Tạ Gia Lân không còn kiên nhẫn nhìn cậu liếm nữa.
Nắm lấy cánh tay cậu xách lên giường, anh đè cậu xuống cởi quần cậu ra, rồi đứng dậy lấy một lọ nhỏ gel bôi trơn do khách sạn cung cấp ở đầu giường, bóp toàn bộ vào lòng bàn tay.
Mạnh Chiêu chỉ có nửa người nằm trên giường, hông ở mép giường, chân vẫn đặt trên thảm. Cậu quay lưng lại với Tạ Gia Lân, để những ngón tay của người đàn ông dính đầy gel trơn lạnh lẽo trượt vào khe mông của mình trong tư thế này.
Hai ngón tay đó hiểu rất rõ cơ thể cậu, dễ dàng tìm thấy những điểm nhạy cảm trong vách thịt, rồi tập trung ấn tới ấn lui làm cậu đạt cực khoái chỉ trong vài phút.
Đứng trên sàn, Tạ Gia Lân không đợi cậu kịp thở, anh nhấc một chân cậu lên. Không khí mát lạnh tràn vào lỗ nhỏ đã mở ra, và với một cú đẩy về phía trước, anh lấp đầy cậu hoàn toàn.
Khoái cảm về mặt tinh thần vượt xa khoái cảm về mặt thể xác. Khi Tạ Gia Lân bắt đầu đẩy, Mạnh Chiêu đã muốn rên lên. Cổ họng cậu ngứa ngáy khó hiểu cùng với lỗ hậu bị đâm mở. Cậu cắn lên mu bàn tay mình, đón lấy những chuyển động dữ dội và nhanh chóng ngay từ lúc vừa đâm vào.
Đầu óc mơ màng căng tức, cậu đột nhiên nhớ lại những ngày đầu bên nhau.
Khi đó gần như ngày nào họ cũng làm tình.
Lần nào cũng đều rất thân mật, chỉ ước gì từng tấc da thịt dính chặt vào nhau. Tạ Gia Lân biết cậu muốn gì, ngay cả khi vào từ phía sau, anh vẫn sẽ ôm và vuốt ve cậu. Nếu trong tư thế đối mặt, người đó sẽ cúi đầu hôn cậu trong khi phía dưới vẫn đang thúc đẩy.
Những ký ức mãnh liệt ùa về, sống mũi cay xè, Mạnh Chiêu càng cảm thấy bất an với tình hình hiện tại —— Tạ Gia Lân chỉ đang làm tình với cậu, không gì hơn.
Mỗi cú thúc đẩy đều khai mở cậu ra hoàn toàn, khiến cái giường kêu cót két dữ dội.
Nắm chặt ga trải giường, cậu chớp lấy khoảnh khắc khi Tạ Gia Lân rút ra, xoay người nhướng mày nhìn người đàn ông đang đè lên mình. “Anh giận à?”
Câu trả lời cho cậu thật lạnh lùng, “Tại sao tôi phải giận?”
Trái ngược với giọng điệu lạnh lùng, dương v*t của người đàn ông làm nóng cả chất bôi trơn, tạo thành những sợi dài dinh dính khi nó ra vào lỗ thịt ẩm ướt của cậu.
Cả hai chân cậu đều bị đẩy lên, gần như nằm thẳng hai bên cạnh đầu. Mạnh Chiêu kinh ngạc trước sự dẻo dai của cơ thể mình, cố chịu đựng cảm giác tê dại, cậu nói giữa những tiếng thở hổn hển, “Bởi vì… Em đã ngủ với người khác…”
Khuôn mặt Tạ Gia Lân tối sầm lại, anh bắt đầu thúc mạnh hơn.
Âm thanh cơ thể họ đập vào nhau dồn dập và đầy dục vọng.
Nhưng Tạ Gia Lân giống như một người thợ mộc tập trung, chỉ muốn nghiêm túc mài giũa cái lỗ của cậu mà không thèm nhìn vào mặt cậu.
Lỗ hậu sủi bọt dữ dội, chất bôi trơn có mùi táo tỏa ra, hòa quyện với mùi nước hoa, mồ hôi và mùi tanh của chất dịch cơ thể, tạo ra mùi thơm gợi nhớ đến một quả táo chín mềm rục, ngọt ngào đến ngấy.
Tạ Gia Lân không nhìn mặt cậu cũng không trả lời lời cậu, rõ ràng là đang thể hiện sự “tức giận” của anh.
