa mét chứa đầy bột giấy cũng vẫn nằm yên.

Trên chiếc bàn làm việc dài ở cuối dàn máy có thước dây, kéo dài để cắt giấy và thẻ so sánh màu. 

Bên cạnh bàn làm việc là hai chiếc ghế xếp chồng lên nhau, trên đó có một công nhân mặc quần yếm đang ngủ.

Mọi thứ ở đó đều trông giống như một nhà máy đóng gói giấy lười biếng nhưng hoàn toàn bình thường.

Hứa Nhất Văn đỗ xe ở sân sau, hai người bước ra. Mạnh Chiêu dẫn cậu ta đi vòng quanh khu vực nhà kho, tìm kiếm những phòng chứa hàng bị khóa trong trí nhớ.

Hong Kong người nhiều ít đất, tấc đất tấc vàng, nhiều nhà máy ở Hồng Kông sẽ dựng những dãy phòng tấm thép gần các nhà kho để công nhân ngầm sử dụng làm ký túc xá.

Một bức tường thấp ngăn cách nhà máy với nhà kho. Nhà kho nằm cạnh một con sông nhỏ, nơi cỏ lau mọc cao bằng nửa người. Những ngọn cỏ màu trắng sữa no tròn đung đưa như những chiếc xích đu trong gió. 

Giữa những đám lau sậy, một con bò vàng hoang đang nhai cỏ —— những người nông dân trước đây của Hồng Kông hầu hết đã chuyển nghề, khiến những con bò cày trở nên không cần thiết, dẫn đến nhiều vùng ngoại ô có rất nhiều bò hoang.

“Tạ Gia Lân muốn đi Úc với anh,” Hứa Nhất Văn đột nhiên nói.

Mạnh Chiêu đột nhiên quay đầu lại, như không tin vào tai mình.

“Sau khi Liêu Vĩnh ép anh giết cha em, hắn ta đã lấy chuyện đó ra để đe dọa anh Gia Lân, bắt công ty phim của anh ấy tiếp tục rửa tiền cho Hứa thị. Nếu anh ấy không chấp nhận, Liêu Vĩnh sẽ bắt anh vì tội giết người. Đó là lý do tại sao mười năm trước anh Gia Lân gửi anh đến Úc “

Gió đột nhiên nổi lên, khiến cả hai nheo mắt, thậm chí khiến cả con bò vàng trong đám lau sậy ngẩng đầu lên, lại tiếp tục gặm cỏ sau khi nhận ra đó chỉ là một cơn gió.

“Thật ra, em cũng dùng điều này để đe dọa anh ấy,” Hứa Nhất Văn tiếp tục. “Em đã ở đó khi anh giết cha em. Em sẵn sàng làm chứng rằng Liêu Vĩnh đã ép anh, vì anh mới chỉ 17 tuổi và là trẻ vị thành niên, anh sẽ được hưởng án treo, không phải ngồi tù. Mục tiêu của mọi người là hạ bệ Liêu Vĩnh. Tạ Gia Lân muốn đi Úc cùng anh sau đó, nhưng anh ấy không biết em đã lôi anh vào chuyện này.”

Con bò vàng vung vẩy qua lại cái đuôi của mình, có lẽ là đang vui vẻ vì được ăn no.

Mạnh Chiêu nghe rõ từng lời Hứa Nhất Văn nói, nhưng đầu óc lại chậm chạp không thể xử lý. Cậu ngồi xổm xuống, ấn lòng bàn tay vào thái dương, nghĩ đến chuyện cách đây không lâu cậu còn ngạo mạn chất vấn Tạ Gia Lân sao còn rửa tiền cho Hứa thị, cảm thấy trái tim mình bị bóp chặt. Cậu bỏ tay ra, nhìn Hứa Nhất Văn, hỏi: “Cậu là cảnh sát mà hành động như thế này sao?”

Người kia nhún vai thờ ơ: “Em chỉ là một học viên ở học viện cảnh sát thôi. Liêu Vĩnh gửi em đến học viện cảnh sát để em có thể giúp hắn ta từ trong lực lượng cảnh sát. Có lẽ hắn không bao giờ nghĩ rằng em sẽ đứng về phía ICAC để ‘hạ bệ’ hắn’.