Sự hưng phấn thầm kín trong lòng Mạnh Chiêu lại bùng lên. Cậu chống khuỷu tay lên, nhìn người đàn ông phía trên, tiếp tục chủ đề trước đó, “… Em ngủ với ai không liên quan gì đến anh… Là do anh không muốn em… Mmh!”
Tạ Gia Lân đột nhiên che miệng cậu —— người đàn ông này không những không muốn nói chuyện với cậu, mà còn không muốn cậu nói.
Bàn tay bịt mạnh quá khiến Mạnh Chiêu trừng mắt nhìn anh, rồi đột nhiên túm lấy cổ tay anh, cắn xuống.
Cú cắn chỉ kéo dài hai giây, khớp hàm cậu lại nới lỏng. Mạnh Chiêu ngậm chặt tay anh như một con mèo con bị đói lâu ngày cuối cùng cũng tìm thấy một miếng thịt, nước mắt cậu bất ngờ nhỏ tong tong, chẳng mấy chốc đã nức nở đến bả vai run lên.
Tạ Gia Lân giữ nguyên tư thế hoàn mỹ gắn chặt vào cơ thể Mạnh Chiêu, chậm rãi tiến lại gần, chờ cậu nhả tay anh ra. Sau đó, dùng bàn tay vừa mới được “thả” ra vẫn còn dấu răng đỏ, chạm vào mặt Mạnh Chiêu.
Giọng nói của người đàn ông không hiểu sao lại chuyển sang giọng điệu vui vẻ, “Lúc làm với người khác, em cũng đụng một chút là khóc thế này à?”
Bàn tay di chuyển xuống, các đốt ngón tay lướt qua đầu sáo trên dương v*t cương cứng của Mạnh Chiêu, để tay dính đầy chất lỏng lấp lánh rồi bôi chất dịch đó lên má Mạnh Chiêu. Anh đứng thẳng dậy, hơi lùi lại, dùng cả hai tay ôm lấy cổ chân cậu giơ cao, cơ thể lại đè xuống cậu lần nữa, giống như lao tới mà đâm vào rút ra.
Cơ thể Mạnh Chiêu run rẩy không kiểm soát được, phần thịt mềm mại bên trong cậu cũng run rẩy tán loạn. Mặc dù đó là cơ thể của cậu, nhưng cậu lại không thể kiểm soát được, bị người đàn ông này ép phải lên đỉnh.
Khuôn mặt cậu nhòe nhoẹt nước mắt. Tạ Gia Lân đưa tay cẩn thận lau chúng đi, nói với một giọng điệu vô cùng chắc chắn, “Em chỉ có tôi mà thôi.”
Mạnh Chiêu mấp máy môi, môi trên môi dưới từ từ tách ra khỏi mồ hôi nhớp dính. Cơ thể cậu gần như ướt đẫm, cậu thở hổn hển, lặng lẽ nhìn Tạ Gia Lân.
Nửa ống tay áo màu trắng dính chặt vào người. Nằm như thế này thì cởi ra hơi khó, nên cậu chỉ nhấc nó lên và túm lại trước ngực. Tạ Gia Lân đưa tay ra giúp kéo nó qua đầu. Tiếng tĩnh điện nổ lách tách, người đàn ông phủi phủi tóc cậu, rồi quay lại mút cắn vào cổ cậu.
Cổ cậu vô cùng nhột, cảm giác như bị một chiếc lông vũ ướt trêu chọc, nhưng giờ cậu thấy cái chạm đó quá nhẹ, cậu mong muốn được cắn mạnh hơn.
Khi người đàn ông chạm đến ngực, núm vú của Mạnh Chiêu đã cứng như đá cuội, liên tục bị đầu ngón tay của người đàn ông kia chạm vào. Dòng điện chạy tán loạn qua cơ thể, cơn ngứa không chỉ đến từ cổ, cậu thúc giục anh nói, “Cắn em…”
Người đàn ông cắn xuống.
Răng từ từ nghiến vào núm vú, thỉnh thoảng mút mát, trong khi ngón tay tranh thủ lúc cậu không để ý để đột nhiên ấn xuống bên dưới xương sườn của Mạnh Chiêu.
Tâm trí của Mạnh Chiêu quay trở lại thời điểm họ gặp nhau lần đầu. Cơ thể cậu phủ đầy vảy vết thương, ngứa ngáy muốn được gãi, nhưng Tạ Gia Lân khong cho, còn ấn cho cậu như anh đang làm bây giờ.
Đôi mắt mông lung nhìn chằm chằm vào trần nhà mờ ảo, cậu lẩm bẩm gần như với chính mình, “Em muốn làm tình với anh …”
“Không nghe rõ,” người đàn ông bất động, nhìn cậu, “Nói to hơn đi.”