(*):Independent Commission Against Corruption: Ủy ban Độc lập Chống Tham nhũng của HongKong 

Mạnh Chiêu đang đau đầu vì cách nói vòng vo của Hứa Nhất Văn. Nơi này không phải là một quán trà để họ thong dong đàm đạo. Cậu quay lại đối mặt với hàng nhà trọ ngăn nắp, tập trung vào ổ khóa sắt cũ kỹ ở căn phòng đầu tiên, rồi quay lại vấn đề chính: “Cậu có thể mở được loại khóa này không?”

Hứa Nhất Văn gật đầu, lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, tháo chìa khỏi móc chìa khóa, bỏ vào túi. Sau đó cậu ta uốn cong móc chìa khóa, duỗi thẳng một đoạn dây nhỏ rồi bước về phía nhà trọ.

Ngay lúc Mạnh Chiêu định đi theo, điện thoại trong túi của cậu đột nhiên rung lên. Là một số điện thoại mà cậu chưa từng thấy trước đây. Cậu trả lời, người ở đầu dây bên kia lên tiếng trước, “Là tôi đây.”

Giọng nói, cùng với tiếng nhiễu bò ra khỏi ống nghe, đánh mạnh vào dây thần kinh của cậu.

“Hà Phương tìm tôi,” Tạ Gia Lân tiếp tục, “Kỳ Kỳ mất tích. Từ khi trở về Hồng Kông em có gặp lại cô ấy không?”

Hà Phương là tên của chị Báo, nhưng Mạnh Chiêu quen gọi chị ấy là chị dâu, nên cảm thấy lạ lẫm với cái tên của chị, chỉ phản ứng khi nghe thấy tên của Kỳ Kỳ.

“Không,” Mạnh Chiêu vừa trở về Hồng Kông ngày hôm qua, còn chưa kịp gặp Khương Kỳ, “Con bé biến mất khi nào?”

“Đêm qua.” Sau một hồi im lặng, Tạ Gia Lân nói thêm, “Tôi sẽ gọi cho Hứa Nhất Văn.”

“Cậu ta đang ở cùng em” Mạnh Chiêu trả lời ngay lập tức. Cậu không nhận ra câu nói của mình có gì đó cấn cấn. Cầm điện thoại, cậu nhìn lên Hứa Nhất Văn đang bận nghịch ổ khóa.

Mạnh Chiêu hỏi, “Gần đây cậu có gặp Kỳ Kỳ không?”

Không ngẩng đầu lên, Hứa Nhất Văn trả lời, “Không, tuần này em bận lắm.”

“Cậu ấy nói không có.” Mạnh Chiêu nói lại cho Tạ Gia Lân, bên kia trả lời đơn giản “Đã hiểu” trước khi cúp máy.

Mắc kẹt trong tình huống lấp lửng, Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm điện thoại của mình một lúc rồi cất lại vào túi.

Trong khi đó, Hứa Nhất Văn đã tháo được ổ khóa bằng một tiếng tách.

Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, để lộ sàn thép nguyên sơ không tì vết, trong một không gian chỉ rộng vài mét vuông —— hoàn toàn trống rỗng.

Mạnh Chiêu chưa từ bỏ ý định, bảo Hứa Nhất Văn mở hết các phòng.

Mười phút sau, Hứa Nhất Văn đứng chống nạnh hít vào một hơi nhìn chằm chằm vào căn phòng cuối cùng vẫn trống hoác. Cậu ta quay sang Mạnh Chiêu, “Sếp anh đang đùa em à?”

Mạnh Chiêu đẩy Hứa Nhất Văn đang chặn lối vào bước vào phòng. Căn phòng nhỏ được làm bằng một vài tấm thép, bước vào bên trong giống như bước vào một lò nướng dưới sức nóng của mặt trời.

Tìm kiếm kỹ lưỡng từng phòng theo thứ tự một lần nữa, Mạnh Chiêu đang sắp thừa nhận rằng họ không tìm thấy gì thì đột nhiên cậu nhác thấy một cục nhỏ màu vàng nằm kẹt trong một khe hở trên sàn nhà.

Cậu quỳ xuống nhặt thứ đó lên, xem xét cẩn thận. Hứa Nhất Văn lười biếng đi theo vào trong, cúi xuống để xem Mạnh Chiêu đang cầm thứ gì.

Rõ ràng đó là một cục bông, dính thứ gì đó trông giống như iốt hoặc một loại thuốc khử trùng nào đó.

“Một cục bông y tế?” Hứa Nhất Văn đoán trước, sau đó chán nản hạ giọng, “Có lẽ là do ai đó tiêm heroin vứt lại. Không có gì ngạc nhiên, chúng ta đi thôi, anh A Chiêu.”

“Tiêm heroin chỉ cần buộc một sợi dây cao su để tìm mạch máu.”, Mạnh Chiêu nói, “Tôi lớn lên ở Cửu Long Thành Trại, xung quanh toàn là những kẻ nghiện ngập. Mẹ tôi cũng chết vì nó. Những con nghiện không tỉ mỉ đến vậy đâu. Họ sẽ không dùng bông y tế”.”

Nếu không phải để sử dụng ma túy thì là gì?” Hứa Nhất Văn ngáp, lau nước mắt trên mắt. “À, vừa rồi ai gọi cho anh vậy, sao anh đột nhiên hỏi em gần đây có gặp Kỳ Kỳ không?”

Mạnh Chiêu trả lời, “Kỳ Kỳ mất tích rồi”.

Hứa Nhất Văn lập tức đứng thẳng dậy, gần như kích động, “Sao anh không nói sớm?”

Mạnh Chiêu đã ở Úc nhiều năm, vì không dám nói cho chị Báo biết về Khương Báo nên cậu chưa bao giờ liên lạc với họ. Chỉ thông qua số điện thoại mà Hứa Nhất Văn đưa cho cách đây vài năm, cậu mới liên lạc lại với Khương Kỳ.

Khương Kỳ không hề xa lánh cậu, gọi điện cho cậu hàng tuần, thậm chí còn kể về những mối quan hệ của cô cho cậu. Bạn trai cô có vẻ tốt bụng nhưng lúc nào cũng bận rộn với công việc, hiếm khi có thời gian dành cho cô.

“Có lẽ chị Báo chỉ lo lắng quá thôi”, Mạnh Chiêu nói, “Ở độ tuổi của Kỳ Kỳ, chia tay bạn trai rồi tức giận rồi biến mất là chuyện bình thường…”

“Không bình thường đâu,” Hứa Nhất Văn ngắt lời một cách kiên quyết. “Bạn trai cô ấy chưa bao giờ làm cô ấy buồn, và họ không thể chia tay. Chúng em đã hứa rằng sẽ kết hôn ngay sau khi cô ấy tốt nghiệp.”

Mạnh Chiêu đột nhiên nghi ngờ liệu mình có ở Úc quá lâu không, khiến cậu không thể hiểu tiếng Trung nữa. Cậu nhìn Hứa Nhất Văn một lúc lâu, sau đó cất giọng đều đều, “Cậu có thể đứng thẳng lên không?”

Không biết tại sao nhưng Hứa Nhất Văn đứng thẳng dậy ngay tại chỗ.

Mạnh Chiêu gật đầu rồi đấm vào hàm Hứa Nhất Văn một phát.

Một lát sau, hai người khóa lại từng căn phòng, quay lại xe, lái xe ra khỏi nhà máy giấy.

Đối với Mạnh Chiêu, Khương Kỳ vẫn là cô bé sún một chiếc răng. Nghe cô ấy nói về việc có bạn trai là một chuyện, nhưng thực sự nhìn thấy người thề thốt muốn kết hôn với cô, kẻ đó lại còn là Hứa Nhất Văn, lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Đèn giao thông phía trước chuyển sang màu đỏ, xe dừng trước vạch qua đường, Mạnh Chiêu hỏi Hứa Nhất Văn, “Cậu có biết những nơi Kỳ Kỳ thường đến không?”

Hứa Nhất Văn gật đầu, lái xe hơn hai tiếng đồng hồ vòng quanh công viên giải trí ngoại ô phía bắc và thủy cung nam cực, gọi điện thoại cho bạn bè và bạn học của Khương Kỳ, nhưng không ai nhìn thấy cô.

Khi màn đêm buông xuống, ngay cả tâm trạng của Mạnh Chiêu cũng trở nên lo lắng.

Họ trở về nhà Khương Kỳ, Mạnh Chiêu lại gặp lại Hà Phương sau chín năm. Vì chuyện của Khương Báo, cậu không thể nhìn thẳng vào mắt chị.

Chị sốt sắng kể lại chi tiết về vụ mất tích của con gái mình, không nhắc lại chuyện cũ.

Kể xong, chị nhìn Mạnh Chiêu, đột nhiên mỉm cười,  “Chiêu Tử, em vẫn giống hệt hồi mười bảy mười tám tuổi.”