Cuối cùng cũng thoát khỏi cơn choáng váng, Mạnh Chiêu từ từ quỳ lên, đối mặt với Tạ Gia Lân, vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông. Ép toàn bộ cơ thể vào anh, cậu cọ xát khe mông ướt át của mình vào dương v*t cương cứng của Tạ Gia Lân, cúi xuống thì thầm vào tai người đàn ông, “Không nói đâu.”
Người đàn ông banh hai cánh mông của cậu ra, lại chôn thằng em mình vào bên trong, thở dài một hơi thỏa mãn và bắt đầu thúc vào những chuyển động nhỏ, đều đặn.
Tạ Gia Lân trông đặc biệt quyến rũ khi làm tình với cậu.
Lông mày anh hơi nhíu lại, đường viền hàm căng ra, một lớp mồ hôi mỏng bóng loáng trên yết hầu và xương đòn, và đôi môi anh tươi hơn bình thường, một màu kinh tâm động phách.
Mạnh Chiêu không nhịn được mà hôn anh. Nhưng vừa đến gần, người đàn ông đã giơ tay ấn vào sau đầu cậu, ôm cậu vào lòng.
Khuôn mặt áp vào lồng ngực hơi mát, cậu lắng nghe tiếng tim đập, nghĩ đây là cách Tạ Gia Lân giải quyết sự ngượng ngùng, bèn nhẹ nhàng nói, “Xin lỗi, em quên mất anh không hôn bạn tình của mình.”
Một tiếng thở dài phát ra từ phía trên, ôm chặt cậu một lúc, người đàn ông đột nhiên buông ra, nắm lấy cằm hôn cậu. Lúc đầu chỉ là chạm môi, sau đó dần dần mút môi, mút lưỡi, cho đến khi Mạnh Chiêu thở hổn hển, anh mới không đuổi theo nữa.
“Giờ thì đã thỏa mãn chưa?”
Mạnh Chiêu do dự một lát, rồi mỉm cười lắc đầu, “Không, không thỏa mãn.”
Trong lúc tắm, Tạ Gia Lân lại làm tình với cậu một lần nữa khi đang đứng. Nếu không phải vì ngày hôm sau còn có việc phải làm, cậu đã vui vẻ để người đàn ông này làm tình đến chết.
Mạnh Chiêu sức cùng lực kiệt ngủ thiếp đi, sáng hôm sau mới tỉnh dậy vì tiếng nói chuyện điện thoại cố tình nhỏ giọng bên ngoài cửa.
Nằm nghiêng trên giường, tầm mắt làm điều duy nhất cậu nhìn thấy là chiếc áo vest của Tạ Gia Lân bị vò thành một đống nhỏ. Bộ vest len mỏng manh khó giặt, sợ bị nhăn, cậu đứng dậy, định lấy nó treo vào tủ quần áo. Khi cậu giũ áo ra, hai viên sô cô la tròn rơi ra từ túi trong, lộc cộc lăn tròn trên sàn nhà.
Cậu nhặt những viên sô cô la lên, sững sờ trong giây lát.
Khi Tạ Gia Lân lần đầu tiên nhặt cậu về, anh đã để ý thấy Mạnh Chiêu luôn hễ cứ đi ngang qua các quầy lễ tân là lại vốc lấy kẹo trong mâm của người ta, thế là Tạ Gia Lân mua rất nhiều đồ ăn vặt nhập khẩu để dành, trước khi ra ngoài thường lấy một ít bỏ vào túi. Đôi khi là bánh nướng trứng chảy, đôi khi là thạch trái cây, kẹo nougat hoặc sô cô la.
Trên phim trường, tranh thủ lúc mọi người bận rộn, Mạnh Chiêu sẽ lén lút đòi Tạ Gia Lân một ít, và lần nào anh cũng đưa cho cậu những thức quà khác nhau.
Lúc cậu hỏi anh cố tình mang cho cậu à, Tạ Gia Lân sẽ lạnh lùng trả lời rằng anh đã quen với việc trong túi có cái gì nặng nặng.
Cân những viên sô cô la trong lòng bàn tay, Mạnh Chiêu không thể hiểu được tại sao một trọng lượng nhỏ như vậy lại trở thành thói quen của Tạ Gia Lân.
Nhìn chằm chằm vào những viên sô cô la trong lòng bàn tay một lúc, cậu nhận ra mình đã trở thành những chú chó trong thí nghiệm của Pavlov, miệng cậu dần đầy nước bọt. Thế là cậu bóc lớp giấy bạc vàng, cho một viên vào miệng, rồi nhanh chóng cho nốt viên còn lại vào như thể sợ ai đó giật mất của cậu.