Cậu cảm thấy hơi khó chịu, nhìn khuôn mặt chị, giờ đã dịu dàng hơn khi không trang điểm đậm, nói, “Chị cũng vậy, chị dâu. Chị trông vẫn như mười bảy mười tám tuổi vậy.”

“Ôi trời ơi,” Hà Phương chạm vào mặt mình, “Kỳ Kỳ sắp hai mươi rồi, còn chị vẫn mười bảy mười tám tuổi sao?”

“Chị dâu,” Mạnh Chiêu cố gắng nói, “Em đã nói dối chị về anh Báo…”

“Quên đi,” Hà Phương xua tay, “Vì anh ấy làm nghề đó nên chị đã chuẩn bị tinh thần hết rồi, Nhờ em mà nhà chị có được số tiền đó; nếu không, chị cũng không biết hai mẹ con sẽ xoay xở thế nào.”

Trong lúc họ đang nói chuyện, chuông cửa reo. Hứa Nhất Văn nhiệt tình đứng dậy mở cửa. Cửa vừa mở, mùi thơm nồng nàn của thức ăn tràn vào.

Hứa Nhất Văn cầm lấy mấy túi thức ăn phồng to, khi cửa ra vào đã thông thoáng, một người đàn ông bước vào. Trước khi cậu kịp nói, Hà Phương đã đứng dậy, “Cảm ơn cậu Tạ đã mua hộ bữa tối.”

“Không sao đâu,” Tạ Gia Lân mỉm cười với chị.

Hà Phương quay sang giải thích với Mạnh Chiêu, “Cậu Tạ đã chăm sóc mẹ con chị nhiều năm rồi.”

Mạnh Chiêu cảm thấy tê dại, không thể nhìn thẳng vào Tạ Gia Lân.

Sáng nay họ còn chia tay nhau trong không vui, giờ lại chen chúc trong phòng khách hơi chật chội của nhà Khương Báo. Cũng may có Hà Phương và Hứa Nhất Văn ở đây nên mọi chuyện cũng không quá ngượng ngùng.

Mạnh Chiêu mới vừa nghĩ như vậy, lại sinh ra gì đó khác thường trong lòng —— thà để bọn họ ở một mình ngượng ngùng đối mặt với nhau thì tốt hơn.

Nhiều thứ trong phòng rõ ràng là của Khương Kỳ —— một chiếc phích nước có tai thỏ bằng nhựa màu hồng trên nắp, một hộp kem trong thùng rác và một vài cuốn sách giáo khoa đại học nằm rải rác trên bàn cà phê, với một báo cáo sức khỏe của trường ở trên cùng.

Bàn ăn giờ có một chiếc máy tính cũ lớn nên Hà Phương dọn bàn cà phê, đặt hộp cơm tối lên đó

Những người khác giúp chị dọn bàn, báo cáo sức khỏe vô tình rơi xuống ngay chân Tạ Gia Lân, bìa ngoài bảo vệ riêng tư bị mở ra, lộ ra nội dung khám sức khỏe định kỳ.

“Xin lỗi, tôi vô tình nhìn lướt qua”, Tạ Gia Lân cầm báo cáo khám sức khỏe lên nhìn Hà Phương, “Con gái chị có nhóm máu Bombay (*)?”

(*) nhóm máu hiếm nhất thế giới, tỉ lệ 1/25k người. 

“Đúng vậy, cha con bé cũng có nhóm máu Bombay. Đừng nhắc đến nữa. Hơn hai mươi năm trước, A Báo bị người ta chém đứt động mạch, bệnh viện không có máu. Lần đó anh ấy suýt chết…”

Một tia sáng đột nhiên kết nối cụm từ “máu Bombay” trong đầu Mạnh Chiêu với cục bông y tế tìm thấy trong nhà trọ của nhà máy giấy. Cậu nhanh chóng bước tới nắm lấy cổ tay Tạ Gia Lân để xem tờ báo cáo trong tay anh.

Bị bất ngờ, cổ tay Tạ Gia Lân hạ xuống dưới áp lực, suýt làm rơi báo cáo. Anh quay sang Mạnh Chiêu, “Có chuyện gì vậy?”