Cậu còn chưa kịp nhai, Tạ Gia Lân đã bước vào phòng, lặng lẽ đóng cửa lại sau lưng. Ngẩng đầu lên, anh thấy Mạnh Chiêu đang ngồi cạnh giường lén lút ăn sô cô la.
Tạ Gia Lân nhìn cậu một lúc rồi hỏi: “Em là hamster à?”
Mạnh Chiêu phồng má, không nhai chỉ lắc đầu lẩm bẩm: “Em là A Chiêu.”
Người đàn ông bước tới, vò đầu câu thành cái ổ gà. Đùa giỡn một lúc, anh đột nhiên hỏi: “Sao lại thân thiết với Hứa Nhất Văn?”
Mạnh Chiêu chỉ trả lời nửa vời: “Cậu ta rủ em quay phim.”
“Tôi rất thích bộ phim câm gần đây nhất của em,” Tạ Gia Lân nói, lại vuốt từng sợi tóc rối bù của cậu cho gọn gàng, “Quay xong thì về Úc đi. Đừng ở lại Hồng Kông.”
Vị sô cô la vẫn ngọt trong miệng, giọng nói của người đàn ông vẫn nhẹ nhàng như xưa. Đêm qua giống như một chuyến tàu lượn siêu tốc, Tạ Gia Lân liên tục đưa cậu lên thật cao sau đó lại rơi xuống, rồi lại lên cao.
Nhưng bây giờ, cảm giác như đường ray tàu lượn siêu tốc đã bị hỏng, và cậu đang lao xuống từ giữa không trung, sắp đâm sầm xuống đất mà chết.
Cậu siết chặt những miếng giấy gói sô cô la làm phát ra những tiếng lào xào, đưa tay trả lại cho Tạ Gia Lân, muốn tỏ ra mạnh mẽ nhưng không được, biết rằng mình sắp khóc đến nơi. Thế là cậu vội nhìn xuống những miếng giấy gói nhàu nát, nói, “Em không phải thú cưng của anh, để mà anh không cần thì em phải quay về Úc.”
“A Chiêu……”
“Còn anh,” Mạnh Chiêu đứng dậy, “sao anh vẫn rửa tiền cho Hứa thị?”
Cậu đứng im lặng trước mặt Tạ Gia Lân, không thấy ý định trả lời trong mắt người đàn ông, ngược lại còn gần như lạc lối trong ánh mắt đó, cậu dứt khoát quay người rời khỏi phòng, đi thẳng đến thang máy.
Cơ thể đã no nê và kiệt sức sau cả đêm ân ái nhưng trong tim vẫn còn một khoảng trống. Hy vọng của cậu tan thành mây khói, vì Tạ Gia Lân không đuổi theo cậu. Anh chưa bao giờ ngồi lại nói chuyện đàng hoàng với cậu về lý do chia tay, cả chín năm trước lẫn bây giờ.
Trở về phòng mình, anh mở cửa, thấy Hứa Nhất Văn đang làm tu hú chiếm chỗ, nằm dài trên ghế sofa xem TV với hai chân bắt chéo.
Mọi cảm xúc của cậu đều đã bị Tạ Gia Lân hút sạch, không còn sót lại gì, nên ngay cả khi thấy có người đột nhập vào phòng mình cũng không khiến cậu còn sức mà kinh ngạc.
Xem Hứa Nhất Văn như thể vô hình, Mạnh Chiêu đi vào phòng tắm tắm rửa.
Dù thế nào đi nữa, cũng không thể hoàn toàn lờ đi một người đang sống, cậu ít nhất cũng phải mặc một chiếc áo choàng tắm trước khi ra khỏi phòng tắm. Không ngờ, Hứa Nhất Văn hỏi thẳng, “Anh vừa từ phòng của anh Gia Lân về à?”
Mạnh Chiêu ngạc nhiên nhìn cậu ta, cậu ta còn khoanh tay trước ngực, liếc nhìn cổ Mạnh Chiêu, “Anh có dấu hôn.” Sau đó, lắc đầu thở dài, “Mấy ông già thật là si tình.”
Sau một lúc im lặng, Mạnh Chiêu hỏi: “Ý cậu là gì?”
“Không có gì,” Hứa Nhất Văn nói cho có lệ, rõ ràng là đang trêu chọc cậu.
“Hứa Nhất Văn,” Mạnh Chiêu hít một hơi thật sâu, gằn giọng nói, “Tôi đang không vui. Có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra.”
./.