“Hứa Tổ Huy và Liêu Vĩnh đã hợp tác với nhau nhiều năm, ông ta lại là thủ lĩnh của Hứa thị. Khi đó, liệu có khi nào họ Liêu tức giận đến mức xông vào nhà Hứa để giết ông ta là vì anh Báo là ‘nguồn lợi’ hiếm có không?”

“Ý anh đang nói…” Hứa Nhất Văn, người cũng vừa mới nhận ra, cảm thấy lạnh sống lưng. Cậu ta nhìn chằm chằm vào báo cáo sức khỏe với vẻ mặt kinh hoàng, rồi gần như nhảy dựng lên hai giây sau đó. “Em sẽ gọi cảnh sát bao vây nhà máy giấy ngay lập tức!”

“Khoan đã…” Mạnh Chiêu nhìn Hứa Nhất Văn, “Cẩn thận đừng để bứt dây động rừng, làm chúng trốn thoát!”

Hà Phương không hiểu gì, xen vào, “A Văn, A Chiêu, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Chúng cháu tìm thấy một dãy nhà trọ trên địa bàn của Liêu Vĩnh,” Hứa Nhất Văn giải thích, “Bên trong tìm thấy một cục bông y tế. Bây giờ chúng cháu đang nghi ngờ Liêu Vĩnh đang buôn bán nội tạng người và thực hiện phẫu thuật trong những ngôi nhà đó.”

Hà Phương ôm đầu, gần như ngã quỵ nhưng được Mạnh Chiêu đỡ lấy dìu đến ghế sofa. Cậu nghe thấy Tạ Gia Lân nói:

“A Chiêu nói đúng. Nếu chúng ta không biết lịch phẫu thuật, vội vã xông vào có thể vô ích. Hơn nữa, tất cả chỉ là suy đoán. Khương Kỳ thậm chí có thể không gặp nguy hiểm.”

Hứa Nhất Văn không hề nao núng trước lời trấn an, nói, “Nhưng nếu chúng ta đoán đúng thì sao?”

“Bất kể là nội tạng nào, người nhận cần đảm bảo cơ thể của họ ở trong tình trạng tốt. Hơn nữa, một khi nội tạng được lấy ra khỏi cơ thể, thời gian bảo quản rất hạn chế. Người mua sẽ không mạo hiểm chờ đợi ở nước ngoài; người đó phải ở Hồng Kông. Nếu tình trạng thể chất kém đến mức cần phải cấy ghép thì chắc chắn là đang nhập viện.

Hứa Nhất Văn ngay lập tức hiểu ra, cậu ta rút ​​điện thoại ra trượt mở, vừa bấm số vừa nói, “Em sẽ nhờ người sàng lọc tất cả các bệnh viện ở Hồng Kông để tìm những bệnh nhân có nhóm máu Bombay!”

Một giờ sau, các đồng nghiệp cảnh sát của Hứa Nhất Văn gọi điện báo họ đã tìm thấy hồ sơ nhập viện của một bệnh nhân nhóm máu Bombay—một bệnh nhân ung thư tuyến thượng thận.

Thuyết phục hết lời Hà Phương đợi ở nhà chờ tin tức. Hứa Nhất Văn liên lạc với cấp trên của mình, nhờ ông cử người đến theo dõi nhà máy giấy. Những người còn lại vội vã đến bệnh viện.

Người mua là một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, quốc tịch Thái Lan. Ông ta có vẻ đã trải qua nhiều đợt hóa trị; tóc đã rụng, nằm trên giường, gầy đến mức xương nhô ra. Mí mắt ông ta sưng lên, miệng chụp mặt nạ dưỡng khí, khiến ông ta trông quá yếu ớt để có thể nói chuyện bình thường.

Khi Mạnh Chiêu và những người khác đến nơi, trong khu phòng bệnh đơn đã có vài cảnh sát.

Một người phụ nữ đang ôm mặt khóc trên ghế sofa. Cô ta có vẻ mới là người mua thực sự.

Trước khi họ kịp nói gì, điện thoại của một cảnh sát reo lên.

Vì trong phòng cũng không có ai cảnh sát cần tránh, anh ta nhấn nút loa ngoài.

Một giọng nam rõ ràng vang lên từ ống nghe: “Đèn trong nhà máy giấy đang bật. Tôi thấy họ vừa khiêng Khương Kỳ vào… nhưng nơi đó có cả một nửa đại đội canh gác! Chỉ mình tôi ở đây theo dõi. Bây giờ tôi phải làm gì đây?”

./.